Dương Diệp hiểu ý cười cười nhìn Nguyên Soái, thở dài một hơi, trịnh trọng nhận lấy súng, giống như kiếm khách trong giới võ lâm nhẹ nhàng vuốt ve súng như sinh mệnh của mình.
Nguyên Soái bước tới, mỗi tay chộp lấy hai chai rượu, lần lượt ném lên trời.
Dương Diệp toàn thân khí tức đột nhiên thay đổi, anh vốn dĩ đang lười nhác đùa giỡn với nhóm binh lính lưu manh, nhưng đột nhiên bây giờ tràn ngập khí thế sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc rút ra khỏi vỏ.
Khi Dương Diệp giơ súng lên, tất cả mọi người cảm thấy anh căn bản không nhìn, vừa giơ tay lên bang bang bang bang, bốn cái bình đều chưa kịp rơi xuống đất liền bị bắn thành mảnh vụn.
Tầm nhìn vào ban đêm rất thấp, may mắn là chai rượu hơi phản chiếu, nhưng vẫn không dễ để bắn trúng mục tiêu.
Hiện trường yên lặng vài giây, đột nhiên có người hô “Tuyệt vời”, sau đó mọi người rần rần vỗ tay hoan hô.
Nguyên Soái sắc mặt vô cảm nhặt sáu bảy cái chai, một hơi ném lên cao, Dương Diệp trượt về phía trước quỳ xuống, dùng sức ngửa ra sau, thuận thế bóp cò.
Bây giờ tất cả mọi người hoàn toàn sôi trào, quả nhiên trong quân đội chỗ nào cũng có ngọa hổ tàng long, cho dù là một nông trường hẻo lánh cũng có một nhân vật lợi hại như vậy, thật sự không thể coi thường bất kỳ ai!
Nguyên Soái ném ra hết bình này đến bình khác, tốc độ càng lúc càng nhanh, số lượng bình cũng càng ngày càng nhiều, nhưng Dương Diệp vẫn không vội, không có bình nào rơi xuống đất.
Sau khi bắn xong hai băng đạn, Nguyên Soái rốt cục dừng lại, quay đầu nhìn Thiệu Chính, hất cằm nói: “Đến lượt cậu!”
Thiệu Chính sắc mặt có chút khó coi nhặt súng lên, dũng cảm đứng dậy.
Kỹ thuật bắn súng của Thiệu Chính cũng rất tốt, thậm chí còn là bậc thầy súng trường tự động trong đội, có thể bắn một loạt đạn không sai trong nửa phút, không một mục tiêu di động nào trong vòng 100 mét có thể thoát khỏi súng của cậu cho dù góc độ có phức tạp đến đâu.
Nhưng vừa rồi cậu còn kiêu ngạo nói bậy bạ như vậy, hiện tại lại tận mắt chứng kiến tài thiện xạ của Dương Diệp... Cậu làm sao có thể bình tĩnh thi đấu với anh dưới con mắt của mọi người.
Thiệu Chính cảm thấy cảm thấy rằng tay cầm súng đang chảy mồ hôi lạnh, ẩm ướt và trơn trượt.
Báng súng không được quá chặt hoặc quá lỏng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc ngắm bắn và dịch chuyển... Thiệu Chính đã nhớ kỹ những điều này từ lâu, nhưng lúc này cậu vẫn không tự chủ được nắm chặt tay lại.
Nguyên Soái không cho cậu thời gian để điều chỉnh, anh nhặt chai và ném nó ra ngoài, tốc độ ban đầu không nhanh, mỗi lần anh chỉ ném hai hoặc ba cái, điều này không phải là vấn đề đối với Thiệu Chính.
Sau đó, tốc độ dần dần tăng lên và số lượng chai ném mỗi lần cũng tăng lên.
Thiệu Chính nhất thời cảm thấy vất vả, nếu có quá nhiều chai, mọi người sẽ mất khả năng phán đoán và không biết nên chọn cái nào trước... Nhưng sự do dự như vậy thường sẽ làm chậm thời gian và bỏ lỡ cơ hội bắn tốt nhất.
Nguyên Soái nhanh chóng dừng lại, nhìn bình rượu rơi trên mặt đất, cười mang theo một tia châm chọc: “Ừm, bộ đội đặc chủng không phải ai cũng vào được đâu!”
