Trong bụi rậm có rất nhiều côn trùng bay lượn, chung quanh yên tĩnh không tiếng động khiến cho tiếng đập cánh nghe rất rõ ràng rõ ràng.
Trong phòng thỉnh thoảng có người ra vào, Nguyên Soái yên lặng đếm số lượng người, chờ xác định mọi đội viên đều đã ở trong tầm mắt, anh mới bình tĩnh ra lệnh nói: “Chuẩn bị — Hành động!”
Tay súng bắn tỉa số 1 ngay lập tức bóp cò, viên đạn thẳng tắp bay ra khỏi nòng với độ chính xác cao và một tiếng nổ, làm vô số loài chim trong rừng giật mình.
Kẻ bị ăn đạn không kịp phát ra âm thanh nào, đầu phụt máu không tiếng động ngã xuống.
Xung quanh ngôi nhà gỗ lập tức náo động, ai đó la hét và chửi rủa bằng một giọng lạ, xen lẫn với tiếng la hét kinh hãi của một người phụ nữ.
Lợi dụng lúc kẻ địch còn đang náo loạn không kịp phản ứng, xạ thủ số 1 đã bắn liên tiếp nhiều phát, thành công hạ vài tên liên tiếp.
Lính trinh sát thấy thời cơ, lập tức nói: “Kẻ địch đã bắt đầu phòng thủ, lập tức rút lui!”
Vừa nói xong, đối phương cũng đã nấp sau boong-ke và bắn trả ngay vị trí xạ thủ số 1 đang ẩn nấp, đạn liên tiếp bắn vào đám bụi đất, thậm chí có vài phát súng còn trúng ngay sát bên chân của xạ thủ số 1.
Không chút do dự, xạ thủ số 1 ôm súng lập tức lăn một vòng, nấp phía sau tảng đá, sau đó chui vào lùm cây rồi từ từ rút lui vào rừng.
Nguyên Soái trầm giọng hạ lệnh: “Tổ thứ hai, nổ súng!”
“Rõ!”
Thiệu Chính hai mắt tỏa ánh sáng, khóe miệng gợi lên một nụ cười man rợ, không chút do dự bóp cò súng, khuôn mặt trầm tĩnh, yểm trợ và che dấu cho tổ đột kích tiến đến gần mục tiêu.
Chu Tường nhìn ống nhòm không chớp mắt: “Hướng ba giờ, giết! Hướng mười một giờ có hai tên…”
Cả hai đang ở vị trí bắn tỉa tốt nhất, nhiều năm huấn luyện đã khiến cho sự ăn ý của bọn họ giờ như cá gặp nước, một người bắn tỉa và một người quan sát, phối hợp rất nhịp nhàng.
Tiếng súng đại chấn, ở vùng núi rừng vắng lặng này lại càng làm kinh sợ lòng người, nhưng lại khơi dậy nhiệt huyết kích thích trong cơ thể của nhóm bộ đội đặc chủng vốn đã được huấn luyện từ lâu này, tất cả đều chiến đấu dũng mãnh, gan dạ như được tiêm máu gà..
Kế hoạch mở con đường để tiếp cận mục tiêu thành công, Phùng Duệ và Dương Diệp lập tức hành động, lao qua khoảng trống do đồng đội tạo ra, men theo con đường nhỏ phía sau căn nhà gỗ, từ từ tiếp cận con tin.
Phùng Duệ mang một bệ phóng tên lửa hạng nặng trên vai nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến hành động của anh, gắt gao theo sát phía sau Dương Diệp.
Hỏa lực của địch bị đồng đội bên ngoài đánh lạc hướng, hai người dọc đường không gặp nhiều trở ngại, rất nhanh lẻn vào sau nhà gỗ, nấp sau thùng nước quan sát tình hình.
Dương Diệp ra hiệu cho Phùng Duệ đứng sau lưng yểm trợ cho anh, sau đó anh hít sâu một hơi, đập vỡ cửa sổ nhảy vào phòng.
“Không được nhúc nhích!”
Trong phòng thoáng chốc bùng nổ tiếng rên rĩ sợ hãi, có lẽ do các con tin đều bị bịt miệng nên tiếng kêu cứu rất mơ hồ.
Bên này động tĩnh quá lớn, cư nhiên bị mấy tên địch phát hiện, vài tên thấy tình hình không đúng liền chạy về phía này xem xét, Phùng Duệ liền khiêng bệ phóng hoả tiễn lên bắn qua.
