Kế Hoạch Chinh Phục Tứ Đại Mỹ Nhân Của Devil

Chương 97




Ngay khi Devil tới cổng của ngôi biệt thự vườn nằm ở trung tâm của khu đó, Jonas đã phái người đến để “đón tiếp” từ lúc nào rồi. - Hân hạnh hân hạnh đón tiếp Devil. – Jonas đi ra, khuôn mặt đầy niểm nở để đón tiếp những vị khách quý đang đứng trước mặt đây. - Đã lâu không gặp mày. – Christian cười khinh nhìn cái tên chết-tiệt trước mặt, thật bực mình khi phải đứng đây mà nói chuyện với cái tên mà hắn đang muốn giết-chết-nhất. - Hôm nay chỉ có hai người đến thôi à? Vậy Brian, Justin và cả Eris đâu rồi? M-ẹ nó cái thằng khốn kiếp. - Eris ở đâu? – Trước những lời lịch sự của Jonas càng làm cho sự kiên nhẫn của Andrew vượt quá giới hạn. Vốn dĩ hắn đã biết là Eris ở đâu vậy mà còn giả vờ hỏi nữa sao? Muốn chơi nhau à? - Sao lại hỏi tụi này chứ? Lạ thật, thằng đó nó ở đâu thì mặc xác nó, tao chẳng cần quan tâm. – Jonas quay đi, hai tay chắp ra sau lưng như đang suy ngẫm việc gì đó lớn lao lắm. Câu nói vừa rồi của hắn làm cho cả Christian và Andrew đứng đó hận không thể giết chết hắn ngay lúc này. - Thằng c-h-ó. Mày nói nhanh Eris đang ở đâu? – Andrew xông lên túm lấy cổ áo của Jonas, trong ánh mắt là lửa giận phừng phừng như đang muốn thiêu đốt đối phương. - Mày muốn chết ngay tại đây à? – Một tên đàn em xông lên để kéo tay của Andrew xông ra khỏi cổ áo của đại ca mình, coi bộ tên này cũng dũng cảm và trung thanh phết í. Pằng! Một tiếng súng lạnh lùng vang lên. Christian nãy giờ vẫn ngồi yên ở đấy, giương khẩu súng Nagant M1895 của mình nhắm thẳng vào đầu của tên đàn em đang định kéo Andrew ra khỏi Jonas và bắn một phát… Tên đó ngay lập tức ngã khuỵu xuống một vũng máu đỏ tươi… - Còn đứa nào ra đây nữa không? Nếu mày còn không nhanh đưa bọn tao đến nơi đang giữ Eris thì người tiếp theo ăn quả đạn này sẽ là mày đấy! – Một giọng nói âm vang, gió lạnh của biển tự nhiên lại lùa vào mặt đất một cách mạnh mẽ khiến cho những ai đang chứng kiến cảnh này đều phải thoáng rùng mình. Thiên Trang và Emila cũng không phải là ngoại lệ, cả hai đang nấp ở một gốc cây to bản ở cách đó không xa, ở đây thuận tiện cho việc không bị phát hiện và dễ quan sát tình hình căng thẳng lúc này. - Bỏ súng xuống. – Ngay sau lời của Jonas thì lập tức quanh đấy xông ra gần 100 người, đang đứng vây quanh cả khoảng sân trong biệt thự, trên tay mỗi người là một khẩu súng lục đen đậm, tàn ác. Cứ cho là súng lục của tụi đàn em Jonas không đem ra so được với khẩu súng Nagant M1895 của Christian đi chẳng nữa thì một phát của Christian có thể giết chết mấy người? Và 100 phát của tụi đàn em Jonas có thể giết chết được mấy người! - Anh Christian, bỏ súng xuống đi. – Demi đi tới, cố gỡ lấy cây súng đang nằm im lìm trong tay Christian và ngay lập tức nhận ra rằng, cây súng đó chính là của Andly! Chỉ có những người ở Nga mới thường hay dùng những loại súng này thôi. Nhưng không đúng, Brian cũng là người Nga cơ mà, với lại, căn bản là Christian hoàn toàn không biết là Andly cũng-có-súng. - Bỏ súng xuống đi anh. – Demi nói gần như muốn khóc, thật sự nếu bây giờ Christian vẫn muốn làm liều đi nữa thì mạng của ba người bọn họ sẽ không được bảo toàn. Pằng pằng pằng pằng!!! Một loạt