Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 66: Nổi điên gì đó Bát Giới!




Editor: Ngạn Tịnh.

Tần Nghiêu chuyên nghiệp lấy một nửa mứt quả Cung Tiểu Kiều đang ăn ra, hơn nữa còn dùng khăn giấy lau sạch ngón tay của cô.

Chậc, biết Tần Nghiêu cùng Cố Hành Thâm khác nhau chỗ nào hônggg?

Vào lúc này, Tần Nghiêu sẽ lấy khăn giấy lau giúp cô, nếu là Cố Hành Thâm, sẽ trực tiếp dùng miệng liếm...

Đầu dây bên kia điện thoại, Kim Mộc Lân bùm bùm chát chát một hơi, "Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, em không sao chứ! Có phải là thật không đó? Khí lực hùng tráng như em mà cũng có thể phát sốt sao?"

Hùng tráng (→ _ →)...

"Chú ý lời nói của anh." Ngữ khí Cung Tiểu Kiều nghiêm túc.

"Nói thật, Tiểu Kiều, rốt cuộc lúc nào em mới tới vậy! Một mình anh thật là nhàm chán!" Kim Mộc Lân ủ rũ nói.

"Nhiều người đẹp như vậy ở cạnh, một ngày đổi một chục cũng đủ, còn cái rắm gì mà than?"

"Mới không có đâu, những người phụ nữ kia có ích gì đâu, một chục hay một trăm cũng không thú vị bằng tiểu sư muội!"

Khóe miệng Cung Tiểu Kiều co rút, "Biến, thú vị em gái anh! Anh cho em là con khỉ trong gánh xiếc hay sao mà thú cmn vị?"

"Tiểu Kiều, mặc dù em là con khỉ, vậy cũng là loại cấp bậc Tề Thiên Đại Thánh á! Tiểu Kiều, em mau tới đây đi! Mau tưới đi! Đến đây đi! Tới nào! Tới trong ngực anh, hoặc là để anh nhảy vào lòng em..."

"Nổi điên cái gì đó Bát Giới!"

Kim Mộc Lân không thể chịu đựng nhất chính là Cung Tiểu Kiều gọi hắn là Bát Giới.

Trước khi Kim Mộc Lân nổi bão Cung Tiểu Kiều kịp thời nói sang chuyện khác, "Nói chuyện chính, chuyện nhân vật nữ chính thế nào?"

"Sau khi em đi lại xem xét mấy người, hắc hắc, chỉ là, em yên tâm, cho dù là vóc người, hậu trường, hay là kỹ thuật diễn xuất, chẳng có ai có thể so với tiểu sư muội nhà ta cả! Đạo diễn cùng chế tác phim đều quyết định, cuối cùng cho biên kịch xem qua định đoạt nữa là được. Chỉ là biên kịch tạm thời có chuyện, có lẽ phải chờ thêm một đoạn thời gian."

Hậu trường.... Là chỉ anh chàng sư huynh đồng môn này sao?

Cung Tiểu Kiều thèm lời, người này ngay cả lúc khen cô cũng không quên kéo mình vào.

"Vậy anh không nói sớm, còn chấm chấm mút mút kéo dài cái rắm gì!"

"Nhưng anh thật sự rất buồn chán ra!"

Kim Mộc Lân còn muốn lên tiếng, điện thoại di động cũng đã bị Mộc Vô Tà thu lại, "Thập Nhất, em nên nghỉ ngơi rồi."

"Mộc Vô Tà! Mộc Vô Tà! Tôi còn chưa nói hết lời đâu! Anh chính là lão tặc Pháp Hải cầm gậy đánh uyên ương! Tiểu sư muội, em nhất định phải đến nhanh một chút nha! Tới nha----" Kim Mộc Lân vẫn kiên nhẫn kêu gào.
"Em liên lạc với cậu ta lúc nào?" Mộc Vô Tà hỏi.

Anh cảm thấy Kim Mộc Lân rất không đáng tin cậy, cho nên rất không yên lòng để tiểu sư muội theo cậu ta lăn lộn.

"Lần trước, lúc đến thành phố D tham gia thử vai, Nhị sư huynh đề cử em cho đạo diễn bên đó! Thật ra thì em cũng không thích bộ phim [Thiên Hạ Vô Ma] kia, đi tham gia thử vai, cũng chỉ là thử vai quần chúng, kiếm thêm chút thu nhập, lăn lộn cho quen mặt mà thôi. Nhưng là, nếu mọi chuyện phát triển thành như vậy, bây giờ bỏ qua cơ hội này thì lại có chút quá đáng tiếc!"

"Tại sao không thích?" Lên tiếng hỏi thăm là Tần Nghiêu.

"Nhìn Quân Dật Trần rất không vừa mắt." Cung Tiểu Kiều thản nhiên trả lời.

"..." Tần Nghiêu trầm mặc.

Mộc Vô Tà đề nghị, "Nếu không thích thì cũng không cần nhận, hơn nữa, không phải em muốn tự dựa vào bản thân cố gắng sao? Kim Mộc Lân làm việc quá trẻ con, như vậy thì dù nâng em lên được căn cơ cũng sẽ không ổn!"