Trong phòng truyền ra tiếng đánh nhau, Phùng Duệ giết tên lính canh ở cửa, đá tung cửa ra, lập tức bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi.
Căn nhà gỗ xập xệ, bên trong chỉ có chiếc giường và chiếc bàn xiêu vẹo, rác thải vương vãi khắp sàn, căn phòng nồng nặc mùi hôi thối khó chịu.
Trong góc phòng có năm sáu người phụ nữ bị trói vào nhau, tất cả đều xộc xệch, đầu tóc rối bù, thân thể trần truồng đầy những vết sẹo do đòn roi
Điều khiến Phùng Duệ chấn động hơn là trong một căn phòng bẩn thỉu và bừa bộn như vậy, có ba đứa trẻ sơ sinh đang nằm, và hai đứa trẻ sáu, bảy tuổi!
Dương Diệp vô cùng tức giận, công kích càng ngày càng ác liệt, đá bay một tên đang lao tới, rút ra dao găm đâm vào tay đối phương, đóng đinh hắn vào bàn gỗ, giận dữ hét: “Còn đứng đó thất thần! Mau cứu người!”
Phùng Duệ phục hồi lại tinh thần lại, vội vàng xông lên phía trước, những người phụ nữ này như bị kinh sợ liều mạng hướng về góc phòng trốn.
“Đừng sợ! Chúng tôi là quân giải phóng nhân dân Trung Quốc!” Phùng Duệ cởi dây thừng cho bọn họ, trấn an nói, “Chúng tôi là tới cứu các người !”
Những người phụ nữ lâu nay bị áp bức, bắt nạt dường như không tin, nhìn anh bằng ánh mắt kinh hoàng, chỉ đến khi nhìn thấy quốc huy sáng ngời, họ mới không kìm được nước mắt.
“Chúng ta được cứu!”
“Cuối cùng tôi cũng có thể về nhà rồi…”
“Thật tốt quá, chúng ta sẽ không bị bán đi!”
“Giải phóng quân đồng chí…”
Phùng Duệ cởi trói cho họ, sau đó ngay lập tức quay lại để giúp Dương Diệp, ai biết rằng khi vừa đứng dậy đã nhìn thấy Dương Diệp hét vào mặt anh ấy: “Cẩn thận –“
Phùng Duệ với bản năng được huấn luyện phản ứng trước nguy hiểm, ngay lập tức phản kích kẻ tấn công bằng một cú đá vòng.
“A –”
Đó là một người phụ nữ, Phùng Duệ trước đó quá vội vàng không nhìn kỹ, nhưng bây giờ anh thấy bụng của người phụ nữ nhô lên, rõ ràng là cô ấy sắp sinh.
Sức mạnh cú đá của Phùng Duệ đương nhiên không phải là thứ mà một phụ nữ mang thai tay không tấc sắt như vậy có thể chịu được, cho dù anh có kiểm soát được lực đạo thì cú đá đó cũng sẽ khiến người phụ nữ nằm trên mặt đất hồi lâu không thể đứng dậy được.
Dương Diệp chóng kết thúc trận chiến ở đó, lập tức đẩy Phùng Duệ ra và ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra tình trạng của người phụ nữ.
Đau đớn thở dốc hồi lâu, người phụ nữ mới mở mắt ra, ôm lấy bụng dưới, đứt quãng nói: “Cứu, cứu đứa nhỏ…”
Phùng Duệ kinh hoàng khi thấy rằng rất nhiều máu từ từ chảy ra từ giữa hai chân của người phụ nữ và nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
Dương Diệp lập tức xin hỗ trợ, vội vàng nói vào bộ đàm: “Báo cáo, nơi này có tình huống đặc biệt, một thai phụ sắp sinh, xin hỗ trợ y tế!”
“Đã nhận!” Nguyên Soái và Niếp Duy An đều nghe được rõ ràng, Niếp Duy An tuy rằng lòng có nghi hoặc nhưng cô không nhiều lời lập tức cầm hộp sơ cứu lên, một bên liên lạc với trực thăng cấp cứu xin viện trợ, một bên dưới sự che chở của Nguyên Soái nhanh chóng chạy về hướng nhà gỗ.
Nguyên Soái mở đường về hướng nhà gỗ cho Niếp Duy An, khuôn mặt nghiêm nghị ánh mắt dữ tợn, toàn thân toát ra khí thế hung tàn, anh đi qua nơi nào thì kẻ địch chỗ đó không hề chống đỡ được ngã rạp xuống, giống như một vị thần chiến tranh đẫm máu, ngang nhiên mạnh mẽ không ai sánh kịp.