tiếng súng đột nhiên vang lên, làm cho không một ai trong số bọn họ kịp định thần lại để nhận biết rằng những viên đạn đó đang nhắm vào mình hay là đang nhắm vào tụi đàn em của Jonas. Nhưng không lâu sau đó, câu trả lời đã có rất rõ ràng… những tên đàn em của Jonas ngã lăn xuống sàn nhà với trên người là những vệt súng loang lỗ đến đáng sợ. Một vài viên đạn đã quá đà mà đâm ngay vào những tấm của kính làm bọ vỡ vụn ra. Nếu không tránh đi được thì có lẽ bọn người Christian, Andrew và Demi không chết vì súng cũng bị chết vì bị mảnh chai bắn vào người.? - Maya, Maya đến rồi đấy. – Thiên Trang vui vẻ mỉm cười níu lấy tay của Emila, sắc mặt tự nhiên tái nhợt đi hẳn. - Thiên Trang, cô sao vậy??? – Giọng nói của Emila hình như đã to quá mức thì phải. Nhưng nếu như đặt trong khung cảnh hỗn loạn lúc nãy thì có lẽ mọi người trong này sẽ không thể nào nhận ra, đằng này lại là đang ở tỏng một không gian cực kỳ vắng lặng, sự vắng lặng sau những tiếng súng đang bao trùm bởi mùi tanh của máu đến khủng khiếp. Thiên Trang là ai? Tất cả mọi người đang có mặt trong này đều nhìn ra ngoài đó, những duy nhất chỉ có một người biết được cái nhân vật tên Thiên Trang ấy là ai thôi. Là ai hả? Là người mà Demi ghét nhất trong cuộc đời này! Là người mà đối với Demi là một con người thích cướp đi tình yêu của bạn! Ngoài kia, ngay khi nhận thức được giọng nói của mình có phần quá đà nên Emila sợ chết khiếp, nếu như lúc này mà bị lộ ra thì coi như tất cả là lỗi của nó rồi. Nhưng mà… ông trời vẫn còn muốn gây cản trở với Christian thì phải… ngay chính cái lúc mà Christian sắp được gặp lại người con gái mà hắn ngày nhớ đêm mong rồi thì ông trời lại khéo léo mà lấy đi cơ hội đó. Không biết đã là bao nhiêu lần rồi. - Sao rồi, tụi nó chết hết chưa? – Maya đi vào, cố ý che đi hai cô gái đang mang đồ thể thao nấp sau gốc cây đó, nhằm đưa mọi người trở về lại với hiện thực là 100 tên đàn em của Jonas đã nằm ngất ở đấy, và có khoảng mấy chục tên khác đang cầm súng đứng ở phía ngoài quanh đó. - Bọn họ là ai vậy? – Andrew bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, bọn người này không hề là người của Devil, vậy thì là người của ai chứ? - Là bạn của em hồi em ở bên Nhật. – Maya nhảy vào nói ngay trước khi Justin kịp thắc mắc cái câu y như Andrew vừa hỏi. - Bạn bên Nhật sao? – Một cái nhướng mày đầy săm soi của Demi làm cho cả Erica và Maya đều giật thót mình. Không lẽ con này nó bị điên sao??? Ngay lập tức tất cả ánh mắt ngạc nhiên đều nhìn về phía Demi. Maya và Erica không ngờ là nó lại có thể nói ra những câu nói đó. Còn Christian, hắn đang rất rất rất là… (là gì nhỉ? Kiểu như là mất lòng tin hay là thất vọng gì gì đó ấy), hắn không ngờ là Demi lại có thể bán đứng bạn bè ngay trước mặt cô bạn của mình như vậy. - Bạn của tao đấy, mày thì làm sao mà biết được. – Chẳng những không mất phong độ vì bị câu nói của Demi mà cho ngạc nhiên mà ngược lại, Maya chẳng thèm để ý gì (chỉ hơi ngạc nhiên một chút sau khi nghe xong thôi) mà khóe môi nhếch lên một nụ cười không-thể-đểu-hơn để nhìn con bạn khốn kiếp! - Thôi được rồi. Dừng lại. – Giọng nói mệt mỏi của Andrew vang lên, cắt phăng đi cái ý kiến – mà theo hắn là – vớ vẩn sắp tuột ta khỏi cái miệng giả dối đó của Demi không một chút thương tiếc. - Jonas… Jonas đâu? – Đột nhiên giọng nói của Erica vang lên, ngay lập tức sự chú ý của cả bọn mới quay lại vấn đề chính lúc này. Còn Jonas? Hắn có ngu mới ở đó để nộp mạng cho bọn người này khi chưa kịp hành hạ bọn chúng. Chạy vào trong biệt thự, vào phòng của Eris, thái độ đã trở về như ban đầu, phong thái ung dung, không coi ai ra gì! Đưa tay lên, nhấn mạnh vào cái nút đỏ ở gần cửa. Tấm kính ngay lập tức bật mở ra và… Rầm! Một con cá mập khổng lồ ngoi lên quá mặt kính… nhưng may mắn là nó mới chỉ chạm được vào ông quần của Eris thôi… Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì như vậy cũng quá là đáng sợ rồi. Đây mới là hình phạt khó chịu đựng nhất. Mặc dù có bãn lĩnh, mặc dù bản thân có lợi hại cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể chống đỡ nỗi vào tình thế lúc này được. Chỉ cần nhìn thấy những chiếc răng sắc nhọn đến ghê tởm của những con cá mập khát máu khổng lồ thôi cũng đủ làm cho người ta rã rời cả chân lẫn tay rồi. - Cứ ở đây tận hưởng đi nhóc. Sẽ không lâu nữa đâu, sẽ có vài đứa ngu sẽ cùng tận hưởng cảm giác đó với mày. – Cười một cái, rồi sau đó đáng sập cửa đi ra ngoài. Ở ngoài này. - Chúng ta vào trong đi. – Brian giục, tự nhiên hắn lại có linh cảm chẳng tốt gì đối với Eris – Chắc chắn là Eris đang gặp chuyện. - Được. – Nhận lại được là những cái gật đầu đầy quả quyết. - Vì cái biệt thự này rộng quá nên chúng ta sẽ chia ra thành từng nhóm nhỏ, tôi, Demi sẽ cùng đi vào bên trong cửa chính. Erica, Brian hai người sẽ đến cánh cửa sau của khu vườn phía Tây. Justin, Maya còn hai người thì đến cửa đằng sau giáp với mặt biển. Christian… - Tao đi một mình được, không việc gì. – Như hiểu ý, Christian lạnh lùng đáp, vốn hắn đã không hề sợ bất cứ thứ gì. - Ok, mày sẽ vào cửa ở khu vườn hướng Đông. Còn những người… ừm… bạn cũ của Maya, các người cứ đứng bên ngoài này, rải rác quanh biệt thứ, không để ột tên nào thoát khỏi đây cả. Và điều quan trọng nhất là phải bắt sống bọn chúng, biết chưa? - Được. - Vậy chúng ta đi thôi. Demi mặc dù cẳng thích đi với Brian tí nào nhưng bắt buộc phải đi nếu không thì… hậu quả sẽ không nhỏ chút nào. Nhưng không phải là Andrew thích Demi nên mới muỗn giữ nó lại bên mình đâu nhá, mà là quá ghét, quá kinh tởm đến nỗi phải kéo đi theo với hắn để hắn có thể dễ dàng canh chừng và chắc chắn là cô gái này không hại được ai. Bất cứ người nào! - Đi nhanh lên! – Andrew nhăn mặt nhìn lại đằng sau, Demi vẫn đang còn luyến tiếc nhìn theo Christian đang đi về cánh cửa phía Đông. - Em biết rồi. – Miễn cưỡng trả lời lại, mặc dù rất không hài lòng. Sau đó hai người này tiến đến vào trong đại sảnh của biệt thự. Chẳng có một bóng người nào cả. Chợt… - Nằm xuống! – Andrew hét lên… Pằng! Một viên đạn loại APERS bay sượt qua tóc Demi, nếu lúc đó Andrew không kéo nó cúi xuống thì bây giờ chắc chắn là nó đang nằm trên một vũng máu rồi! Nhưng Demi đâu có ngờ rằng, viên đạn vừa mới được bắn ra chính là loại đạn được bỏ trong cây súng mà nó đưa cho Phương Thảo chứ? Soạt… Ngay lập tức, lại có thêm hai viên đạn từ đằng sau đang nhắm lưng của bọn họ mà tiến tới… và lần