Thiệu Chính lập tức đỏ mặt, mím môi xấu hổ cúi đầu.
Nguyên Soái hơi cao giọng: “Còn ai muốn thử không?”
Mọi người nháy mắt không ai lên tiếng, nông trường bỗng nhiên chìm vào im lặng.
Dương Diệp vừa ra tay liền trấn áp đám binh lính tự cao tự đại này, đám nhóc mỗi ngày đều tự xưng là xạ thủ, trước mặt người có năng lực thực sự, bọn họ chẳng là gì cả!
Nguyên Soái liên tục cười lạnh: “Một đám ngu ngốc! Thật làm mất mặt lão tử!”
Tất cả mọi người khó tránh khỏi nhụt chí, bọn họ cũng là một trong những binh sĩ hàng đầu của liên đội cũ, nếu tư chất quân sự không mạnh, sẽ không được tiến cử tham gia tuyển chọn lữ đoàn tác chiến đặc chủng, càng không thể ở lại Hoa Nam Lợi Nhận... Nhưng còn bây giờ thì sao? Họ không những không thể đánh bại một bà chị bác sĩ gầy gò, mà những tay súng trinh sát được đào tạo bài bản cũng không thể bắn giỏi hơn một người nuôi heo ở trang trại!
Trong một khoảnh khắc, mọi người đều nghi ngờ nghiêm trọng về bản thân mình.
Bọn họ như vậy, có phải rất phế vật hay không?
Nguyên Soái uống ngụm rượu cuối cùng, ngồi xuống phớt lờ họ.
Dương Diệp tùy ý nhìn chung quanh một chút, lười biếng cười nói: “Này! Đừng ủ rũ nữa! Anh đây mỗi ngày ở nông trường nhàn rỗi, cũng luyện bắn chim thôi! Nếu so với người khác giỏi hơn, lão tử cũng không phải là đối thủ!”
Mọi người đều cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng không ai sẽ tin lời của Dương Diệp, vẫn khó tránh khỏi cảm thấy phiền muộn.
Mã Chấn Hổ gãi đầu, kinh hãi nhìn anh hỏi: “Dương đội trưởng, anh là một tay thiện xạ chưa từng có! Anh có kỹ thuật tốt như vậy, tại sao phải ở lại trang trại nuôi heo, chôn chân ở cái nơi chó chết này. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chính là phí hoài một nhân tài. Sao anh không đến lữ đoàn đặc chiến của chúng tôi?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Dương đội trưởng lợi hại như vậy, đến đại đội đặc chủng mọi người nhất định đều hoan nghênh!”
“Đúng vậy, đội trưởng tới đi, ở đây nuôi heo thì đáng tiếc cho anh quá! Chờ anh tới, chúng ta có thể học được hai chiêu!”
Dương Diệp ánh mắt khẽ động, lập tức trở nên thâm trầm xa xăm, phảng phất như say rượu sắc mặt ửng đỏ tràn đầy cảm xúc khó nói nên lời, còn mang theo nụ cười lười biếng, nhưng đôi mắt, mặc kệ nhìn như thế nào đều lộ vẻ đau buồn.
Dương Diệp cười nhạt một tiếng, nốc một hớp rượu lớn: “Này, tới lữ đoàn đặc chủng làm gì chứ? Quân đội mỗi một vị trí đều cần người canh giữ! Không có hậu cần của chúng ta hỗ trợ, các cậu làm sao mà thoải mái ra tiền tuyến được đúng không? Hơn nữa... Nuôi heo thì sao? Tôi thấy nuôi heo cũng rất tốt mà, còn hơn bị ăn đạn ngoài chiến trường!”
Mọi người cho rằng anh ta nói đùa, đột nhiên phá lên cười.
Niếp Duy An dùng cùi chỏ đụng vào Nguyên Soái bên cạnh, cúi đầu thấp giọng nói: “Mặt than, người này thật là thâm tàng bất lộ a!”
Nguyên Soái liếc xéo cô một cái, nhấp một ngụm rượu, không cảm xúc gật đầu.
Niếp Duy An bỗng nhiên cười rộ lên: “Không phải là anh mất hứng khi tôi kêu anh như vậy chứ? Tôi cảm thấy ‘Mặt than’ nghe thực thân thiết a!”
