Tiếp đón xong đối tác đến đột xuất, uống vài ly nên anh có hơi mệt ngồi im trên xe nhắm mắt dưỡng thần. Lưu Vũ biết anh uống hơi nhiều nên lái xe không quá nhanh. Lục Cảnh Thần lấy chiếc kính cận trên mắt xuống đưa tay xoa xoa vầng thái dương khẽ hỏi.
"Đã đưa Lạc Tử Yên về nhà chưa?"
"Thưa chủ tịch rồi ạ."
"Ừm."
Nhìn qua kính chiếu hậu nhìn anh bằng đôi mắt thăm dò Lưu Vũ lại hỏi.
"Chủ tịch không muốn biết Lạc tiểu thư tìm chủ tịch để làm gì sao?"
Lục Cảnh Thần nhướng đôi mắt có chút say nhìn lên, nhận thấy ánh mắt của anh nhìn mình có vẻ không vui Lưu Vũ liền im lặng không dám lên tiếng nữa. Thật ra anh thừa biết cô đến tìm anh mục đích là gì nên anh không cần phải hỏi, nếu trưa nay không bận tiếp đoàn đối tác đến bất ngờ thì anh cũng rất tò mò muốn biết cô sẽ dùng cách gì để cưa đổ anh tiếp theo.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, Lục Cảnh Thần cho tay vào túi lấy điện thoại ra nhìn rồi khẽ nhíu mày. Là số máy lạ! Lục Cảnh Thần tắt đi rồi lại nhắm mắt dưỡng thần, số điện thoại lúc nãy lại gọi tới, có lẽ quá mệt nên anh cũng mặc kệ không nghe.
Đầu dây bên kia, Lạc Tử Yên chờ mãi vẫn chẳng thấy anh nghe máy. Chẳng lẽ trợ lý Lưu lừa cô sao? Nhưng rõ ràng trên danh thiếp ghi rõ tên Lục Cảnh Thần cơ mà, sao có thể nhầm được chứ! Hít một hơi thật dài cô nhắn tin cho anh. Nội dung đơn giản "Tôi là Lạc Tử Yên" rồi gửi đi.
Cảm giác bị chiếc điện thoại làm phiền khiến Lục Cảnh Thần nhíu mày mở mắt ra. Nhìn thấy dòng chữ "tôi là Lạc Tử Yên" khiến anh vô cùng kinh ngạc. Làm sao cô ấy biết số điện thoại của mình nhỉ! Ánh mắt nghi ngờ anh ngước nhìn về phía Lưu Vũ, nhận thấy ánh mắt của chủ tịch đang nhìn mình một cách nghi ngờ, cậu ta liền quay đi như không biết gì. Lục Cảnh Thần mở điện thoại nhìn tin nhắn cô gửi khá lâu chỉ nhắn trả lời cô bằng ba dấu chấm hỏi.
Nhận được tin nhắn trả lời nhưng không có một chữ nào làm Lạc Tử Yên ngơ ra. Anh ta như thế này là ý gì nhỉ? Không biết mình sao? Sao cứ thích làm mặt lạ không quen vậy chứ!
Bỏ qua tin nhắn phớt lờ của anh, cô suy nghĩ một chút rồi lại bắt đầu gõ chữ.
"Hôm nay anh bận lắm sao? Đã ăn gì chưa?"
"Chưa."
"Trùng hợp thế, tôi cũng chưa ăn gì. Nhưng không sao, chỉ cần nghĩ đến anh thì tôi lại không thấy đói nữa. Vì hình ảnh của anh đã lắp đầy khoảng trống trong tôi rồi."
Nhận được câu thả thính đầy sến súa của Lạc Tử Yên, khóe môi Lục Cảnh Thần nhẹ nhếch lên vẻ tự đắc. Chóng tay đưa ngón trỏ lên che đi khóe môi đang lộ ý cười anh suy nghĩ một lúc liền ngước lên bảo Lưu Vũ.
"Đến Lạc gia."
"Giờ này sao?"
Ánh mắt Lưu Vũ nhìn qua kính chiếu hậu hỏi anh một ngạc nhiên, bởi giờ này đã mười giờ hơn rồi. Nhận được ánh mắt biết nói của anh, Lưu Vũ nhẹ gật đầu lên tiếng.
"Tôi nghe rõ rồi."
