Sự phát triển nhanh chóng của khoa học và công nghệ thông tin đã mang lại tác động toàn diện về mọi mặt kinh tế - xã hội, quốc phòng cũng không ngoại lệ. Là vũ khí trực tiếp bảo vệ Tổ quốc, quân đội phải làm quen với công nghệ hiện đại.
Bây giờ toàn là chiến tranh công nghệ thông tin cao, không chỉ học viện quân sự được trang bị máy tính mà ngay cả bộ đội đặc chủng cũng thành lập phòng máy tính để bộ đội thuận tiện sử dụng học tập.
Thiệu Chính là một chuyên gia về máy tính, khi mới nhập ngũ có công tác ở trạm thông tin một thời gian ngắn, mặc dù không được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng trình độ cũng không thấp.
Niếp Duy An và Nguyên Soái đi chấp hành nhiệm vụ, Thiệu Chính đến Trạm y tế hai lần, nếu không gặp phải tên ẻo lả thì cũng gặp một cô gái nhỏ tươi cười, bắt nạt cũng không có ý nghĩa gì, mỗi lần như vậy chỉ có thể tức giận trở về.
Sau nhiều lần bị đánh bại, Thiệu Chính cuối cùng cũng học được cách thông minh, cậu ta biết rằng mình chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Niếp Duy An, vì vậy cậu ta bắt đầu nghĩ cách khác.
Thiệu Chính biết quá ít về Niếp Duy An, có cái gọi là trăm trận trăm thắng, cậu ta nảy ra ý nghĩ vào phòng máy tính tìm hồ sơ của Niếp Duy An.
Không kịp xem kỹ, Thiệu Chính đã in ra toàn bộ thông tin, sau đó xóa sạch lịch sử dấu vết, tắt máy tính vội vàng rời đi.
Trong ký túc xá, ngoại trừ tiểu đội trưởng Phùng Duệ đi giúp sĩ quan sắp xếp nội dung huấn luyện ngày mai, những người khác đều ở trong phòng.
Thiệu Chính lờ đi Chu Tường, thờ ơ đi ngang qua anh ta, ngồi trên giường của Mã Chấn Hổ, kích động lấy ra một vài tờ giấy từ trong ngực ra.
“Ai ôi, lão đệ đây là cái gì?” Mã Chấn Hổ nghiêng người tới liếc mắt nhìn, “Đừng nói là cậu còn viết ra kế hoạch để chống đối bác sĩ Niếp đấy chứ?”
Nghe được tên Niếp Duy An, Chu Tường cảnh giác ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Thiệu Chính.
Thiệu Chính cười khiêu khích, đắc thắng lắc lắc tờ giấy trong tay, giọng điệu gấp gáp nói: “Hồ sơ của cô ta là hồ sơ mật cấp một… Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được, thậm chí còn đánh cắp mật khẩu tài khoản của huấn luyện viên mới tra ra được lý lịch của cô ta đấy!”
Mã Chấn Hổ kỳ quái nhìn hắn: “Ê! Tôi nghe nói... Con trai càng thích ai thì càng bắt nạt người đó đấy! Lão đệ, sao cậu cứ nhằm vào thiếu tá Niếp vậy, tôi thực nghi ngờ cậu thích chị bác sĩ rồi á!”
Thiệu Chính sắc mặt tối sầm lại, hung ác trừng hắn một cái, hừ một tiếng khinh thường nói: “Tôi thích cô ta á? Đừng nói giỡn! Ngoại trừ đầu óc không sáng suốt, ai có thể thích cọp mẹ đó?”
Chu Tường giận tái mặt: “Thiệu Chính, cậu có chừng có mực đi!”
Thiệu Chính trợn tròn mắt: “Cậu quản được tôi chắc?”