Nguyên Soái im lặng uống rượu, không để ý đến cô.
Niếp Duy An trầm ngâm nhìn Dương Diệp cách đó không xa, người đàn ông đó cũng không lười biếng như bề ngoài, bộ dạng vừa rồi đối với người ngoài nhìn có vẻ tiêu sái, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, mỗi động tác đều là trải qua trăm ngàn huấn luyện mà ra, chỉ có như thế, khẩu súng trong tay mới có thể trở thành một bộ phận của cơ thể anh ta, để anh ta thậm chí không cần cố ý nhắm vào đâu khi bắn.
Niếp Duy An đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, người đàn ông bên cạnh vốn đang im lặng uống rượu đột nhiên lạnh lùng nói: “Anh ta nói rằng anh ta thích y tá Ngụy Tuyết!”
Niếp Duy An sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, không khỏi trợn tròn mắt: “Anh nghĩ nhiều rồi! Tôi chỉ cảm thấy anh ta không đơn giản... Dù sao tôi cảm thấy hai người rất thân thiết, vậy hãy kể cho tôi nghe về anh ấy đi!”
Nguyên Soái khuôn mặt bỗng nhiên xẹt qua một tia đau xót, bình tĩnh thở dài nói: “Anh ấy trước kia là phó đội trưởng của lữ đoàn tác chiến, cũng làm đội phó của tôi. Sau này một lần nhiệm vụ xảy ra sai sót, đội trưởng chúng tôi… hy sinh để cứu anh ấy. Anh ấy luôn cho rằng đó là lỗi của mình và không chịu tha thứ cho bản thân… Vì vậy anh ấy đã rời bỏ bộ đội đặc chủng và ở lại trang trại này nhiều năm.”
Niếp Duy An im lặng một lát, bỗng nhiên thở dài.
Những gì Dương Diệp trải qua... cũng rất giống mình, cho nên Niếp Duy An thập phần có thể lý giải áy náy và thống khổ của anh ta. Cô vô thức nhìn về phía anh ta với ánh mắt đồng cảm.
Nguyên Soái lại bỗng nhiên thấy khó chịu với ánh mắt ‘đưa tình’ này, thoáng phiền não nói: “Đừng nhìn nữa, anh ta thích thiên thần áo trắng!”
Niếp Duy An không nói gì thu hồi tầm mắt, cười ủ rũ: “Tôi không đủ trắng hay tôi không đủ đẹp như thiên thần?”
Nguyên Soái cau mày: “Cô thích anh ta?”
Niếp Duy An ngạc nhiên nhìn về phía hắn: “Anh quản được sao?”
Hừ lạnh một tiếng đứng dậy, Niếp Duy An vươn vai thong thả đi về phòng, để lại Nguyên Soái một mình ở đó, uống rượu giải sầu buồn lo vô cớ.
Bây giờ là Tết Nguyên Đán, hiếm có dịp Nguyên Soái chịu buông tha cho bọn họ, bọn họ đều uống đến mất dạng, phơi nắng ba sào mới lảo đảo đứng dậy.
Niếp Duy An tối hôm qua không uống nhiều lắm, vừa rạng sáng đã dậy đi tắm, sau khi thay quần áo xong, cô không khách khí đá văng cửa phòng Tống Đình Ngọc, lôi người đàn ông đang ngái ngủ trên giường kia ra.
Tống Đình Ngọc mấy ngày nay bị huấn luyện đến không ra hình người, Niếp Duy An mềm lòng. Đội trưởng đội ba được Niếp Duy An nhờ trông chừng Tống Đình Ngọc huấn luyện trong vài ngày cô đi vắng đã làm Tống Đình Ngọc kêu cha gọi mẹ, cũng không có nửa điểm ‘thương hương tiếc ngọc’.
Niếp Duy An đi làm nhiệm vụ mấy ngày, Tống Đình Ngọc quả thực sống không bằng chết, anh luôn nhìn sao nhìn trăng mong cô trở về, còn kém không quỳ xuống khóc rống chào đón khi thấy Niếp Duy An thực sự trở về.
Cho nên đối với lần huấn luyện sinh tồn cuối cùng của năm cũ này, Tống Đình Ngọc vừa nghe là phải đi nhiều ngày liền ôm chặt đùi Niếp Duy An, sống chết cũng đòi đi theo cho bằng được, không muốn ở doanh trại một mình.
