Bốn giờ sáng, vạn vật chìm trong im lặng là lúc mọi người chìm vào giấc ngủ sâu.
Thình lình một hồi còi nổ như sấm chói tai vang khắp doanh trại. Trong ký túc xá truyền đến một trận kêu rên, xen lẫn với vài câu chửi rủa nho nhỏ. Mặc dù tay chân bủn rủn, mắt mở không nổi, nhóm bộ đội đặc chủng được huấn luyện bài bản này vẫn như cá chép đứng lên, rất nhanh đã bay ra khỏi giường chạy ra ngoài.
Trong vòng ba phút sau khi tiếng còi vang lên, mọi người đã vào vị trí của mình, đứng tập hợp dưới sân ký túc xá tầng dưới.
Nguyên Soái giơ tay nhìn thời gian, trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, nội dung huấn luyện của các cậu sẽ tăng lên rất nhiều, xem như hình phạt cho nhiệm vụ thất bại! Bây giờ, tất cả nghiêm! Mười lăm cây số vũ trang tập kích! Bắt đầu!”
Không ai dám phàn nàn, động tác nhịp nhàng thẳng tắp, họ từ từ chạy ra khỏi sân huấn luyện.
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Sau khi chạy hết tốc lực mười lăm cây số, một số binh sĩ thể lực kém đã hoàn toàn nằm rạp xuống đất.
Nguyên Soái hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi về phía trước, nhẹ giọng nhắc nhở binh lính trên mặt đất: “Thời gian ăn sáng còn có mười ba phút bảy giây!”
Nguyên Soái nói một không hai, trừ khi họ bất tỉnh, nếu không họ phải tiếp tục huấn luyện sau khi ăn sáng.
Nghiến răng đứng lên, mấy người chạy về phía căn tin.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một lát, nhóm binh lính được triệu tập đến sân huấn luyện, trên bục cao mấy trung sĩ đang đứng chịu trách nhiệm rèn luyện bọn họ, chờ bọn họ xông lên sẽ nổ súng.
Tuy rằng là đạn giấy nhưng bắn vào trên người cũng rất đau. Đặc biệt mấy người trung sĩ này như phát rồ, người nào người nấy đều là tay súng thiện xạ, chuyên chọn chỗ nào nhiều thịt để bắn, pặc pặc pặc không lưu tình chút nào.
“Huýt—”
Bộ đội đặc chủng nhanh chóng xếp hàng, Nguyên Soái huýt còi lớn tiếng nói: “Bốn trăm thước bộ binh vượt chướng ngại vật!”
Bài tập bộ binh vượt chướng ngại vật là một bài tập rất hao thể thực, họ phải leo tường cao, leo cột, bò dưới lưới chướng ngại vật thấp… đồng thời phải cố gắng né làn mưa đạn của các trung sĩ phía trên.
Nguyên Soái nhìn thời gian, cuối cùng phất tay ra hiệu hết giờ, sau đó bắt đầu huấn luyện bắn súng.
Đáng thương những người lính này mệt mỏi đến mức không thể cầm súng, nên kết quả đương nhiên không tốt. Thật vất vả chịu đựng đến giờ ăn trưa, họ lại phải nghe lời mắng mỏ của Nguyên Soái.
Khi thể lực vô cùng mệt mỏi, bọn họ chẳng có tý cảm giác thèm ăn nào.
Những người lính sợ nếu không ăn thì chiều sẽ không chống đỡ nổi, thở hổn hển với sắc mặt tái nhợt, không dám thả lỏng, liều mạng nhét thức ăn vào miệng.
Buổi chiều thật không dễ dàng, bơi vũ trang, leo núi, đánh nhau... Cho đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, những người này mới lê lết bò về ký túc xá.
Thượng sĩ mở cửa đi vào, nhìn thấy một đám người nằm trên mặt đất, toàn thân lấm lem bùn đất, trong phòng tràn ngập mùi mồ hôi, không khỏi nhíu mày, lớn tiếng quát: “Dậy đi! Ra thể thống gì nữa!”
