Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 43: Tự mình đa tình




Niếp Duy An biết Nguyên Soái làm như vậy, khó tránh khỏi có chút lo lắng, cau mày hỏi: “Anh làm như vậy, không sợ đám tiểu tử kia sẽ không phục Dương Diệp sao?”

Nguyên Soái khịt mũi một cái: “Anh năm đó còn phải tuân theo mệnh lệnh của Dương Diệp, bọn họ dựa vào cái gì không phục?”

Năm đó anh là cái qq gì mà đòi lên mặt! Niếp Duy An trong lòng thầm oán, không khỏi trợn mắt lên: “Lần huấn luyện này cho bọn họ kích thích quá lớn, tôi lo bọn họ tâm lý chịu không nổi…”

“Tất cả bọn họ đều sống sót sau nhiều cuộc khảo nghiệm!”

Ý tứ của Nguyên Soái không cần nói cũng biết, bọn họ trước đó đã vượt qua khảo nghiệm tâm lý trong quá trình tuyển chọn, nhất định có tư chất cơ bản để trở thành bộ đội đặc chủng, bây giờ cho dù kích thích lớn hơn một chút, bọn họ cũng có thể rất nhanh điều chỉnh bản thân để thích ứng.

Nguyên Soái mặt không chút thay đổi nói: “Loại huấn luyện như này chính là để cho bọn họ cảm nhận được cảm giác đồng đội ngã xuống trước mắt là như thế nào, chúng ta là bộ đội đặc chủng, là đội biệt kích thứ nhất, hầu như nhiệm vụ nào cũng sẽ có thương vong… Nếu như ai cũng như bọn họ, nhìn thấy đồng đội ngã xuống đều lên cơn điên như thế thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?”

Niếp Duy An bị nói đến á khẩu, giận dữ nói: “Tôi đều hiểu được, nhưng là tôi có chút lo lắng…”

Nguyên Soái lạnh lùng mở miệng: “Yên tâm, nhiệm vụ thất bại, anh tuyệt đối sẽ làm đám tiểu tử đó mệt đến mức không có tâm tư suy nghĩ miên man !”

Niếp Duy An không nói gì trừng mắt anh: “Sao anh lại cứng rắn như vậy! Tuy là diễn tập nhưng tình cảm của họ là thật! Bất cứ ai tận mắt chứng kiến ​​đồng đội của mình ngã xuống sẽ rất đau lòng, anh không nói vài câu an ủi thì thôi còn tăng cường huấn luyện bọn họ? Anh phải thể hiện cả ân cần lẫn uy nghi…”

“Em không phải là…” Nguyên Soái chậm rãi đánh gãy lời cô, “…Muốn anh dùng tình yêu cảm hóa bọn họ đi?”

Niếp Duy An: “…”

Niếp Duy An sốc, nghiêm mặt nói: “Quên đi, coi như tôi chưa nói gì!”

Nguyên Soái mơ hồ không rõ lẩm bẩm một câu, Niếp Duy An nghi hoặc nhìn anh: “Anh lẩm bẩm gì đấy?”

Nguyên Soái lắc đầu ngao ngán.

Niếp Duy An lật qua hồ sơ của Dương Diệp thở dài: “Phó đội trưởng Dương, thật đúng là huyền thoại a… Khó trách anh luôn muốn anh ta quay lại đây, ở lại nông trường quả thật uổng phí tài năng của anh ấy! Ai nha, nhiệm vụ vừa rồi đem đám tân binh đùa giỡn xoay mòng mòng, lại lấy luôn chức tiểu đội trưởng của Phùng Duệ… Có vẻ như cuộc sống của anh ta sẽ không dễ dàng trong khoảng thời gian này.”

Nguyên Soái lập tức lộ ra vẻ mặt ăn dấm chua: “Em quan tâm anh ta cũng vô ích, anh ấy thích Ngụy Tuyết!”

Niếp Duy An cố gắng nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn xuống được, giơ tay đấm anh một cái: “Tôi quan tâm ai thì liên quan gì đến anh!”

Nguyên Soái đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên liên quan! Trưởng bối cũng đã gặp qua, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng coi như ngủ rồi… Em không thể phủ nhận hết như vậy!”