"Không sao đâu, có thể nhanh chóng thành công là được, có đường tắt sao lại không đi?"

"Tiểu Kiều..." Mộc Vô Tà nhăn đầu lồng mày, không cách nào tán đồng.

Cung Tiểu Kiều nhu thuận cười một tiếng, "Đại sư huynh, trong lòng em đều hiểu rõ."

-

Bên này vừa mới xong, điện thoại di động cảu Tần Nghiêu lại vang lên.

Thật là không dứt!

"Thật ồn!" Cung Tiểu Kiều than phiền.

Tần Nghiêu vốn muốn nghe, nghe cô nói như vậy lập tức ấn từ chối không nghe, hơn nữa còn tắt nguồn.

"Anh định ở chỗ này tới khi nào?" Cung Tiểu Kiều hỏi.

"Chờ đến khi em khỏi bệnh."

"Nhưng anh ở nơi này quá chướng mắt, sẽ ảnh hưởng tôi khôi phục."

"Xin lỗi."

"Ban đầu lén lút ở cùng một chỗ với Cố Tiểu Nhu sau lưng tôi, bây giờ lại lừa gạt cô ta tới chăm sóc tôi, anh là tới khoe khoang với tôi anh giỏi bắt cá hai tay đến nhường nào sao?" Cung Tiểu Kiều chẳng chút kiêng nể giễu cợt.

"Thật xin lỗi..." Tần Nghiêu vẫn nói xin lỗi như cũ, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.

"Vậy... Anh đi đây, có bác sĩ Mộc ở đây, anh quả thật có chút dư thừa. Em nghỉ ngơi cho khỏe..." Tần Nghiêu thả mứt hoa quả vào trong tay cô, đặt trái táo vừa gọt xong lên dĩa trên bàn, đi mấy bước lại vòng trở lại cầm bịch rác mang theo, sau đó mới xoay người rời đi.

Mộc Vô Tà quét mắt nhìn đủ loại thức ăn xung quanh cô, sao cô lại không chướng mắt mấy loại đồ ăn vặt này đi?

Uống nước vẫn không quên người đào giếng mà!

Đối với thái độ cố tình gây sự tồi tệ của Cung Tiểu Kiều, từ đầu tới cuối Tần Nghiêu đều nói gì nghe theo, vẫn dịu dàng như lúc ban đầu.

Mộc Vô Tà thậm chí hoài nghi có phải hắn vẫn còn dư tình chưa dứt với Cung Tiểu Kiều hay không.

"Thập Nhất, em cùng Tần Nghiêu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dường như cậu ta còn có cảm tình với em, hơn nữa cũng không chỉ đơn giản là áy náy." Mộc Vô Tà phân tích.

"Ồ." Cung Tiểu Kiều không chút khách khí cầm táo lên ăn, trái táo vẫn là nóng hổi, hẳn là trước khi gọt Tần Nghiêu đã ngâm nước nóng.

A, thật đúng là tỉ mỉ chu đáo...

Mộc Vô Tà dùng hồ sơ bệnh lý đập nhẹ vào đầu cô một cái, "Ồ có nghĩa là gì? Em tốt nhất nói cho cậu ta rõ! Đừng lại kéo mình vào lần nữa!"

"A..." Cung Tiểu Kiều sờ đầu một cái, mơ hồ đáp lời.

Mộc Vô Tà bất đắc dĩ nâng trán, thật đúng là một nhóc con không thể khiến người khác yên lòng!

"Lãnh Tĩnh gọi điện thoại đến rất nhiều lần hỏi anh tung tích của em, ngay cả con bé cũng không thể nói sao?"

"Tạm thời không muốn gặp bất kỳ ai."

"Tiểu Kiều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện gì." Cung Tiểu Kiều vẫn tránh vấn đề như trước.

"Em chỉ cần nói cho anh biết, vết thương trên má em, là do Tần Nghiêu hay là Cố Hành Thâm?"

"Sao anh không đoán là Cố Tiểu Nhu?"

"Nếu như cô ta đần như vậy, ban đầu cũng không thể cướp Tần Nghiêu ra khỏi tay em, huống chi, nếu là cô ta, em nhất định sẽ đánh lại, mà không phải một bộ dáng bị ủy khuất còn phải im hơi lặng tiếng như bây giờ."

Cung Tiểu Kiều làm ra vẻ kinh ngạc, "Em nói này Đại sư huynh, anh hoàn tục mấy năm nay đều sắp thành chuyên gia tình cảm rồi!"

"Bớt lắm mồm!"

Trên đời này người có thể làm Cung Tiểu Kiều bị ủy khuất lại không phản kháng còn im hơi lặng tiếng ngoài người mẹ đã chết, còn có thể là ai?

Cố Hành Thâm, anh chỉ là ỷ vào việc tôi không nỡ rời bỏ anh, không đành lòng, không thể rời bỏ...

Một ngày nào đó, tôi sẽ loại bỏ từng cái từng cái mềm yếu mà anh khắc vào trong xương tủy tôi đi!