Thượng sĩ không ác như Nguyên Soái, một vài quân nhân mệt mỏi rên rỉ đứng dậy, vẻ mặt lương cầu xin: “Cho tụi em con đường sống đi…”
Thượng sĩ tên Quách Đông, mọi người hay nói cười đùa gọi anh ta là Đông Quách. Quách Đông không cao, hơn ba mươi tuổi, bình thường vui vẻ nhiệt tình cẩn thận, tuy lúc huấn luyện cũng không nương tay với bọn họ, nhưng nhóm binh lính vẫn rất thích anh ấy. Vì vậy, để thể hiện sự tôn trọng và thân thiện, mọi người hay gọi anh là Đông ca.
Đông ca cười cười, liếc nhìn người rống to nhất, tức giận nói: “Mã Chấn Hổ, cậu còn có mặt mũi cười toe toét sao, nếu không khống chế được miệng của mình, nhiệm vụ có thể thất bại sao?”
Mã Chấn Hổ giả vờ ôm đùi Đông ca: “Em sai rồi, em sai rồi, em thật sự sai rồi... Đông ca, cứu chúng em với!”
Đông ca một cước đá văng cậu ta cười nói: “Được rồi, kế hoạch huấn luyện là do Đại Soái và bác sĩ Niếp cùng nhau đưa ra, van xin tôi cũng vô dụng! Đứng dậy, đến Trạm y tế tập hợp ngay!”
“Không đời nào –”
“Giết tôi đi...”
Trước khi đi ngủ còn được tặng một bài giảng đặc biệt đẫm máu, ai dám chắc mình sẽ không gặp ác mộng và vẫn ngủ ngon chứ?
Lập tức từng đứa một òa khóc kêu cha gọi mẹ, thà ra ngoài chạy mấy cây số còn hơn lại nôn!
Mỗi ngày đều huấn luyện cường độ cao như vậy, bọn họ tưởng như sắp chết rồi, chỉ dám nói thầm vài câu với thượng sĩ, nhưng lại không dám oán trách một lời nào trước mặt Nguyên Soái.
Dù sao thì cũng do bọn họ thực hiện nhiệm vụ lần trước thất bại, huấn luyện viên tăng cường mức độ huấn luyện cũng là lẽ đương nhiên, bọn họ làm sao có mặt mũi nào đi cầu tình chứ.
Trong quân đội, kỹ năng có thể thua kém người khác, nhưng không thể nhận mình nhát gan, nếu không cứng rắn, sẽ không ai đánh giá cao bạn!
Những người lính đặc chủng này mỗi ngày đều sống không bằng chết, bọn họ không thể trách huấn luyện viên, cũng không thể trách chiến hữu của mình, bọn họ chỉ có thể dồn hết oán hận lên đầu Niếp Duy An.
Nếu không phải cô nghĩ ra phương pháp huấn luyện đặc biệt này, nếu không phải cô âm thầm bắt đầu dạy giải phẫu khiến bọn họ ăn không vô... thì bọn họ đâu đến nông nổi này.
Trước khi tắt đèn, Chu Tường cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, nhấc chân đạp vào ván giường phía trên: “A Chính, làm ơn, hãy nhận lỗi với bác sĩ Niếp đi! Anh em chúng ta thực sự không thể chịu đựng được nữa!”
Thiệu Chính buồn bực hơn so với bất cứ ai, vừa nghe đến tên Niếp Duy An, sống mũi ẩn ẩn đau.
Mã Chấn Hổ quay sang, nói chuyện phiếm hỏi: “Này, A Chính, cậu như thế nào lại trêu chọc cô ấy? Có thể làm cô ấy tức giận trả thù chúng ta đến vậy? Này đừng nói là cậu sàm sỡ cô ta đấy nhé?”
“Câm miệng đi!” Thiệu Chính tức giận nói, “Tôi có lưu manh như vậy sao!”
Chu Tường thở dài thật sâu: “Chỉ vì mấy con thỏ mà thôi... A Chính, sao cậu lại ra tay tàn nhẫn với động vật nhỏ như vậy?”
Mã Chấn Hổ trợn tròn mắt, chụp ván giường nói: “Được! Ngày mai lên núi bắt thỏ, coi như tạ lỗi...”
Thiệu Chính nhổ nước bọt một cái, thấp giọng nói: “Thôi cho xin đi! Tôi không thể mất mặt như vậy được! Chỉ là một người phụ nữ...”
“Ôi tổ tông của tôi!” Chu Tường kêu lên, “Đó là người phụ nữ bình thường sao? Quả thực chính là Medusa!”