Niếp Duy An cảm thấy xấu hổ thay anh, cười nhạo hỏi: “Anh gặp qua lão ba của tôi bao giờ?”

“Huynh trưởng như cha.” Nguyên Soái thản nhiên nói, “Gặp qua anh trai của em, cũng xem như đã định rồi đấy.”

Niếp Duy An cười lạnh, vỗ vỗ mặt anh, giả vờ kinh ngạc nói: “Da mặt anh quả thực còn dày hơn cả áo chống đạn! Khó trách anh có được khuôn mặt dày bất khả xâm phạm!”

Nguyên Soái gật gật đầu, khiêm tốn cười: “Em thích là tốt rồi.”

Niếp Duy An lười đấu võ mồm cùng anh, đúng dậy lười biếng vươn vai: “Anh cứ từ từ mà tính, tôi còn có việc phải làm, không rảnh đi cùng anh!”

Niếp Duy An đoán không sai, thời gian này Dương Diệp quả thực không tốt lắm.

Phùng Duệ tuy rằng bình thường có điểm nghiêm khắc, nhưng đã cùng bọn họ trải qua biết bao đợt khảo nghiệm nghiêm khắc. Bọn họ sớm chiều cùng nhau huấn luyện, kề vai chiến đấu, tình cảm giữa bọn họ làm sao có thể so sánh được mối quan hệ với Dương Diệp.

Huống chi Phùng Duệ luôn chăm sóc họ rất tốt, anh ấy nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, chí công vô tư, có thể làm cho bọn họ phục, bọn họ không chỉ coi anh ấy là đội trưởng mà còn coi anh ấy như anh em hết lòng tin tưởng.



Về phần Dương Diệp, bất quá cũng chỉ là lúc ở nông trường lộ ra ít kỹ năng là tay súng thiện xạ, nhưng bọn họ cũng là những tay súng cừ khôi được Quốc gia trọng điểm huấn luyện, cho dù có chênh lệch cũng sẽ không quá lớn.

Vì vậy Dương Diệp vừa đến liền thay thế vị trí của Phùng Duệ, tuy biết là Phùng Duệ chỉ huy không tốt bị giáng chức nhưng bọn họ vẫn giữ thái độ thù địch với anh ta.

Dương Diệp mang theo hành lý vào ký túc xá, mọi người cũng không thèm liếc mắt tới anh một cái, bọn họ đi làm việc của mình, hoàn toàn coi hắn như không khí.

Dương Diệp lơ đễnh cười cười, nhìn thấy một cái giường trống, đem hành lý đặt ở bên giường.

“Đừng động đến cái giường đó!”

Thiệu Chính bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Đó là của Mã Chấn Hổ !”

“Thiệu Chính!” Phùng Duệ không đồng ý nhíu mày, “Mã Chấn Hổ đã bình phục trở và về nhà, vị trí của cậu ấy phải được lấp đầy, giữ giường cũng vô ích!”

Dương Diệp cười nói: “Không có việc gì, tôi ngủ cái khác cũng được.”

Chiếc giường còn lại nằm ở tầng trên góc tối nhất, thường được dùng để cất ba lô của họ.

Phùng Duệ thở dài: “Đội trưởng Dương, anh đừng để ý, A Chính nhanh mồm nhanh miệng, nhưng rất nặng cảm tình, cậu ấy vẫn còn đau buồn về tai nạn của đồng đội.”

Dương Diệp nhíu mày, cười nói: “Làm sao, tôi đương nhiên hiểu được! A Chính trọng tình trọng nghĩa, nhất định sẽ không ghi hận chuyện tôi trợ giúp huấn luyện viên thiết lập nhiệm vụ diễn tập cho các cậu!”

Thiệu Chính sắc mặt tối sầm, cả giận nói: “Anh có ý gì?”

Dương Diệp tươi cười nhún vai: “Không có ý gì a, anh khen cậu mà! Tôi thích nhất người trọng tình trọng nghĩa! Có chiến hữu như vậy, tôi càng thêm yên tâm!”

Thiệu Chính hừ lạnh một tiếng: “Không hiếm lạ!”

Chu Tường sợ cậu ta sẽ chịu đòn, vội vàng kéo cậu ta một phen: “A Chính, được rồi, đừng gây chuyện Dương đội trưởng!”