Lạc Tử Yên nằm trên giường chờ đợi, chóc chóc lại ngó vào điện thoại xem anh đã trả lời mình chưa nhưng chẳng thấy gì. Chán nản cô thầm nói.
"Anh vô vị đến thế là cùng đấy! Đến một câu trả lời cũng tiết kiệm như vậy sao?"
Chợt tin nhắn trên điện thoại hiện lên làm cô vội vã mở. Nhưng tin nhắn vỏn vẹn chỉ ba chữ.
"Xuống nhà đi!"
"Xuống nhà sao? Ý gì nhỉ!"
Chợt Lạc Tử Yên bật dậy vội chạy đến cửa sổ vén màn nhìn xuống. Cô ngạc nhiên đến há hốc mồm vì thấy xe của Lục Cảnh Thần đã đổ trước cửa từ lúc nào.
"Anh ta không định đến để cho mình nhìn trừ cơm thật đấy chứ!"
Lấy chiếc áo choàng khoác lên người rồi nhanh chóng xuống nhà. Bước vội ra xe anh cô gõ nhẹ tấm cửa kính xe, cửa kính dần hạ xuống để lộ gương mặt điển trai ngời ngời đang nhắm mắt dưỡng thần. Lạc Tử Yên thoáng chút ngẩn ngơ khi bị nhan sắc anh mê hoặc. Lục Cảnh Thần nhướng mắt lên nhìn cô, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt thất thần thì khẽ hằn giọng hỏi.
"Em định nhìn tôi để lắp đầy khoảng trống thật đấy à?"
Nghe câu hỏi của Lục Cảnh Thần làm Tử Yên chợt tỉnh, cô vui vẻ nở nụ cười của kẻ si tình nói lời đường mật.
"Tôi đã gạt anh bao giờ đâu."
Lục Cảnh Thần bĩu môi để lộ ý cười nhìn cô nói.
"Lên xe đi!"
Lạc Tử Yên nghe anh nói cũng nhanh chóng mở cửa xe bước vào. Lưu Vũ nhẹ gật đầu nhìn cô như chào hỏi, Lạc Tử Yên cũng nở nụ cười gượng gạo vì có mặt người thứ ba làm cô có chút không tự nhiên. Xe dần dần lăn bánh rời khỏi, Lạc Tử Yên cũng nhận thấy được mùi rượu tỏa ra từ người anh khá nồng, cô lên tiếng hỏi.
"Anh uống rượu sao?"
"Một chút."
Nhìn gương mặt anh có chút ửng đỏ vì rượu càng làm anh trông mê hoặc hơn, Lạc Tử Yên cứ thế im lặng nhìn anh như đang thưởng thức một tác phẩm tuyệt đẹp vậy. Biết cô đang nhìn mình, anh không mở mắt nhưng lại nhẹ giọng hỏi.
"Nhìn đủ chưa?"
Câu hỏi của anh chẳng những không làm cô ngại mà trái lại cô lại cong môi cười nói.
"Một tác phẩm tuyệt mỹ trước mắt có nhìn bao lâu vẫn cảm thấy không đủ."
"Cô cũng giỏi việc tán tỉnh người khác nhỉ! Hẳn là những lời này trước đây đã dùng với Dương Lạc Hy rồi đúng không?"
"Nếu tôi nói anh là người đầu tiên nghe được những lời này từ tôi anh có tin không?"
Lục Cảnh Thần nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt ấy trong veo làm lòng anh như như mê đắm. Nhớ đến việc cô đang cố tình cưa đổ mình anh lại trở về vẻ lạnh lùng nói.
"Tôi không phải trẻ con."
Lạc Tử Yên nhẹ cười, đúng là một tảng băng trôi. Có nói thế nào anh cũng chẳng có chút gì của biểu cảm rung động, xem ra muốn cưa đổ anh ta là một việc không dễ dàng như mình nghĩ rồi. Đưa mắt nhìn ra bên ngoài thấy xe đã đi khá xa, cô lại có chút khó hiểu quay sang nhìn anh hỏi.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Sao vậy, sợ tôi bắt cóc cô sao?"
Lạc Tử Yên nghiêng người quay sang kề sát mặt mình đến gần anh hơn, ánh mắt trêu chọc nhìn anh nhẹ cong môi cười nói.
"Tôi lúc nào cũng tình nguyện để được anh bắt cóc mà, nhốt tôi vào tim anh càng tốt."