Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 69: Một đường mệnh huyền




Bắn súng với cường độ cao trong thời gian dài khiến toàn bộ cánh tay của Niếp Duy An tê liệt, bả vai đau đớn do độ giật của súng. Ngay khi đội quân trẻ em rút lui, Niếp Duy An đã nhanh chóng chạy ra khỏi xe.

Sa mạc lần nữa chìm vào yên tĩnh, xa xa cũng không có tiếng đánh nhau, Niếp Duy An vô cùng hoảng sợ, tăng tốc tìm kiếm hướng Nguyên Soái rời đi.

Khói thuốc súng chậm rãi tản ra, gió cũng dần dần ngừng lại, Niếp Duy An nhìn thấy Thiệu Chính đang cõng Nguyên Soái trên lưng, lảo đảo chạy ra từ làn khói cuồn cuộn, trái tim cô trong nháy mắt rơi vào hầm băng.

“Mau! Mau cứu người!” Thiệu Chính rốt cục thấy được đồng đội của mình, như người chết đuối vớ được cọc, bước thấp bước cao điên cuồng chạy tới.

Niếp Duy An lúc này cũng hoàn hồn lại, hoảng sợ lao về phía trước, chậm rãi hạ Nguyên Soái từ trên lưng Thiệu Chính xuống đất, run run kiểm tra thương thế của anh.

Nguyên Soái sắc mặt xám xịt, mắt hơi mờ đi vì mất máu quá nhiều và đau đớn, cố gắng nín thở để không ngất đi, nhưng lý trí cũng đã bắt đầu mơ hồ.

“Vết thương bên phải ngực...” Thiệu Chính vội vàng nhắc nhở.

Niếp Duy An không khống chế được hai tay run run, cô cố gắng nhiều lần nhưng không xé được quần áo gần vết thương, vết thương dính vào quần áo khiến Nguyên Soái đau đớn rên rỉ một tiếng, dần lấy lại một chút thanh tỉnh.

Thiệu Chính trầm mặc giúp cô xé mở quần áo dính máu, lộ ra vết thương dữ tợn.

Niếp Duy An liều mạng làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh được. Trong đầu không ngừng nhớ lại cô út bất hạnh qua đời nhiều năm trước, cũng bị bắn vào ngực, cũng tại sa mạc cằn cỗi vô tận này...

Cô vừa mới hiểu được lòng mình, vừa nhận ra mình đã yêu Nguyên Soái, ông trời lại đùa giỡn lớn như vậy... Nhìn máu chảy ra từ cơ thể anh, Niếp Duy An dường như nhìn thấy hình bóng cô út.

“Thực xin lỗi...” Thiệu Chính hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Đều là lỗi của tôi! Tôi không nên không nghe lệnh chỉ huy, không nên khinh thường, nếu không phải vì cứu tôi...”

“Câm miệng!” Niếp Duy An hung tợn phun ra hai chữ, hít một hơi thật sâu, một tay cô ấn vào điểm cầm máu trên tay anh không dám thả lỏng một chút nào, tay còn lại nâng lên nện một quyền thật mạnh lên đầu Thiệu Chính.

“Hiện tại tôi không muốn nghe âm thanh của cậu!”

“Khụ...” Nguyên Soái môi đã nứt nẻ tróc ra, thiếu nước liên tục đã đẩy thể lực của anh đến cực hạn, căn bản không thể chịu được mất máu nhiều như vậy.

Nguyên Soái vừa mở miệng phun ra một ngụm máu, Niếp Duy An vội vàng lau đi vết máu trên khóe miệng, run giọng an ủi: “Đừng nói! Em ở đây...”

Niếp Duy An cuối cùng cũng không nhịn được nữa, sắp hỏng mất ngửa đầu hô to: “Tống Đình Ngọc! Anh mẹ nó lại đây cứu người nhanh lên -”

Thanh âm tuyệt vọng lại thê lương, Thiệu Chính cái mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ.