Niếp Duy An rất nhanh đi vào nhà gỗ, ánh mắt đảo qua, liếc nhìn đám trẻ đó, không khỏi toát tia thương tiếc, lúc này không cho phép mình do dự, lập tức mở hộp y tế, đeo găng tay vào, bắt đầu kiểm tra tình trạng của những người bị thương.
Ý thức của thai phụ có chút mơ hồ, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm Niếp Duy An, cố hết sức giơ tay nắm lấy ống tay áo của cô, khó khăn cầu xin: “Cứu đứa nhỏ…”
Niếp Duy An bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Niếp Duy An hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói: “Các người đi ra ngoài trước đi, để lại hai phụ nữ ở lại giúp tôi là được!”
Dưới tình huống như vậy, Nguyên Soái và những người khác quả thực không thích hợp ở lại đây, vì vậy họ lần lượt canh giữ cửa ra vào và cửa sổ phía để ngăn chặn bất kỳ con cá lọt lưới đột ngột xông vào.
Mùi hôi thối trộn lẫn với máu, nhưng Niếp Duy An không để ý, vén quần áo của bệnh nhân lên để kiểm tra các cơn co thắt của cô.
Dù bề ngoài có bình tĩnh đến đâu, kỳ thực trong lòng cô cũng cũng rất lo lắng, dù sao cô cũng không phải bác sĩ phụ sản chuyên nghiệp, mặc dù trong hộp y tế có đầy đủ thuốc men và dụng cụ sơ cứu vết thương nhưng chủ yếu là để phục vụ ngoại thương, nếu trực thăng cấp cứu không kịp thời đến, chỉ sợ không đảm bảo được tính mạng của người mẹ và cả đứa bé…
Niếp Duy An lấy một ống thuốc, khử trùng rồi tiêm vào tĩnh mạch, một bên bận rộn một bên trấn an nói: “Đừng sợ, hãy cố gắng chịu đựng… Chúng tôi sẽ giúp cô! Cố lên!”
Đại khái là nhờ thuốc, thai phụ hơi lấy lại tinh thần, giọt nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, trong mắt tràn đầy tro tàn, lẩm bẩm nói: “Đứa bé vô tội, cứu nó…”
“Tôi biết, tôi biết!” Niếp Duy An không đành lòng, mở ấm đun nước cho cô uống, giọng ấm áp nói: “Đứa nhỏ không thể không có mẹ, cho nên cô phải cố gắng sống sót!”
Tròng mắt của thai phụ chuyển động, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến khuôn mặt của Niếp Duy An, sau một lúc sững sờ, cô ta đột nhiên trở nên kiên định, nắm lấy cánh tay Niếp Duy An và kích động cầu xin: “Giúp nó đi, nó không có cha, nó cũng không có một người mẹ như tôi. Hãy cứu lấy nó…”
Niếp Duy An không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nhưng dựa vào tình hình hiện tại, cô có thể đoán được một chút.
Đứa bé trong bụng cô ấy, tám phần là thuộc về một trong những kẻ buôn người.
Thỉnh thoảng trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ khiến Phùng Duệ càng thêm bất an.
Dương Diệp vỗ vỗ bờ vai của anh: “ Không phải lỗi của cậu…”
Phùng Duệ lắc đầu: “Bác sĩ Niếp đã nhấn mạnh rằng chúng ta nên cẩn thận với tâm lý và cảm xúc của con tin. Tôi đã bất cẩn…”
Dương Diệp thở dài, an ủi nói: “Chiến trường có rất nhiều tình huống ngoài ý muốn… Yên tâm, bác sĩ Niếp đang cố gắng cứu cô ấy.”
Không lâu sau, trận chiến của những tổ khác cũng kết thúc.
Giọng nói của Thiệu Chính từ trong tai nghe truyền đến, nghe có chút yếu ớt: “Báo cáo, nhiệm vụ đã hoàn thành…”
Dương Diệp nhướng mày: “Nương nương, cậu bị thương?”
Một lúc sau, bên kia có một giọng nói vang lên: “Không, tôi chỉ…”
“Cậu ta vừa mới chịu không nổi một màn máu me như vậy, liền nôn ở đó!”
“Cậu còn dám nói tôi?” Thiệu Chính lập tức quang quác, “Ai kêu cậu miêu tả cái đầu nổ tung giống như đậu hủ trộn dầu ớt? Mọi người không biết đâu, Đà Đà nhìn thấy cái đầu nổ tung, sợ tới mức chân mềm nhũn, trực tiếp lăn xuống núi!”
