Nên nói thế nào cho đúng đây? Anh hỏi một câu hỏi mà trả lời cũng không ổn không trả lời cũng không xong. Sao hôm nay anh ấy lại kích động như vậy? Chẳng lẽ vì biết mình đi xem mắt mà không kiểm soát được hành động sao? Nhưng vì sao lại kích động, chẳng lẽ anh ấy thật sự…
“Cảnh Thần, anh bình tĩnh lại một chút nghe em nói có được không?”
“Tử Yên, anh không muốn cá cược nữa. Thời gian qua anh tự lừa dối bản thân mình quá nhiều rồi, anh không muốn tiếp tục lừa dối bản thân mình thêm nữa. Mình yêu thật em nhé!”
Một lời thú nhận chân thành cùng ánh mắt ôn nhu của anh đang nhìn thẳng vào mắt cô. Lạc Tử Yên lúng túng trước lời tỏ tình đến quá bất ngờ, tim cô đang đập nhanh quá! Sắp không thở nổi nữa rồi. Nhưng nơi bàn tay cô cảm nhận thấy trái tim anh cũng đang đập rất nhanh. Anh ấy cũng đang căng thẳng như cô sao? Nhưng nếu cứ tiếp tục nhìn nhau trong tư thế ám muội thế nào cũng không phải là cách, nên làm thế nào đây?
“Cảnh Thần, em …”
“Em có từng giây phút nào thật lòng thích anh mà không nghĩ đến chuyện cá cược không?”
Lục Cảnh Thần anh cũng biết đặt câu hỏi thật đấy! Câu hỏi này còn chưa trả lời được thì đã đặt câu hỏi khác, liên tục tấn công thế này sao người ta trả lời được chứ! Lục Cảnh Thần anh cũng biết làm khó người ta quá rồi.
“Anh…anh thả em ra trước đã. Anh cùng lúc hỏi nhiều như vậy em biết trả lời thế nào chứ!”
“Vậy em chỉ cần trả lời anh một câu thôi. Em có thích anh không?”
Anh còn câu hỏi nào khó trả lời hơn không hỏi luôn đi! Chỉ một câu này của anh cũng đủ làm người ta không mở miệng được rồi, cần gì thêm câu nào nữa chứ!
“Em… một người đàn ông ưu tú lại đẹp trai như anh, ai mà không thích chứ!”
“Anh không hỏi người khác, anh đang hỏi em.”
“Em …em… có.” Lạc Tử Yên ánh mắt né tránh lí nhí.
Khóe môi Lục Cảnh Thần nhẹ cong lên khi nghe câu trả lời lí nhí của cô. Như chưa nghe thấy gì anh lại hỏi.
“Em nói gì anh nghe không rõ?”
“Em …em nói… có.”
Ý cười lộ rõ trên môi, Lục Cảnh Thần nhẹ đặt một nụ hôn nhẹ lên lên trán cô. Lạc Tử Yên khép hờ đôi mắt có chút co rúm người lại vì hành động của anh. Lục Cảnh Thần nét mặt lộ rõ niềm vui nói.
“Chúng ta hẹn hò thật nhé!”
“Chuyện… chuyện này.”
“Chẳng phải nói thích anh sao? Anh đề nghị hẹn hò thì có gì quá đáng đâu.”
“Em thấy… có chút nhanh quá!”
“Chỉ đề nghị hẹn hò em đã thấy nhanh, người đàn ông kia em còn chưa biết ra sao em đã đồng ý xem mắt sao em không thấy nhanh vậy?”
“Chuyện… chuyện đó không phải là ý của em. Vã lại…em đến để từ chối mà, em đâu có xem mắt anh ta.”
“Em nói thật sao?”
“Em gạt anh làm gì chứ!”
Cơn giận lúc nãy tan biến đâu hết khi nghe Lạc Tử Yên giải thích. Nở nụ cười hài lòng anh đưa tay véo mũi cô một cái nói.
“Tạm tha cho em đấy!”
Vừa được trả tự do, Lạc Tử Yên vội vã bật dậy chỉnh trang lại quần áo gấp gáp nói.
“Cũng trễ rồi, em phải về trước đây.”
Lục Cảnh Thần thấy cô đang muốn chạy trốn thì lại muốn trêu cô, vội đứng lên nắm lấy tay cô kéo về phía mình ôm trọn lấy anh hỏi.
“Gấp gáp như vậy là muốn đi đâu thế?”
“Em…em hơi mệt nên muốn về nghỉ ngơi thôi.”
“Em bỏ quên đồ quan trọng em không nhớ sao?”. truyện xuyên nhanh
Lạc Tử Yên đưa ánh mắt nhìn quanh, không thấy thứ gì của mình bị bỏ lại cô ngước nhìn anh hỏi.
“Em có bỏ quên gì đâu?”
“Em bỏ quên người yêu em này, anh không quan trọng với em sao?”
Trái tim cô như bị lỗi nhịp sau câu nói của anh. Người đàn ông này từ khi nào học mấy câu thả thính sến súa này thế chứ! Làm người ta sắp không thở nổi vì rung động mất rồi.
“Anh học ai mấy câu sến sẩm này thế? Vã lại em đã đồng ý làm bạn gái anh đâu, bỏ quên người yêu gì chứ!”
“Học từ em đấy! Chẳng phải trước đây em cũng dùng mấy câu tương tự như thế với anh sao? Em nói xem phải làm thế nào em mới đồng ý làm bạn gái anh vậy?”
Lạc Tử Yên mỉm cười ra chiều suy nghĩ rồi lại nhìn anh nói.
“Làm thế nào đó là việc của anh, sao em lại phải chỉ anh cách theo đuổi em chứ!”
“Không nói thật sao?”
Lạc Tử Yên mỉm cười quay đi lắc đầu không nói gì, Lục Cảnh Thần khoé môi lại cong lên một cách thích thú nói.
“Vậy…anh đành phải bằng thực lực để chinh phục em rồi. Mong Lạc tiểu thư giơ cao đánh khẽ, đừng quá hà khắc với anh.”
Trở về nhà với gương mặt tươi vui hớn hở. Vừa bước qua cửa lớn đã nhìn thấy Lạc Quân Minh cùng với mẹ con Tần Tuyết đang ngồi trên sofa làm nụ cười của cô cũng không còn tươi tắn nữa. Gương mặt trở nên lạnh lùng cô lướt qua bọn họ như không khí, Lạc Quân Minh vui vẻ lên tiếng hỏi.
“Tử Yên thế nào rồi, có phải buổi gặp mặt rất thuận lợi không? Ba biết mà, thảo nào Mã gia vừa gọi điện thoại đến hối thúc hôn sự của hai đứa đấy.”
Nghe Lạc Quân Minh nói Lạc Tử Yên vô cùng ngạc nhiên quay phắt lại. Chẳng phải cô đã bảo với anh ta là cô không đồng ý cuộc hôn nhân này sao? Sao anh ta còn bày trò này chứ! Tần Tuyết nở nụ cười giễu cợt nói.
“Có lẽ hai đứa nó có duyên nợ nên vừa gặp đã yêu rồi. Tử Yên, con may mắn lắm đấy!”
“Chị em thật sự ganh tị với chị đấy, được một người tốt như Mã thiếu gia nhìn trúng thì còn gì bằng chứ!”