Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 88: Nếu như đây là mơ




Một tháng sau, toàn bộ cảnh ở thành phố D kết thúc, đoàn phim về lại thành phố A.

Bộ phim [Thiên Hạ Vô Ma] này còn chưa công chiếu, các tin vỉa hè linh tinh đã ùn ùn kéo đến.

Cung Tiểu Kiều từ lúc bắt đầu không có tiếng tăm gì đến bây giờ cũng dần dần trở thành ngôi sao mới.

Mà cho dù bỏ qua vấn đề liên quan đến phim thì quan hệ mập mờ giữa nữ chính Cung Tiểu Kiều cùng biên kịch và nam chính cũng nhận được sự nhiệt tình bàn luận của quần chúng, người bên ngoài có khen chê cô, nhưng ở trong đoàn phim thì đều nhận được khen ngợi.

Với tin đồn nghi ngờ kỹ năng của nữ nhân vật chính Phong Tư Hạ cũng không công khai giải quyết cái gì, tin tưởng chỉ cần bộ phim này công chiếu, nghi ngờ của người xem đều sẽ tan thành mây khói.

-

Biệt thự bên bờ biển.

Bàn trong phòng khách đặt mấy quyển tạp chí.

Những tuần san giải tri kia đưa một vài nội dung khá khoa trương, mà một ố tạp chí tạp nham viết lại càng khó coi.

Tần Nghiêu ngồi trên ghế sa lon, mẹ Cố ngồi đối diện, vẻ mặt nghiêm trọng, "Tần Nghiêu, chuyện này là thế nào?"

Tần Nghiêu liếc mắt nhìn những tạp chí kia, "Bác gái, đây chỉ là thủ đoạn PR mà thôi."

"PR? Tôi không phản đối cậu đầu tư nghành giải trí, nhưng cậu cũng phải cân nhắc thân phận của mình, cậu không chỉ người thừa kế Tần thị, còn là vị hôn phu của Tiểu Nhu, lúc này cậu lại truyền ra scandal với nữ diễn viên, cậu nói xem Tiểu Nhu làm sao chịu đựng nổi chứ? Đã vậy nữ diễn viên kia còn là Tiểu Kiều! Rốt cuộc là cậu vô tình, hay ngay từ đầu cậu đã..."

"Bác gái, xin đừng quá lo lắng. Chuyện này hoàn toàn là trùng hợp, lúc trước cháu cũng không biết Tiểu Kiều được Kim Mộc Lân đề cử vào đoàn làm phim, cô ấy hoàn toàn dùng kỹ thuật diễn xuất đảm nhiệm nhân vật nữ chính, không có bất cứ liên quan gì đến cháu. Chúng cháu chỉ xem nhau như bạn tốt, vào một số thời điểm vẫn sẽ quan tâm chăm sóc nhau một chút mà thôi! Về phần những tạp chí kia viết thế nào, một phần là vì bên đoàn làm phim cố tình PR, còn những lời vô căn cứ còn lại hoàn toàn là thủ đoạn kiếm ăn của đám nhà báo! Cháu hiểu được tỉnh huống bây giờ của mình, nhưng là, cho dù bây giờ cháu và Tiểu Nhu đã kết hôn, sau này cũng khó lòng phòng ngừa khỏi chuyện như thế này. Cháu cho rằng Tiểu Nhu là vợ mình thì chắc chắn sẽ ủng hộ công việc của mình, cũng sẽ hiểu và tin tưởng cháu! Nếu giữa hai người ngay cả những khảo nghiệm đơn giản như vậy cũng không vượt qua được, cháu cho rằng hai người chúng cháu cũng không cần phải ở bên cạnh nhau nữa!"

Tần Nghiêu nói mấy câu lại khiến mẹ Cố câm nín khó trả lời, đưa bé này luôn bày ra bộ dáng nhẹ nhàng dễ chịu, không ngờ tới cũng có lúc hùng hổ dọa người thế này, chỉ là, lời hắn nói quả thật cũng rất có lý.

Hơn nữa, đứa bé Tiểu Kiều kia dường như cũng không phải là người như vậy...

Chẳng qua là, trong lòng bà vẫn không cách nào bỏ qua dễ dàng được, dù sao Tần Nghiêu và Tiểu Kiều còn có một đoạn quá khứ, điều này thật sự khiến bà hoàn toàn không thể yên tâm!

Lần trước Tiểu Nhu vốn đến thành phố D thăm Tần Nghiêu, kết quả không lâu đã chạy về, trở lại đã lập tức trốn trong phòng khóc.

Khi đó bà đã cảm thấy không ổn, vì vậy nói Tiểu Thâm đi xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả Tiểu Thâm đi thành phố D một chuyến trở về, chỉ nói đều là không có lửa làm sao có khói, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì.

Nhưng là, nhìn con gái ngày càng trầm lặng tiều tụy, người làm mẹ như bà thật không thể mặc kệ.

"Bác gái, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu xin đi trước, buổi tối còn phải mở họp báo, cần phải chuẩn bị." Tần Nghiêu đứng lên.