Dương Diệp khoát tay áo: “Không có việc gì, tôi biết các cậu trong lòng không phục tôi, điều này cũng rất bình thường, bất quá tôi chỉ tạm giữ chức đội trưởng, chờ huấn luyện viên các cậu hết giận, Phùng Duệ vẫn là đội trưởng!”

Thiệu Chính khinh thường cười lạnh: “Dối trá!”

Dương Diệp không hề nhiều lời, anh quả thật không để ý đến chức danh đội trưởng này, có thể trở về đã rất cảm kích rồi, hơn nữa với tư chất cá nhân lúc này kỳ thật cũng không thích hợp mang chức đội trưởng

Phùng Duệ bỗng nhiên thở dài: “A Chính, sao cậu lại không hiểu khổ tâm của huấn luyện viên ? Bộ đội đặc chủng mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều có thương vong, đặc biệt là tân binh, tỷ lệ tử vong tương đối cao… Vì sao bộ đội đặc chủng lâu năm lại sống lâu ? Bởi vì bọn họ có kinh nghiệm tác chiến hơn, ở trên chiến trường cũng thành thạo hơn. Huấn luyện viên là vì lo lắng tôi kinh nghiệm không đủ, trên chiến trường không thể chỉ huy tốt sẽ gây ra những tổn thất không thể khắc phục được, vì vậy mới để Dương Diệp làm đội trưởng. Anh ấy là vì lợi ích của chúng ta, cậu nên cảm thấy may mắn đi, chỉ huy phải là quân nhân có kinh nghiệm phong phú lão luyện chứ không phải một kẻ tốt nghiệp loại giỏi học viện quân sự nhưng lại không có kinh nghiệp thực chiến như tôi.”

Thiệu Chính bị nói ngẩn ra, xấu hổ đến sắc mặt đỏ lên, ấp úng mở miệng: “Thực xin lỗi, tôi…”

Phùng Duệ lắc đầu: “Người cậu nên xin lỗi không phải là tôi.”

Thiệu Chính gãi đầu, chủ động giúp Dương Diệp thu thập hành lý, đem đồ đạc bỏ vào ngăn tử từng là của Mã Chấn Hổ, ngượng ngùng mở miệng: “Tiểu đội trưởng, anh đừng chấp nhặt vói tôi! Là tôi hẹp hòi, tôi xin lỗi!”

Thiệu Chính tuy rằng tùy hứng làm bậy, tính tình tự cao lại bướng bỉnh, nhưng cậu vẫn có thể phân biệt được ai tốt và ai xấu, cậu tôn trọng huấn luyện viên và ngưỡng mộ Phùng Duệ, chỉ có hai người này, cậu sẽ hoàn toàn nghe lời họ.

Dương Diệp cười hiền lành, sờ sờ đầu to của cậu: “Biết sai liền sửa, đứa nhỏ ngoan!”

Thiệu Chính Thiệu Chính sắc mặt tối sầm, tức giận ném xuống đồ vật trong tay, trong lòng thầm mắng, tại sao lại như vậy lại nổi lòng tốt giúp anh ta chứ! Hừ!

Quả nhiên, như Nguyên Soái đã nói, bọn họ sẽ không có tinh lực suy nghĩ vớ vẫn, nhiệm vụ thất bại cả đội ‘bị giết’ nên giờ phải nhận lấy hình phạt tàn khốc chưa từng có.

Bọn họ mỗi ngày đều mệt mỏi, chỉ còn khí lực để thở, trên thực tế để có thể trụ lại trong bộ đội đặc chủng này, huấn luyện hàng ngày mặc dù rất nặng nhọc, nhưng so với kỳ khảo hạch tuyển chọn đầu vào thì huấn luyện hằng ngày vẫn dễ dàng hơn nhiều. Trừ khi bị trừng phạt hoặc huấn luyện đến cực hạn, nếu không thì họ đã quen với cường độ huấn luyện ngày thường.



Sau khi lăn lộn một tuần, rất nhiều người đã gầy đi trông thấy, cường độ luyện tập cao khiến họ gầy đi rất nhiều, trên người chằng chịt vết thương.