này… không ai tránh được… Phía Justin và Maya. - Em không sao chứ? – Justin quay lưng lại lo lắng hỏi. Hắn vẫn tưởng rằng Maya chỉ là một người con gái bình thường như bao cô gái khác thôi! - Vâng, không sao ạ. – Trên tay Maya lúc này vẫn đang cựa quậy khó chịu vì phải giấu thật nhiều phi tiêu vuốt nhọn, vốn dĩ nó không cần phải khổ sở thế này đâu, nhưng Justin ở đây, nên nó phải giấu đi như vậy. - Cẩn thận Maya… Vút!!! Khoảnh khắc mà Justin thấy cái gì đó đang lao về phía hắn và Maya thì lại có thêm một-thứ-gì-đó đang lao theo hướng ngược lại, tốc độ vô cùng kinh người. Aaaaaaaa. Tiếng hét của một tên nào đó cất lên… rồi ngay lập tức hai xác người đầy máu tươi rơi xuống… toàn thân đầy máu tanh… và nếu nhìn kỹ thì có thể thấy rõ ràng ở cổ của một người đều có một cây phi tiêu nằm lún sâu vào… rất kinh tởm… - Maya… - Chúng ta đi tiếp thôi, phải nhanh lên trên đó để tìm anh Eris! – Ngắt ngay lời thắc mắc không đáng thắc mắc nhất lúc này của Justin, Maya kéo tay hắn đi, lên tầng hai. Erica và Brian. - Em không sao chứ? – Dưới chân hai người này bây giờ là những tiếng động vô vùng đáng sợ, cứ như là có cái gì đó cứ muốn ngoi lên mặt nước ấy, rất khủng khiếp. Những tiếng gầm gừ này không là gì khác ngoài tiếng của… cá mập! - Chúng ta phải đi khỏi cái chỗ khủng khiếp này ngay đi anh, em không bao giờ muốn mình là thức ăn của mấy con cá mập này cả! – Bám rít lấy khuỷu tay của Brian, Erica vô cùng sợ sệt, nói mà gần như muốn khóc ấy. - Được rồi, đi nhanh thôi. – Cô gắng níu Erica ra khỏi là hồ nuôi cá mập nhân tạo này, Brian đi nhanh lên tầng hai. Nhưng đâu có dễ dàng đến như vậy chứ? Rầm! Kinh dưới sàn nhà bắt đầu vỡ ra… chắc chắn là lực tấn công của những con cá mập này vô cùng mạnh. - Chạy thôi Erica. – Túm lấy cảnh tay của Erica, Brian lao như điên về phía trước, Nếu bây giờ bọn họ vẫn còn chần chờ ở đây thì chắc chắn sẽ là thức ăn của những con vật tởm tuốt ấy trong chớp mắt. Từng bước chân của bọn họ là từng tiếng nứt vỡ ở dưới sàn… tiếng động ấy càng dễ sợ chừng nào thì càng thúc giục bọn họ phải nhanh chân đến chừng ấy… Rầm!!! Nhưng không, những loài thú đáng ghét đó quá nhanh… Máu của Brian chảy ra khắp sàn nhà… - Anh Brian!!! – Tiếng thét của Erica làm cho cả ngôi nhà này gần như vỡ toạc. - Anh Brian!!! – Tiếng thét của Erica vang vọng lên cả căn phòng đang ngập nước ở đó… máu của Brian lúc này đã hòa thành dòng và… Brian biến mất… biến mất ngay trong cổ họng của con cá mập khổng lồ kia. Rầm!!! ****** Emila và Thiên Trang đang cố gắng bước đi một cách nhẹ nhàng nhất để không phát ra tiếng động nào. Đằng trước là Christian đang tìm cách để đi vào trong cánh cửa mà không cần dùng đến súng. Lạ thật, cánh cửa này đóng kín. - Emila, sao lại đóng kín thế kia? – Thiên Trang xoay sang hỏi khi thấy Christian làm gì đó nãy giờ mà cánh cửa đó vẫn chẳng đã động gì, không lẽ 3 cửa kia thì mở dễ dàng nhưng cánh này lại đóng chặt vậy? - Cô Thiên Trang, chúng ta hãy ra mặt đi. – Emila giục, khi thấy càng ngày càng không nên đứng đằng sau mà quan sát vậy nữa. - Không được, nhỡ như anh Christian… - Không sao đâu, tôi đảm bảo ảnh sẽ không cuống lên vì tưởng cô là ma hiện hình đâu mà. – Emila cười tủm