Thiệu Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Muốn tôi nhận thua sao ? Mẹ kiếp! Thù này không báo, không phải quân tử!”
Chu Tường buồn bực mở miệng: “A Chính cậu còn muốn...”
“Đúng vậy!” Thiệu Chính tà ác cười hai tiếng, “Cô ta không phải cùng huấn luyện viên cấu kết với nhau làm việc xấu sao? Chúng ta khiến cho hai người bọn họ tự cắn nhau [1]! Để xem họ có thể hợp lực đối phó với chúng ta như thế nào!”
“Cắt!” Mã Chấn Hổ lật người nằm xuống, kéo chăn lên nhắm mắt lại, “Tôi khuyên cậu làm một người đàn ông tốt! Phụ nữ cả thôi, mẹ tôi nói, thỉnh thoảng nhường nhịn họ một chút! A Chính, cậu muốn làm gì thì làm nhưng đừng liên lụy đến tôi đấy!”
Thiệu Chính khinh thường hừ một tiếng: “Yên tâm đi, không cần cậu tôi cũng có thể thành công!”
Một ngày huấn luyện, buổi tối hoặc là học chính trị, chụp ảnh và trinh sát, v.v..., hoặc các khóa học đặc biệt do Niếp Duy An thực hiện.
Niếp Duy An cũng không phải mỗi đêm đều hành hạ bọn họ, hôm nay cô về Trạm y tế trước buổi tập luyện cùng đội, lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng tắm.
Điều kiện trong Trạm y tế tồi tệ đến mức thậm chí không có máy nước nóng, cả doanh trại chỉ có một khu nhà tắm. Mỗi khi Niếp Duy An đi tắm, cô sẽ treo một tấm biển ‘đang có người’ trên cửa để không phải xấu hổ với những người lính nam.
Ngụy Tuyết buổi chiều đã tắm rửa rồi, Niếp Duy An một mình vào nhà tắm, nước nóng rất quý giá ở đây. Dạo gần đây nhiệt độ giảm quá lạnh nên mới có nước nóng để tắm, chứ như bình thường thì chỉ có thể tắm nước lạnh thôi.
Cô vừa thoa dầu gội lên tóc thì có tiếng vo ve nhè nhẹ, ánh sáng chập chờn rồi vụt tắt.
Nước ấm ào ào không ngừng, Niếp Duy An vội vội vàng rửa sạch bọt, lau mặt, nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ nhỏ trên đầu.
Bầu trời đêm nay âm u, một tia ánh trăng cũng không có, bên trong núi vô cùng tối tăm. Hiện tại đèn bị tắt, mọi thứ hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, còn không nhìn được năm đầu ngón tay của chính mình.
Niếp Duy An không dám đi lung tung, nghĩ sẽ không có sự cố mất điện mà không có lý do, hẳn đèn sẽ sớm được bật lên.
Niếp Duy An chỉ đơn giản là tiếp tục tắm rửa. Luyện tập trong một ngày dài, cơ thể cô đầy mồ hôi, tóc thậm chí còn bết lại.
Một bên khác, Nguyên Soái đang giải thích chiến thuật, Thiệu Chính ôm bụng đau đớn giơ tay: “Báo cáo, tôi muốn đi vệ sinh!”
Nguyên Soái cau mày, phất tay một cái, Thiệu Chính giống như được đại xá, lập tức khom người chạy ra ngoài.
Thiệu Chính lặng lẽ đi vòng ra phía sau nhà tắm gặp Chu Tường, ra hiệu mọi chuyện đều ổn, Thiệu Chính giơ ngón tay cái lên, đi qua cửa như không có chuyện gì, lấy đi tấm biển treo trên cửa, sau đó cùng Chu Tường lập tức trở về phòng học.
Chương trình học vừa lúc kết thúc, Nguyên Soái tắt máy chiếu, nói với Thiệu Chính: “Cậu và Chu Tường tối nay xảy ra chuyện gì? Trở về học tập chăm chỉ đi, không hiểu liền hỏi tôi!”
Thiệu Chính đứng nghiêm hành lễ: “Vâng, huấn luyện viên!”
Nguyên Soái cầm tư liệu đi ra ngoài: “Được rồi, trở về đi!”