Ngay cả Mã Chấn Hổ cũng có chút nhìn không được: “Tôi nói cậu a, lão đệ, tôi thấy bác sĩ Niếp rất tốt, nếu tôi có bản lĩnh như huấn luyện viên thì sẽ theo đuổi chị ấy rồi!”
Thiệu Chính mất hứng hừ một tiếng: “Được rồi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Không phải địch nhân quá mạnh, mà là chúng ta chuẩn bị không đầy đủ!”
Thiệu Chính lắc lắc đồ vật trên tay, cười thần bí nói: “Cho nên tôi đặc biệt chuẩn bị những thứ này, xem cô ta có điểm yếu gì!”
Mã Chấn Hổ tuy rằng cũng có chút đau đầu trước hành vi bướng bỉnh và làm liều của Thiệu Chính, nhưng vẫn là kiềm chế không được hiếu kỳ trong lòng, đoạt tờ giấy trong tay Thiệu Chính, nhìn xuống từng chút một.
“Mười lăm tuổi chính thức nhập ngũ? Ai ôi, A Chính cậu thua cũng không oan a!” Mã Chấn Hổ một bên xem một bên chậc chậc sợ hãi than, “Huy chương vàng võ thuật quốc tế nữ? Khó trách hai chiêu liền đánh chúng ta sấp mặt, không biết huấn luyện viên và chị bác sĩ ai hơn ai!”
Thiệu Chính chỉ in ra còn chưa đọc kỹ, nghe Mã Chấn Hổ đọc từng cái một, sắc mặt không khỏi có chút khó coi.
“Ai cho cậu xem thành tích của cô ta? Xem thử cô ta có nhược điểm gì không... Lịch sử đen ấy? Hiểu không? Quên đi, quên đi, tôi tự tìm!”
Thiệu Chính nhanh chóng nhìn xuống dưới xem, thiếu chút nữa bị danh sách thành tích dài ngoằng của Niếp Duy An làm cho mù mắt... Không khỏi có chút oán thầm, vừa lật sang trang tiếp theo, rốt cục phát hiện vấn đề.
“Cô ta đi thực hiện nhiệm vụ duy trì hòa bình ở nước ngoài, còn chưa về nước lại bị cấp tốc điều tới Bệnh viện Đa khoa Quân khu... Trong lúc này nhất định đã xảy ra chuyện!” Thiệu Chính cẩn thận xem nội dung trước sau, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, đành phải tiếp tục.
“Tay mổ bụng?” Thiệu Chính cười nhạo một tiếng, “Biệt danh này này rất thích hợp với cô ta! Sao các cậu có thể thích một người phụ nữ hung tàn như vậy?”
Thiệu Chính châm chọc khiêu khích vài câu nhưng Chu Tường trước sau vẫn im lặng, ngược lại khiến cho Thiệu Chính cảm thấy tức giận mất mặt.
“Tìm được rồi!” Thiệu Chính bỗng nhiên hưng phấn đứng lên, “Các cậu biết vì sao cô ta không ở Tổng viện mà lại chạy tới rừng núi hoang vắng này làm một bác sĩ không có tiền đồ như vậy không?”
Mã Chấn Hổ nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Thiệu Chính ác ý cười rộ lên: “Cô ta luôn miệng nói cái gì mà cứu người là chức trách cao quý của thầy thuốc... Cô ta mà là bác sĩ có lương tâm sao? Cô ta chính là vi phạm y đức bị đuổi khỏi bệnh viện!”
Mã Chấn Hổ rướn người, thò cái đầu to ra nhìn: “Oh my god... Chị ấy còn ghê hơn cả chúng ta! Chúng ta cùng lắm thì chỉ là lười biếng, còn chị ta chính là trực tiếp giết người a! Dám sửa bệnh án... Nhưng vì sao chị ta lại sửa bệnh án bệnh nhân? Cũng không phải người thân?”