Thiệu Chính từ dưới đất nhảy dựng lên, điên cuồng chạy trở về, nửa đường nhìn thấy Tống Đình Ngọc từ xa, nhất thời giận dữ hét: “Đi theo tôi!”

Tổng Đình Ngọc vẫn còn đắm chìm trong dư âm của trận chiến, hoảng sợ lắp bắp hỏi: “Làm, làm gì.”

Thiệu Chính sắc mặt tối sầm, nắm lấy cổ áo chạy đi: “Cứu người! Cứu huấn luyện viên!”

Tất cả mọi người đều chấn động, trong lòng bọn họ Nguyên Soái vẫn luôn là tồn tại uy nghiêm như núi Thái Sơn, sẽ không bao giờ gục ngã, luôn đứng sau lưng bọn họ, là chỗ dựa vững chắc và mạnh mẽ của bọn họ.

Tống Đình Ngọc bị cổ áo siết cổ, suýt nữa thở không ra hơi, vung tay lung tung, khó khăn nói mấy câu:“Hộp, hộp cứu thương.”

Dương Diệp mang theo hòm thuốc đuổi kịp hai người, nghĩ rằng tốc độ bọn họ quá chậm, vì vậy anh và Thiệu Chính mỗi bên ôm bả vai Tống Đình Ngọc chạy nhanh về phía trước.

Tổng Đình Ngọc chân không chạm đất bị người ta lôi đi, còn chưa kịp thở đã bị đẩy đến bên cạnh Nguyên Soái.

 

Đôi mắt đỏ hoe, Niếp Duy An hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng vẫn không kiềm chế được cảm xúc, giọng đầy lo lắng sợ hãi nói: “Viên đạn trúng vào ngực phải, thủng phổi, tràn khí màng phổi, mạch nhanh và yếu, huyết áp tụt, hơi thở ngắn, ý thức mơ hồ..”



 

Dương Diệp vẻ mặt bình tĩnh, kéo Niếp Duy An ra, lạnh giọng nói: “Niếp thiếu tá, cô ở bên cạnh bình tĩnh một lát! Giao cho bác sĩ Tống!”

 

Niếp Duy An vùng vẫy dữ dội, luống cuống tay chân mở hộp cứu thương ra nói: “Không! Tôi muốn cứu anh ấy! Tôi là bác sĩ!”

 

“Người bị thương là Nguyên Soái, với quan hệ của hai người, hiện tại cô căn bản cứu không được cậu ta!” Dương Diệp không cho phép cự tuyệt, “Bác sĩ Tống?”

Tống Đình Ngọc gật đầu, sau khi nghe Niếp Duy An tóm tắt tình trạng, anh đã biết Nguyên Soái bị sốc do mất máu nhiều, sau khi nhanh chóng kiểm tra vết thương, đôi tay đeo găng của anh đã nhuốm đầy máu nhưng không hề bị ảnh hưởng, thao tác nhanh chóng đâu vào đấy.

Đây là công việc của anh, là lĩnh vực sở trường của anh.

Bàn mổ là chiến trường của anh!

 

Tổng Đình Ngọc đã tiếp nhận vai trò ứng cứu, khuôn mặt bình tĩnh tự tin dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, có một loại mị lực khiến người ta cảm thấy an tâm một cách kỳ diệu.

“Viên đạn găm vào xương sườn, không có dụng cụ thì khó lấy ra! Phổi bên phải bị thủng, tràn khí màng phổi hở, trong khoang ngực có máu... Tôi cần phải chọc dò lồng ngực, hút và giảm áp, còn có thể cần mở khí quản và đặt nội khí quản để cung cấp oxy nếu cần. Bác sĩ Niếp, đến giúp tôi!”

Niếp Duy An đầu óc một mảnh hỗn loạn, đưa tay đập mạnh hộp sơ cứu ‘đùng một tiếng như búa bổ, âm thanh đó như đánh mạnh vào trong lòng mỗi người.

Tim và phổi là những cơ quan quan trọng để duy trì sự sống, ngay cả những chấn thương nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả không thể vãn hồi.