Chu Tường hừ một tiếng, lạnh lùng phản bác: “Tôi là bị cậu đạp một cước mới té xuống!”
“Ai bảo cậu miêu tả như vậy làm chi!”
“Đủ rồi!” Nguyên Soái lạnh giọng đánh gãy lời bọn họ, “Báo cáo tình hình!”
Hai người lập tức kiềm chế lại, trịnh trọng nói: “Vâng! Tổ thứ hai tiêu diệt bảy tên địch, bắt được năm tên.”
“Báo cáo! Tổ thứ nhất cũng hoàn thành nhiệm vụ!”
Thiệu Chính lập tức cao hứng hỏi: “Hỏa Kiếm, bên các cậu thế nào, có bị thương không?”
“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, trầy xước ngoài da mà thôi! Huấn luyện viên, chúng ta tiêu diệt chín tên địch, bắt được ba tên.”
Nguyên Soái lạnh giọng ra lệnh: “Thu đội!”
Mấy người bọn họ đè xuống những kẻ bị bắt sống sót ở bên ngoài căn nhà gỗ, nhìn thấy Dương Diệp và Phùng Duệ bọn họ đang canh giữ ở phòng ở bên ngoài, không khỏi tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Còn có chuyện gì, sao bây giờ còn chưa rời đi?”
Dương Diệp thản nhiên nói: “Một con tin sắp sinh, hiện tại không thể di chuyển được, chúng ta phải đợi trực thăng cấp cứu tới đây.”
Lúc này, trong con tin đang bị áp chế đột nhiên có người nói: “Là 237!”
Nguyên Soái nhíu mày, đi đến trước mặt cô ta hỏi: “Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Người phụ nữ bị đạn găm vào bàn tay, vội vàng lấy giẻ quấn lại để cầm máu, nhưng lại làm như không cảm thấy đau, thậm chí còn cười quái dị.
“Ở đây chúng tôi không có tên, chỉ có đánh số… 237 là lô hàng thứ 237. Tôi cũng không biết đứa bé trong bụng cô ấy là ai, dù sao cũng không thể chạy trốn những người đó! Vốn nghĩ muốn sinh con kiếm chút tiền, ai biết các người sẽ tới…”
Thiệu Chính không thể tin trừng mắt nhìn cô ta: “Bọn cầm thú đó? Con của mình mà cũng có thể bán đi?”
Người phụ nữ cười giễu cợt: “Bọn họ không thiếu con cái để nuôi, bán vài đứa thì có là gì?”
Thiệu Chính chán ghét liếc cô ta một cái: “Bọn chúng điên như vậy, cô còn giúp bọn chúng?”
“Thật buồn cười… Họ đã cho tôi cái mạng này, nếu tôi không giúp họ, tôi sẽ giúp ai?”
Nguyên Soái bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Mạng của cô là do cha mẹ cô ban cho! Những thống khổ mà cô chịu đựng chính là do bọn chúng gây ra!”
Người phụ nữ hiển nhiên không ngờ tới, cô ta sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ sững sờ.
Nguyên Soái xua tay: “Không cần nhiều lời với bọn họ, giao cho cảnh sát xử lý!”
Bọn họ là cấp bậc thứ nhất, bình thường chỉ phụ trách ra tiền tuyến giết địch và giải cứu con tin, đương nhiên cảnh sát sẽ phụ trách tiếp nhận và theo dõi xét xử những vụ án này.
Mà nhóm con tin này hiển nhiên là bị tẩy não, xuất hiện hội chứng Stockholm đúng như phán đoán của Niếp Duy An.
Trong phòng, thời gian từng chút từng chút trôi qua, sinh mệnh cũng đang nhanh chóng mất đi, Niếp Duy An trán đầy mồ hôi chảy vào trong mắt gây đau rát.
Tình hình không khả quan. Do bị suy dinh dưỡng và hành hạ lâu ngày nên thai phụ rất yếu, không còn sức để sinh tự nhiên cũng như không cầm cự được khi đội cấp cứu đến…
Lại một đợt co thắt qua đi, cơn đau thấu tim khiến sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, môi rớm máu, nhưng lại không còn sức để kêu thành tiếng, chỉ có thể há to miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn trong im lặng.