Huấn luyện bắn súng kết thúc, Nguyên Soái miễn cưỡng gật đầu với kết quả, đi đến trước đội hình, dùng ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua mọi người, dán chặt vào Thiệu Chính.

Thiệu Chính nhất thời đổ mồ hôi lạnh, lại đến lượt cậu lên dĩa nữa à ?

Nguyên Soái lạnh lùng hỏi: “Suy nghĩ cẩn thận lại chưa, vì sao cậu bị phạt?”

“Báo cáo!” Thiệu Chính lớn tiếng nói, “Bởi vì tôi nhất thời xúc động, không nghe theo chỉ huy!”

Niếp Duy An, người đang ghi chép bên cạnh, mỉm cười và lắc đầu.

Nguyên Soái hừ một tiếng: “Không đủ khắc sâu!”

Thiệu Chính do dự một lát, vẫn là hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Nhưng… Chúng ta làm sao có thể mặc kệ đồng đội của mình?”

Nguyên Soái ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi: “Cậu là ai? Một quân nhân! Bất kể xảy ra chuyện gì, lợi ích Quốc gia luôn đặt hàng đầu, tiếp theo mới đến lợi ích của đồng đội và cá nhân!”

Thiệu Chính không phục lớn tiếng nói: “Ngay cả anh em kề vai chiến đấu cũng có thể mặc kệ, ai dám cùng anh ra ngoài làm nhiệm vụ? Không có tình đồng đội, ai dám tin tưởng anh yêu nước?”

Nguyên Soái cười lạnh một tiếng: “Xúc động làm bậy, ai dám cùng cậu kề vai chiến đấu? Cậu không ngại hỏi lại anh em của cậu ngày đó, bọn họ muốn cậu không để ý đến nhiệm vụ đi làm chuyện ngu xuẩn hay là muốn cậu thay mọi người cố gắng hoàn thành sứ mệnh, để sự hy sinh của họ là không vô ích?”

Thiệu Chính đột nhiên do dự.

Nguyên Soái lạnh lùng thốt: “Cũng không cần hỏi người khác, tự hỏi chính mình đi! Cậu muốn đồng đội của mình không để ý lợi ích của Quốc gia trở lại cứu cậu hay là cậu vẫn muốn bọn họ bình tĩnh tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ?”

Sắc mặt Thiệu Chính biến sắc, bỗng nhiên hiểu được cái gì.

Bọn họ đều là quân nhân, cậu có thể vì quốc gia không sợ hy sinh, các đồng đội cậu tất nhiên cũng như thế.

Thiệu Chính trầm mặc một hồi, mới khàn giọng nói: “Tôi hiểu được… Huấn luyện viên, tôi biết sai rồi!”

Nguyên Soái sắc mặt lạnh lùng quay người: “Trước đây cũng có nhiều đồng đội ngã xuống trước mặt tôi, thậm chí rất nhiều người sau đó đều tìm không thấy xác… Nhưng nếu nhiệm vụ không hoàn thành, cậu sẽ không bao giờ có thể dừng lại! Bởi vì có lẽ sự bốc đồng nhất thời của cậu, sẽ phải trả giá bằng vô số sinh mạng!”

Nguyên Soái đưa cho bọn họ một văn kiện: “Đây là nhiệm vụ mới, vừa lúc để cho các cậu nhìn rõ mình sai ở chỗ nào, cũng để cho các cậu hiểu được rằng lý do các cậu liều mạng, đến tột cùng là vì cái gì?”

Mọi người không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ lần này thật sự chắc chắn sẽ ra chiến trường, ngay cả huấn luyện viên cũng nói như vậy… Nhất định đây là nhiệm vụ rất lớn!

Sau khi nhận được tài liệu và vội vàng quét mắt nhìn, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Huấn luyện quân sự á?” Thiệu Chính không nhịn được kêu lên.

Nguyên Soái mỉm cười, gật đầu nói: “Không sai, chính là huấn luyện quân sự!”

— Hết chương 43 —

Lời tác giả: Huấn luyện quân sự, quá thoải mái và sung sướng ~ Đại Soái và Niếp nữ vương lại có thể ở bên ngoài quân doanh phát triển JQ!

------oOo------