Thiệu Chính và Chu Tường nhìn nhau cười, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
Bởi vì không có ánh sáng, Niếp Duy An chậm chạp tắm rửa trong bóng tối, nhưng may mắn thay, đèn cuối cùng cũng sáng lên khi cô chuẩn bị tắm rửa xong.
Niếp Duy An đang rửa sạch xà phòng trên người, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, có người bước vào.
Niếp Duy An nhíu mày, lấy khăn tắm từ trong túi ra quấn người lại, tắt nước rồi bước ra ngoài.
Cô còn chưa đi được hai bước, mành cửa đột nhiên bị vén lên, người bước vào vắt khăn tắm trên vai, trong tay là một chai dầu gội đầu, Nguyên Soái trần truồng sững sờ tại chỗ.
Trong không khí nóng bỏng, thân hình cường tráng cao lớn của Nguyên Soái bị ánh đèn nhuộm lên hương vị gợi cảm, cơ bắp săn chắc, cơ bụng rõ rệt, cặp đùi thon dài thẳng tắp...
Niếp Duy An sắc mặt tối sầm, đem khăn tắm nhỏ trong tay ném qua đối diện, Nguyên Soái lập tức vươn tay đón lấy, lạnh lùng che trước eo. Hành động của cả hai liền mạch lưu loát ăn ý với nhau.
Là một bác sĩ, Niếp Duy An đã nhìn thấy vô số cơ thể nam giới khỏa thân, nhưng lúc này hai má cô nóng lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
“Trên cửa có treo biển ‘đang có người’!” Niếp Duy An đánh phủ đầu lạnh lùng nói, “Anh không thấy sao?!”
Nguyên Soái ánh mắt khẽ động, nhàn nhạt nói: “Bên ngoài không có gì cả.”
Ngữ khí tuy rằng bình thản, lại làm cho người ta không thể không tin.
Niếp Duy An cau mày, với tính cách của Nguyên Soái sẽ không nói dối, bản thân cô cũng không phải là một phụ nữ xinh đẹp... Hơn nữa, bộ đội đặc chủng như Nguyên Soái đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, ý chí tuyệt đối phi thường, sao có thể làm ra chuyện côn đồ như vậy?
Niếp Duy An ngước mắt lên: “Tôi khẳng định là tôi đã treo bảng hiệu!”
Nguyên Soái lúc này nên xấu hổ. Niếp Duy An ít ra vẫn quấn trong một chiếc khăn tắm, còn anh chỉ có một chiếc khăn tắm nhỏ bé... Không, bây giờ có hai chiếc! Một cái che ở phía trước, một cái ở phía sau... Nhưng Nguyên Soái thẳng thắn đứng ở cửa, dáng người cao ngất, giống như chiến thần trên chín tầng mây, anh tuấn dũng mãnh như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo.
Niếp Duy An suy nghĩ một chút, liền đoán được là ai giở trò quỷ, không khỏi cười lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn anh: “Anh dạy dỗ lính dưới trướng tốt đấy!”
Nguyên Soái sắc mặt bất động, xoay người đi ra cửa, bình tĩnh nói: “Chúng ta trước mặc quần áo vào rồi nói.”
Niếp Duy An biết chuyện này không liên quan gì đến Nguyên Soái, dù sao anh ta cũng là người bị hại, hơn nữa bộ dạng này của cả hai thực sự không đứng đắn chút nào nên gật đầu, bình tĩnh đi về phía cửa.
Trên mặt đất còn có váng xà phòng chưa chảy đi, Niếp Duy An tâm tình không yên, dép lê dẫm trên mặt sàn, đột nhiên không tự chủ được trượt một cái về phía trước...
Moẹ kiếp!
Niếp Duy An trong lòng thầm mắng, tắm rửa, trượt chân, ngã vào người nam nhân, có một nụ hôn ngoài ý muốn… Thực con mẹ nó một câu chuyện cẩu huyết [2] viên mãn!
– Hết chương 8 –
Chú thích:
[1] 狗咬狗一嘴毛: hai con chó mà đánh nhau thì chẳng được ích lợi gì, cuối cùng mỗi con đều ngậm một miệng đầy lông trở về.
[2] 狗血: Cẩu huyết: Ý chỉ các tình tiết ngô nghê, phi logic, hoặc những tình tiết lặp đi lặp lại nhàm chán, gây ức chế cho người đọc.
------oOo------