 

Niếp Duy An tràn đầy bi thương, tuyệt vọng hét lên: “Anh cho rằng tôi không biết cứu anh ấy sao? Căn bản không làm như vậy được! Không có oxy và máu truyền! Không có thuốc mê.”

“Niếp thiếu tá!” Thái độ của Tống Đình Ngọc lần đầu tiên cứng rắn như vậy, lạnh giọng cắt ngang tiếng kêu gào cuồng loạn của cô, không chút từ chối ra lệnh: “Cô là quân y đã kinh qua vô số chiến trường! Trên chiến trường không có thuốc mê cô vẫn làm nhiều ca giải phẫu được, như thế nào bây giờ lại không được? Hiện tại tôi muốn giảm áp vết thương của anh ta, cô giúp tôi thì tôi sẽ hoàn thành nhanh hơn và anh ấy cũng bớt đau hơn! Nhưng nếu cô không thể bình tĩnh được thì hãy cút xa ra đừng làm phiền tôi!”

Âm thanh mạnh mẽ chấn động một đám người, tại thời khắc sinh tử mấu chốt như vậy, trong lòng tất cả mọi người không khỏi có chút cảm khái: Con thỏ nhỏ bình thường nhút nhát nhưng lúc điên lên cũng có thể cắn người!

Niếp Duy An bị nói được á khẩu không trả lời được, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh tâm trí, một tay ôm Nguyên Soái để động viên anh ấy, một tay đeo găng tay để chuẩn bị, giọng khàn khàn nói: “Cầu xin anh, vô luận như thế nào... cứu sống anh ấy!”

Niếp Duy An có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng nên cô đương nhiên hiểu câu nói này khiến các bác sĩ khó xử như thế nào, không bác sĩ nào dám hứa như vậy trước ca phẫu thuật.

Tống Đình Ngọc im lặng nhìn cô một cái, thản nhiên nói hai chữ: “Yên tâm!”

Nguyên Soái cố gắng duy trì tỉnh táo, lồng ngực đau đến làm cho người ta hít thở không thông, mỗi lần hô hấp như tê tâm liệt phế. Nhưng hơi lạnh thấu xương do máu từng chút mất đi này đối với anh không là gì cả, cái anh không chịu được là nỗi sợ hãi sâu sắc về cái chết, bởi anh biết rằng cái chết của anh sẽ đem lại đau đớn vô tận cho người con gái anh yêu.

Anh không thể chết được, bởi vì cách đây không lâu, anh vừa đưa ra một lời hứa cả đời với cô. Vì cô, anh sẽ cố gắng sống sót!

 

Tiếng tranh chấp xung quanh mơ hồ lúc xa lúc gần, Nguyên Soái cố gắng mở dùng hết sức cầm lấy tay Niếp Duy An, há miệng ho khan một tiếng: “Đừng sợ..."

Mỗi lời nói là một ngụm máu.

Niếp Duy An cảm thấy trái tim mình đau nhói, cô nắm chặt tay anh, cố gắng nặn ra một nụ an ủi, nức nở nói: “Đừng nói nữa, em không sợ... Em biết anh sẽ sống sót! Em không sợ! Em ở ngay đây, anh nhất định có thể chống đỡ được...”

Một trận gió thổi qua, Niếp Duy An cảm thấy trên mặt mát lạnh, lúc này mới nhận ra nước mắt đã chảy đầy mặt từ lúc nào.



Tống Đình Ngọc vặn nắp chai iodophor, đổ lên miếng gạc và bắt đầu khử trùng.

Bộ ngực cường tráng cường tráng của Nguyên Soái bị thương trở nên gớm ghiếc đáng sợ. Niếp Duy An đã từng dựa vào đó không biết bao nhiêu lần, biết rõ bộ ngực của anh làm người khác an tâm đến mức nào, nhưng bây giờ máu me đầm đìa, da thịt xung quanh vết thương cháy đen.

Niếp Duy An nhắm mắt lại, đưa kim tiêm và ống tiêm cho Tống Đình Ngọc với đôi tay run rẩy.