Khi cơn đau chuyển dạ dịu đi, người phụ nữ cố nhấc đôi mi mắt nặng trĩu, bằng chút sức lực cuối cùng thở hổn hển nói: “Lâu như vậy, đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm… Cầu xin cô, tôi không muốn sống… Làm ơn, hãy mổ bụng tôi ra, cứu nó đi…”
Niếp Duy An quyết định thật nhanh nói: “Không được! Cô mất máu quá nhiều, nếu bây giờ mổ bắt con thì cô sẽ chết!”
“Tôi sống đủ rồi…” Thai phụ nhếch khóe miệng, thấp giọng thở dài, “Tôi không thể trở về… Nhưng đứa bé vô tội… Nếu bây giờ còn chờ thì sẽ không ai sống sót cả…”
Thai phụ được hai người phụ con tin còn lại lấy nước lau mặt, khuôn mặt trẻ trung của thai phụ dần hiện rõ, tuy rằng tiều tụy và phờ phạc nhưng lại không che giấu được cô ấy còn rất trẻ…
Đúng vậy, còn rất trẻ.
Đây chỉ là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi nhưng đã trải qua gian khổ mà người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi.
Tay Niếp Duy An run lên, cô hung hăng nhắm chặt mắt lại.
Cô ấy nói đúng, tình thế bây giờ rất nguy cấp, nếu chậm trễ thêm nữa, sẽ không ai có thể cứu được.
Chết tiệt! Vì sao trực thăng cấp cứu còn chưa tới!
Chung quanh yên lặng, thời gian trôi qua thật lâu nhưng lại giống như chỉ trong nháy mắt, Niếp Duy An mở mắt ra với sự kiên định, ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí bình thản nói: “Hai người các cô đeo găng tay vào, giúp tôi chuẩn bị nhiều băng gạc!”
Niếp Duy An lấy povidone iodine đổ lên bụng thai phụ để sát trùng, cũng không kịp nghiêm túc tuân thủ quy phạm của quy trình phẫu thuật, trầm giọng hỏi: “Xác nhận lần cuối, cô thực sự muốn tôi mổ bắt con ngay bây giờ sao?”
Cô gái mỉm cười hài lòng, như thể cuối cùng cũng cảm thấy được giải thoát, cô gật đầu chậm rãi nhưng nhưng vô cùng kiên định.
Niếp Duy An lấy thuốc mê ra, sau khi thuốc gây tê cục bộ, cô cầm dao mổ và hạ dao xuống bắt đầu phẫu thuật…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người bên ngoài không khỏi lo lắng.
Phùng Duệ lo lắng đi tới đi lui, định gõ cửa xông vào mấy lần để xem tình hình nhưng đều bị Dương Diệp ngăn lại.
“Bình tĩnh!” Dương Diệp thở dài, “Đã có lệnh cho phép chúng ta được quyền nổ súng nếu gặp phải loại con tin này… Cô ấy tấn công cậu trước, không phải lỗi của cậu!”
Phùng Duệ là một quân nhân, là một bộ đội đặc chủng chiến đấu ở tuyến đầu, anh có thể đối mặt với kẻ thù mà không nương tay, nhưng khi đối mặt với một phụ nữ mang thai tay không tấc sắt, bất kể là vì lý do gì… Anh không muốn cô ấy vì mình mà bị tổn thương…
Trong lúc mọi người càng lúc càng lo lắng, trong phòng rốt cuộc cũng truyền đến tiếng khóc của một đứa trẻ.
Mọi người tinh thần chấn động, Phùng Duệ lộ ra vẻ vui mừng, đấm mạnh một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng sinh rồi…”
Niếp Duy An cắt dây rốn và quấn đứa bé trong băng gạc, do người mẹ chịu cực khổ và bị suy dinh dưỡng thời gian dài khiến đứa bé rất gầy bé xíu như hạt tiêu, nhưng tiếng khóc lại rất lớn, nắm tay nhỏ vẫy rất mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy sức sống.
Niếp Duy An ôm lấy đứa nhỏ, không hiểu sao cô lại cúi đầu rơi nước mắt.
Đây là cô tự tay cứu một sinh mệnh, là đứa nhỏ đầu tiên cô đỡ đẻ…
Giờ phút này, trên chiến trường đầy khói thuốc súng, trong nhà gỗ tạm thời bẩn thỉu và tăm tối, một sinh mệnh nhỏ bé ngoan cường sinh ra, ai từng chứng kiến nhiều lần sinh tử đều không khỏi rung động.
“Đứa bé…”
Niếp Duy An nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lau nước mắt, ôm đứa nhỏ ngồi xổm bên thân thể của thai phụ.