tỉm với ý nghĩ của mình, trong đầu đang thử hình dung ra cảnh tượng huy hoàng Christian sẽ ngã bổ chửng khi thấy cô bạn gái đã mất của mình lại đang đứng lù lù ngay trước mặt. - Tập trung đi. – Thiên Trang nhăn mặt, không viết nên nói gì nữa, Emila nói đúng mà. Soạt… Ấy, hình như Christian đã mở được cảnh cửa thì phải… Nhưng… - Christian, ra khỏi đấy mau!!! – Thiên Trang bất ngờ chạy ùa tới và níu lấy vạt áo của Christian ra. Ngay lập tức, một con dao mũi nhọn hoắc phóng thẳng từ phía trên cửa xuống dưới đất với một lực vô cùng dữ tợn. - Phù, may thật! – Buông Christian ra, Thiên Trang ngồi thở phào nhẹ nhõm mà không biết rằng chính nó vừa làm cái hành động giống với ý kiến mà nó vừa phản bác của Emila. - Andly??? Andly là em thật sao??? – Nó đang chuẩn bị tinh thần để nhận cái gạt tay đầy sợ hãi của Christian nhưng ngược lại, Christian chẳng có vẻ gì gọi là dễ sợ mà thay vào đó, hắn còn như bắt được vàng, chộp ngay lấy tay Andly, như thể nếu hắn chỉ cần thả lỏng một chút thì Andly sẽ biến mất ngay, thêm một lần nữa vậy. - Andly!!! Cuối cùng em cũng đã đến!!! – Chồm người đến ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé quen thuộc nhưng lạ lầm đó mà Christian mừng đến phát khóc. hắn đã từng tưởng tượng ra không biết bao nhiêu lần cái ngày tái ngộ này. Bây giờ đã gặp lại, hắn còn tưởng như mình nằm mơ, nước mắt chực rơi xuống. Hán vốn nghĩ mình là một người con trai mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức vô cảm và không bao giờ phải chảy nước mắt, nhưng không ngờ, sức chịu đựng của hắn cũng có hạn, hắn không thể nào chịu được khi mất đi người con gái này, người con gái mà hắn yêu thương – thêm một lần nào nữa! - Anh Christian, hãy cẩn thận! – Andly cũng ôm chặt lấy hắn, nước mặt cũng như muốn trào ra khỏi đôi mi nặng trĩu, giây phát này, nó chỉ ước là không phải ở đây thôi. Nó không bao giờ mong muốn lần gặp lại này lại ở ngay trong tình cảnh nguy hiểm không lường trước như thế… từ đằng xa, Jonas đang đứng ở trên sân thượng của biệt thự và căm phẫn khi nhìn thấy đôi uyên ương đang tận hưởng giây phút yêu thương ngay trong tầm mắt hắn như thế này, hắn vốn đã biết, người Andly thích vẫn là Christian. Hắn vốn đã biết, mình không hề xứng đáng với Andly sau những gì mà ba hắn đã gây ra cho nó. Nếu bây giờ, người con gái ở dưới đó không phải là Andly, thì hắn đã một phát bắn cho Christian chết ngay tại chỗ rồi. Nhưng rất tiến, nếu bây giờ hắn chỉ cần giương súng về phí đó và một phát đạn nhắm ra thôi… thì chắc chắn, người hưng trọn quả đạn này lại là người con gái mà hắn yêu nhất! Thôi thì lùi một bước mà tiến ba bước. Vì cánh cửa mà Christian đnag đi vào chính là nơi gần với phòng giam giữ Eris nhất nên hắn mới để sẵn một con dao vuốt nhọn như vậy đề phòng có kẻ đột nhập để cứu người. Nhưng không ngờ, số của Christian may mắn quá, lại có một người con gái sẵn sàng cứu hắn bất cứ lúc nào như vậy. Bây giờ hắn cử để cho hai người này vào một cách an toàn như vậy đã, rồi sẽ cho từng người một nếm trải cảnh sống không bằng chết là như thế nào. Nếu khi sống mà không có được Andly. Thì như vậy, hắn sẽ giết chết Andly và tự kết liễu đời mình. Để khi chết được ở bên nhau.