Ống kim dùng để chọc thủng rất đáng sợ, dày hơn nhiều so với ống tiêm thông thường, kim tiêm dài và dày khiến mọi người xung quanh xanh mặt, ánh mắt không đành lòng

Thiệu Chính áy náy đến cực điểm, hai mắt đỏ bừng, giơ tay tát mình một cái thật mạnh.

Tống Đình Ngọc khéo léo tìm ra vị trí chọc kim, không chút do dự mà đâm kim vào, Nguyên Soái khịt mũi, nhưng vì áp suất lồng ngực đột ngột giảm xuống nên hô hấp của anh trở nên êm ái và dễ dàng hơn rất nhiều.

Nguyên Soái cố hết sức kéo khóe miệng, khó khăn nói: “May mắn... Em còn chưa gả cho anh...”

Niếp Duy An bật khóc, nắm lấy tay anh mắng: “Anh mẹ nó chính là đồ khốn nạn! Anh đã nói sẽ cưới em, anh đã hứa sẽ sống vì em... viên đạn cuối cùng em vẫn còn giữ, mạng anh là của em! Em không cho phép anh chết, anh tuyệt đối không được chết, Nguyên soái...”

Niếp Duy An khóc không thành tiếng, hôn lên bàn tay lạnh lẽo của anh, thì thầm: “...Trở về em gả cho anh! Chúng ta kết hôn...”

Nguyên Soái ánh mắt hơi sáng lên, nhưng rất nhanh liền bị thay thế bởi sự đau đớn.

“Không được!” Tống Đình Ngọc cau mày thật chặt, rút kim đâm ra, “Máu chảy quá nhanh, anh ta sẽ chịu không nổi, mất máu mà chết... Tôi muốn mở lồng ngực, tìm chỗ xuất huyết!”

“Anh điên rồi!” Lần này không đợi Niếp Duy An lên tiếng, Thiệu Chính lập tức nhảy dựng lên, không thể tin nổi gầm lên một tiếng, “Anh có phải đang cứu người không vậy?! Không có thuốc tê, ngay tại nơi này

mở lồng ngực? Anh...”

 

“Câm miệng!” Dương Diệp sắc mặt khó coi dọa người, Chu Tường vội vàng che miệng Thiệu Chính, kéo cậu ta sang một bên, nghiêm túc nói: “A Chính, nghe bác sĩ!”

Niếp Duy An cắn chặt môi đến bật máu, sợ rằng nếu buông lỏng ra, cô sẽ không nhịn được mà ngăn cản Tổng Đình Ngọc... Nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết, với tràn khí màng phổi tiến triển, nếu không tìm thấy điểm xuất huyết, không bao lâu nữa Nguyên Soái sẽ không bao giờ được cứu nữa...

Tống Đình Ngọc căn bản không phải đang hỏi ý kiến của cô, anh chỉ đang giải thích tình huống, sau đó cầm dao mổ, không chút do dự cắt vào lồng ngực Nguyên Soái...

"A --"

Không có thuốc mê, ngay cả Nguyên Soái có ý chí sắt đá cũng không khỏi đau đến kêu lên một tiếng, nếu không phải tâm tính đủ vững vàng, chỉ sợ sớm đã hỏng mất.

Niếp Duy An khóc đưa tay để ở khớp hàm anh: “Nhả ra, đừng chịu đựng... Đau thì kêu lên! Nguyên Soái, đau thì cắn tay em, em không sợ đau! Cắn tay em, anh đừng chịu đựng...”

Nguyên Soái lẳng lặng mở mắt ra, đầu đầy mồ hôi, cười yếu ớt, hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, gần như không nghe thấy được tiếng thở dài: “...Làm sao anh có thể cam lòng.”

Niếp Duy An đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, cô dường như cảm thấy trái tim đóng băng của mình trong nháy mắt vỡ tan, những từ ngắn ngủi của anh như một cơn gió xuân mang theo những cánh hoa đào thổi vào lòng cô.

-- Hết chương 69 --

------oOo------