"Chờ một chút, sao vừa tới đã muốn đi rồi, lên xem Tiểu Nhu một chút đi!" Vì con gái, mẹ Cố thả nhẹ giọng điệu xuống.

Tần Nghiêu dừng chân lại, gật đầu.

-

Đẩy cửa phòng ngủ của Cố Tiểu Nhu.

Cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh ngồi trên thảm trải sàn, ảnh chụp bị xé nát rải đầy dưới chân.

Cô siết chặt một bức ảnh chụp Cung Tiểu Kiều và Tần Nghiêu thân mật ôm nhau dưới ánh đèn đường mập mờ, vẻ mặt không còn chút ngây thở hồn nhiên nào, chỉ còn đầy vẻ căm ghét.

Cô mở miệng, nói thật nhỏ, "Tần Nghiêu... Anh nói xem, nếu em giao những bức ảnh này cho đám phóng viên thì sẽ thế nào?"

Tần Nghiêu cầm lấy mền trên giường đắp lên vai Cố Tiểu Nhu, dịu dàng ôm lấy cô, giọng điệu lại càng là dịu dàng như nước, "Bảo bối, em cho là thứ thám tử tư của em chụp được, phóng viên lại không chụp được sao? Không phải bọn họ không tung ra, mà là không dám!"

Thân thể Cố Tiểu Nhu đột nhiên run lên, ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc vào hắn, "Vì để tiện ngoại tình với Tiểu Kiều, anh đã sớm thu mua tất cả phóng viên?"

Tần Nghiêu cười khẽ, "Anh nào có bản lĩnh lớn như vậy, những tin tức này, là anh hai của em cản lại."

"Sao có thể! Sao anh ấy lại giúp hai người chứ?" Cố Tiểu Nhu không thể tin phản bác.

Tần Nghiêu tiện tay nhặt một tấm hình lên, "Anh ấy không giúp hai người chúng tôi, mà là vì bảo vệ Tiểu Kiều."

"Không... Anh hai sẽ không giúp người ngoài! Tại sao, tại sao lại nói cho em biết những thứ này!!!" Cố Tiểu Nhu cuồng loạn thét lên.

"Suỵt! Lớn tiếng như vậy, muốn tất cả mọi người biết chúng ta cãi nhau sao?"

Giọng điệu Tần Nghiêu đầy cưng chiều ôm lấy cô lên giường, "Ngốc quá, không tin tưởng anh đến vậy sao? Anh và Tiểu Kiều chỉ là hợp tác PR mà thôi."

"Thật... Sao?"

"Muốn anh nói bao nhiêu lần em mới tin chứ, trong lòng anh chỉ có em..."

"Tần Nghiêu..." Cố Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn hắn, dường như mới từ Địa Ngục đã thăng lên Thiên Đường.

"Không được suy nghĩ lung tung, anh lại phải đi làm việc, em ở nhà ngoan ngoãn, không được để bác trai bác gái bận lòng..."

Hai măt Cố Tiểu Nhu đầy kinh hoàng nhìn người đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy hắn khác lạ chỗ nào đó, rõ ràng vẻ mặt vẫn dịu dàng như vậy, vẫn nhẹ giọng kiên nhẫn dỗ dành, vì sao lại khiến cô cảm thấy rét lạnh nhè nhẹ như vậy chứ...

-

Đường Lợi Dân, cư xá Thái An.

Cung Tiểu Kiều một tay chống nạnh, một tay vung cái xẻng ăn cơm, trợn mắt chỉ thẳng mặt người đàn ông xách trái cây rau cải củi gạo dầu muối vội vã chạy tới trước mặt, "Anh xem xem bây giờ đã là mấy giờ rồi! Em chờ thức ăn của anh chờ đến nỗi đọc xong cả một bộ [Lăng Nghiêm kinh] luôn rồi!"

"Thật xin lỗi, có đói không? Có chút việc nên trì hoãn!" Tần Nghiêu đầu đầy mồ hôi nói xin lỗi, không thèm để ý đến thái độ ác liệt của cô chút nào.

Cung Tiểu Kiều bĩu môi một cái, "Là đi gặp Cố Tiểu Nhu đúng không! Khắp người đều là mùi hương của cô ta..."

Ngay cả bộ dáng tức giận vì ghen của cô cũng là cảnh đẹp ý vui...

"Cơm trưa hôm nay để anh làm có được không? Coi như là chuộc tội."

Cung Tiểu Kiều bày ra vẻ mặt kinh hoàng, "Thôi đi ba! Với cái tay nghề kia của anh á, đừng hòng giày vò em!"

Tần Nghiêu mọi mặt đều ưu tú, chỉ duy nhất ở phương diện nấu nương là hoàn toàn không được trời phú.

"Mang tạp dề ra đây giúp em!" Cung Tiểu Kiều chỉ thị.

"Được, chờ một chút." Tần Nghiêu vội vàng thả đồ trong tay xuống lấy tạp dề cho cô.

Hắn đứng từ đằng sau mặc vào giúp cô, thuận thế ôm chầm lấy, lại cầm tay cô, "Tiểu Kiều, nếu như đây là mơ, anh tình nguyện cả đời cũng không tỉnh lại, cứ coi như được chết trong hạnh phúc đi..."