Niếp Duy An cho cô ấy xem khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của đứa trẻ, cười nói: “Nhìn xem, con của cô rất mạnh mẽ, cô là một người mẹ, phải cố gắng sống vì nó! Đúng rồi, nó là con trai…”
Người phụ nữ tái nhợt nở một nụ cười vui mừng yếu ớt, âu yếm nhìn đứa trẻ rồi đột nhiên cử động ngón tay, muốn nhấc lên mấy lần lại không còn chút sức lực.
Niếp Duy An chủ động cầm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt non nớt của đứa bé.
“Thực xin lỗi…” Người phụ nữ cười lẩm bẩm nói, “Làm ơn… Chăm sóc nó, đứa bé và tôi không có… quan hệ! Cô là mẹ của nó….”
Niếp Duy An khiếp sợ trừng lớn mắt, cô chưa kịp nói gì thì tay cô ấy đã tuột khỏi mặt đứa bé…
Niếp Duy An há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, thở dài thật sâu.
Đứa bé dường như tâm ý tương thông, đột nhiên bật khóc, hai con tin khác trong phòng cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Niếp Duy An chậm rãi vuốt mắt cho cô ấy, kéo tấm vải đã cũ nát sờn rách che thân thể của cô ấy lại.
Cánh cửa nhà cuối cùng cũng được mở ra trong sự lo lắng của mọi người, Niếp Duy An ôm đứa trẻ mệt mỏi bước ra ngoài, ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, trải qua lần chiến đấu này, những khuôn mặt ngăm đen vốn còn mang theo nét trẻ con giờ đã tràn ngập sự kiên nghị của nam nhân, đôi mắt đen láy sáng ngời toát lên niềm tin sắt đá của người quân nhân chân chính.
Cuối cùng, ánh mắt Niếp Duy An dừng ở trên mặt Nguyên Soái.
Nguyên Soái lo lắng nhìn cô, lập tức hiểu ra, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ, hôn lên trán cô, ôn nhu nói: “Cảm ơn em. Vất vả rồi! Em đã cố gắng hết sức rồi!”
Niếp Duy An biết rằng bây giờ không phải là lúc để xúc động, cô xốc lại tinh thần và nói: “Mộc Kiếm, đi thúc giục đội cấp cứu lần nữa! Những người còn lại vào giúp tôi!”
Có vài đứa nhỏ vẫn còn nằm ở đó hôn mê bất tỉnh, Niếp Duy An không thể thả lỏng vào lúc này.
Nhóm bộ đội đặc chủng không biết trong số con tin lại có nhiều trẻ con như vậy, trong mắt tràn đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Thật là một đám súc sinh!”
Thiệu Chính siết chặt nắm đấm: “Tôi thực muốn cho bọn chúng cái chết đau khổ hơn!”
“Được rồi!” Niếp Duy An tiến lên kiểm tra, sắc mặt khó coi dọa người, “Để ngăn lũ trẻ khóc, những người này đã tiêm cho chúng rất nhiều diazepam [1]… có vài đứa bé đã sốt và thở yếu, tình trạng rất xấu!”
Bọn chúng đều là những kẻ thô lỗ, làm sao chăm sóc được lũ trẻ?
Mọi người ba chân bốn cẳng chạy đến nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ, nhưng không thể đánh thức các em dậy.
Niếp Duy An vội vàng gấp gáp, hai đứa trẻ lớn không sao, trên người chúng có chút vết thương ngoài da, mặc dù chúng vẫn mơ mơ màng màng không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ít nhất chúng cũng lớn hơn và sức đề kháng cũng tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên với bốn đứa trẻ sơ sinh, trong đó có một đứa cô vừa mổ bắt con… Những đứa trẻ này sợ rằng chúng đã bị tổn thương rất lớn… Rất có thể sự phát triển trí tuệ của chúng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, cuộc sống mới bắt đầu, đã bị tổn thương như thế này …
Niếp Duy An đau lòng, đồng thời cô không khỏi càng thêm oán hận đám súc sinh buôn người vì tiền mà chuyện táng tận lương tâm nào cũng làm!
Đột nhiên trên bầu trời truyền đến tiếng cánh quạt quen thuộc và tiếng gầm rú của động cơ trực thăng, mọi người đồng thanh kêu lên: “Thật tốt quá, đội cấp cứu rốt cuộc đã tới!”
Niếp Duy An thở phào nhẹ nhõm: “Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đến rồi…”
— Hết chương 55 —
Chú thích:
[1] Diazepam: Có tác dụng an thần làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu và gây ngủ.
------oOo------