Thiệu Chính hừ một tiếng: “Chắc chắn là nhận hối lộ rồi! Cậu không xem ở đây viết gì sao, xin phép ghép tim mà không được phép... Ba cô ta là chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh, bệnh viện chắc chắn là vì mặt mũi của ba cô ta nên mới không đuổi việc cô ta mà điều đến doanh trại!”
Mã Chấn Hổ nhíu nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Nhưng cái này có ích lợi gì? Cậu định khiêu khích thiếu tá Niếp như thế nào?”
Thiệu Chính cười xấu xa, cuộn tờ giấy trong tay vung vẩy: “Về sau cô ta còn huấn luyện chúng ta... Tôi sẽ dùng cái này để sỉ nhục cô ta!”
“Chậc chậc...” Mã Chấn Hổ lắc đầu, không đồng ý mở miệng, “Cậu cũng thật vô sỉ a! Tục ngữ có câu, đàn ông không đánh phụ nữ. Thật ra đấu với phụ nữ cũng không sao, nhưng không được đánh vào mặt người ta, mắng mỏ cũng không chọt vào chỗ yếu, lại còn chuyên chú vào vết sẹo của người ta... A Chính lão đệ đừng trách tôi lần này không giúp cậu, chuyện như vậy tôi không làm được!”
Chu Tường bình tĩnh nhìn cậu ta, cố gắng hết sức để tỏ ra chân thành: “A Chính, chúng ta đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, lúc còn ở liên đội cậu là cấp dưới của tôi, cũng từng gọi tôi một tiếng tiểu đội trưởng... Vì vậy tôi luôn coi cậu như anh em. Dù cậu có quậy phá thế nào, tôi cũng sẽ cùng cậu tung hoành. Cho dù cậu gặp rắc rối, tôi cũng nguyện ý cùng cậu gánh tội. Nhưng nếu cậu làm bẽ mặt Bác sĩ Niếp như thế này... Tôi và cậu không còn là anh em nữa!”
Thiệu Chính biến sắc, hung tợn trừng mắt: “Cậu vì một người phụ nữ mà đoạn tuyệt quan hệ với tôi?”
Thiệu Chính là một thanh niên bốc đồng điển hình, coi trọng lòng trung thành và tình anh em hơn hết, chính vì vậy cậu không thể chấp nhận được việc người anh em chí cốt luôn sát cánh bỗng quay lưng lại với mình. Nhưng bây giờ, tình huynh đệ nhiều năm không bằng một người phụ nữ... Thiệu Chính đột nhiên cảm thấy đau đớn như bị phản bội hoàn toàn.
Chu Tường lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: “Là bởi vì cậu không xem tôi là anh em.”
Thiệu Chính đột nhiên đứng lên, tức giận nhìn hắn: “Lời này của cậu là sao? Kẻ ác đi cáo trạng trước sao?”
Chu Tường lắc lắc đầu: “Không phải anh em tốt sẽ hỗ trợ và giúp đỡ tôi sao? Lần đầu tiên tôi thực sự thích một người phụ nữ. A Chính, cậu không hiểu sao, vì sao cứ chăm chăm nhằm vào cô ấy ? Cậu như vậy, kỳ thật chính là không xem tôi như huynh đệ. Hoặc đúng như Mã Chấn Hổ nói, cậu cũng thích bác sĩ Niếp.”
“Nói nhảm!” Thiệu Chính thẹn quá thành giận quát, “Tôi chính là không hiểu! Cậu thích ai không thích, lại đi thích người phụ nữ luôn đối địch với tôi.”
Mã Chấn Hổ ngạc nhiên: “A Chính lão đệ, không phải chính cậu mới là người đi gây sự với người ta sao? Tôi thấy bác sĩ Niếp không có so đo với cậu chút nào!”
Khi Mã Chấn Hổ nói điều này, Thiệu Chính càng thêm mất mặt, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận: “Nói cái quái gì thế!”
Mã Chấn Hổ nhún vai: “Quên đi a lão đệ, vậy cậu náo loạn cái gì?”