Niếp Duy An bắt Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết rời giường, khởi động tay chân, sau đó cùng họ chạy việt dã.
Hai người lính nhỏ trước đây còn lười biếng không có sức lực, nhưng qua mấy tháng huấn luyện cũng xem như có tiến bộ, thể lực cũng tăng lên. Ít ra cũng làm cho Niếp Duy An cảm thấy cho dù hai người bọn họ không giúp gì được nhiều nhưng cũng sẽ không làm vướng tay vướng chân người khác.
Trên đường chạy trở về nông trại, còn chưa tới cửa, từ xa đã thấy một chiếc xe quân sự đang đậu bên ngoài, một người đàn ông mặc vest đang đứng ở đuôi xe, vẫy tay cười với bọn họ.
Ngụy Tuyết vui vẻ hô lên: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông bước lên, hưng phấn ôm lấy em gái, sủng nịch vỗ gáy cô một cái, cười mắng: “Tết nguyên đán em cũng không về nhà, ba mẹ lo lắng nên bảo anh đến xem em!”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía Niếp Duy An cười nói: “Thì ra An An cũng ở cùng Tiểu Tuyết, như vậy anh yên tâm rồi!”
Niếp Duy An cười cười: “Ngụy Triết, anh cũng thật có bản lĩnh, ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà anh cũng tìm đến được!”
Ngụy Triết bất đắc dĩ thở dài: “Muốn tìm đến các em cũng thật không dễ dàng... Quên đi, thời gian anh không có nhiều, buổi trưa là anh phải đi rồi.”
Ngụy Tuyết “A” một tiếng, sốt ruột lại mất mát nhìn anh: “Anh vừa đến lại phải đi sao? Chúng ta còn chưa tâm sự xong nữa!”
Ngụy Triết nhéo nhéo mặt cô: “Như thế nào, em không trở về với anh à?”
Ngụy Tuyết do dự một lát, nhìn vẻ mặt hâm mộ của Tống Đình Ngọc, mặc dù cô cũng thấy nhớ nhà nhưng vẫn muốn ở lại nông trường và doanh trại này... Bỗng nhiên thở dài, ánh mắt chậm rãi kiên định.
“Anh... Xin lỗi ba mẹ giúp em!”
Ngụy Triết sờ sờ đầu cô: “Lễ mừng năm mới không trở về nhà... Chẳng lẽ anh kết hôn cũng không trở về sao?”
Ngụy Tuyết kinh hỉ cười rộ lên: “Anh, anh muốn kết hôn rồi sao ?”
Ngụy Triết mỉm cười: “Ngày đã định rồi, ngay tháng sau... An An, lúc đó em cũng phải đến dự đấy!”
Niếp Duy An tính toán và gật đầu nói: “Đi chứ, khi đó vừa lúc kết thúc diễn tập, hẳn là sẽ có hai ngày nghỉ, nếu không có việc gì bất ngờ thì nhất định em sẽ đến!”
Ngụy Triết nhìn kỹ em gái đã mấy tháng không gặp. Cô gái nhỏ nũng nịu, giờ cắt tóc ngắn, làn da phơi nắng ngăm đen, nhưng ánh mắt sáng ngời kiên nghị, khác hẳn với trước kia là một đóa hoa được chăm sóc trong nhà ấm, giờ như biến thành một hoa hướng dương rực rỡ sức sống.
Ngụy Triết cảm thán thở dài, quay sang nhìn Niếp Duy An: “Khó trách em luôn tâm tâm niệm niệm quay trở về quân đội... Quân doanh quả nhiên là nơi tốt để rèn luyện con người!”
Ngụy Triết và Niếp Duy An có thể xem như cùng nhau lớn lên, quan hệ của hai nhà cũng rất tốt, cho nên tự nhiên hai người cũng thân thiết như anh em vậy.
Trong lúc nói, Ngụy Triết vô thức đặt tay lên vai Niếp Duy An, nhìn từ xa hai người có vẻ cực kỳ ái muội.
Nguyên Soái vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy một màn như vậy, một người đàn ông nhân mô cẩu dạng [1] thế nhưng lại to gan lớn mật dám phi lễ với vợ của bố đây…
– Hết chương 27 –
Chú thích:
[1] 人模狗样 : Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
------oOo------