Người khác càng tận tình khuyên bảo, Thiệu Chính càng cảm thấy mặt mình nóng bừng, giống như tất cả mọi người đều là người tốt, còn cậu ta là người xấu duy nhất vô cớ gây rắc rối, vì vậy cậu ta không thể không trở nên khó chịu hơn.
Thiệu Chính nổi giận liền gầm gừ không chịu cúi đầu: “Được rồi, các người đều là người tốt chết tiệt! Cứ để tôi làm người xấu đi! Việc của tôi không cần các người xen vào.”
Chu Tường sắc mặt trầm: “Chuyện này tôi vốn đã xen vào rồi rồi!”
Thiệu Chính ngẩng đầu cười xấu xa: “Ai cho cậu xen vào!”
Chu Tường thất vọng nhìn hắn: “Tôi sẽ không cho phép cậu đi nhục nhã bất cứ người nào!”
“Cậu là ai chứ!” Thiệu Chính châm chọc cười, “Tinh trùng lên não liền không quan tâm tới huynh đệ...”
“Bốp --”
Chu Tường hung hăng đánh một quyền vào mặt Thiệu Chính, đánh gãy lời nói khó nghe còn chưa kịp nói hết của cậu ta.
Thiệu Chính không ngờ rằng anh em tốt của mình sẽ thực sự ném một nắm đấm vào mình, cậu ta ngã xuống đất, lau khóe miệng, nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay, lại nhìn Chu Tường với vẻ mặt không thể tin được: “Cậu đánh tôi? Vì một người phụ nữ... cậu đánh tôi?”
Chu Tường trên cao nhìn xuống nhìn cậu, xoay xoay cổ tay, lạnh lùng thốt: “Là cậu đáng đánh!”
Mã Chấn Hổ trợn tròn mắt, nửa ngày sau mới hoàn hồn lại, vội vàng nhảy xuống giường đỡ Thiệu Chính: “Có gì thì từ từ nói…”
Thiệu Chính hất tay Mã Chấn Hổ ra, tự mình đứng lên, hung hắng xông về phía đối diện: “Đánh thì đánh, ai sợ ai!”
Hai người cùng nhau tiếp nhận huấn luyện, bình thường cái gì cũng giỏi, trình độ cũng gần như nhau, ngươi một quyền ta một cước, khó mà phân cao thấp.
Mã Chấn Hổ gấp đến độ không được, liều mạng xông vào chính giữa hai người, còn chưa kịp tận tình khuyên bảo đã bị hai người họ đá bay ra ngoài.
Trong quân đội có quy định không được phép đánh nhau, tuy vẫn có những vụ ẩu đả nhưng không ai dám đánh trắng trợn công khai như vậy.
Mã Chấn Hổ sợ hai người bị phạt nên ra sức kéo họ ra nhưng không làm được gì… Hai tên điên kia rất nhanh quấn lấy nhau đấm đá túi bụi. Không xong rồi, kiểu này cả hai cùng bay màu cho coi! Cậu thầm than trong lòng.
“Làm cái gì vậy!”
Cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm lên, Phùng Duệ cuối cùng đã trở lại, Mã Chấn Hổ xoa khóe miệng không cẩn thận bị thương nói: “Tiểu đội trưởng, mau giúp tôi kéo hai người này ra đi!”
Phùng Duệ tiến lên cùng Mã Chấn Hổ mỗi người ôm một tên kéo ra, cuối cùng cũng làm cho Chu Tường và Thiệu Chính tách ra.
“Đều mẹ nó dừng lại ngay cho tôi!” Phùng Duệ đạp cho mỗi tên một cước, chỉ vào bọn họ giận dữ hét lên, “Huấn luyện viên không ở đây các người liền quậy lên tới trời đúng không? Muốn bị trục xuất khỏi quân đội mới vừa lòng hả?”
– Hết chương 23 –
------oOo------