Động tác của người đàn ông không nhanh không chậm, lại lưu loát tiêu sái, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế không thể diễn tả bằng lời, mặc dù chỉ mặc bộ quân phục đơn giản cũng làm cho người khác vô cùng áp lực.
Sau khi anh ta đứng lên, Niếp Duy An mới phát hiện anh rất cao, anh ta cũng không có cơ bắp phô trương cuồn cuộn, nhưng có thể thấy được bộ ngực căng phồng xuyên qua lớp vải mỏng của bộ quân phục màu xanh lục.
Niếp Duy An nhìn chằm chằm dáng người anh ta, có chút để ý.
Kỳ thật không có nhiều người cao trong Lữ đoàn đặc chủng. Bởi vì trong điều kiện tác chiến đặc biệt, khi muốn ẩn nấp hoặc bắn tỉa, khổ người quá lớn sẽ dễ dàng bị bại lộ, hơn nữa khi đánh giáp lá cà cũng không nhanh nhẹn linh hoạt khéo léo như người gầy gò.
Bất quá người đàn ông trước mặt này có bắp thịt săn chắc cân đối, đường nét uyển chuyển nhưng không khoa trương, hiển nhiên được huấn luyện từ nhỏ. Nếu như là một người bình thường, lúc trưởng thành mới tham gia quân ngũ thì sau quá trình rèn luyện, mặc dù cơ bắp đầy người nhưng nhìn giống như con ếch siêu hạng. Cũng giống như người đàn ông cơ bắp trong phim bom tấn Mỹ, họ trông đẹp trai nhưng không thực tế.
Niếp Duy An bất động thanh sắc đánh giá một phen, sau đó thản nhiên thu hồi tầm mắt.
Cơm nước xong sắc trời bắt đầu tối. Bởi vì ở trên núi, không giống như nơi thành thị ráng rực ánh đèn nê-on, ở đây một khi trời tối thì sẽ hoàn toàn tối đen.
Niếp Duy An ở trên xe lửa cơ hồ không chợp mắt, lại đeo balo hành lý đi bộ một quãng xa. Lúc này bắt đầu thấm mệt, mặc dù là nằm trên chiếc giường cứng nhắc xa lạ, cô ngã xuống không bao lâu liền nặng nề chìm vào ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tiếng còi huấn luyện vang chói tai khắp doanh trại. Niếp Duy An mở mắt ra, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, ngồi dậy lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ mới chỉ năm giờ rưỡi sáng.
Sim điện thoại đã bị tịch thu khi vào doanh trại nên Niếp Duy An dùng điện thoại như một chiếc đồng hồ.
Mặt trước Trạm y tế là khu chuẩn đoán và điều trị, sân nhỏ phía sau là ký túc xá quân y. Niếp Duy An dỏng tai lên lắng nghe, nhưng không thấy chút động tĩnh gì từ hai gian cách vách. Cô nghĩ nghĩ một chút, vẫn là quyết định đứng dậy thay quần áo.
Bên ngoài sắc trời đen kịt, không khí trong lành và không có khói bụi. Niếp Duy An lâu rồi không được tận hưởng bầu không khí trong lành trên núi như vậy. Cô hít vào thật sâu, hơi lạnh mát mẻ khiến người ta sảng khoái. Cô nhẹ nhành đóng cửa rồi chạy ra sau núi.
Niếp Duy An xa xa chạy theo phía sau bộ đội đặc chủng. Sau khi hoàn thành quãng đường núi mười nghìn mét, quay lại vệ sinh cá nhân thì thấy phòng Ngụy Tuyết và Tống Ngọc Đình vẫn không có động tĩnh gì, liền quyết định đi ăn cơm trước.
Bộ đội đặc chủng đang ngồi đầy trong căn tin, Niếp Duy An vừa vào cửa, đại sảnh vốn đã yên tĩnh nay còn yên tĩnh hơn. Mọi người đều ngừng đũa, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô, có vài tên lính láu cá, nở nụ cười xấu xa thì thầm với nhau.
Niếp Duy An có làn da trắng, ở chung quanh một đám quân nhân phơi nắng ngăm đen có phần không hài hòa. Mái tóc dài đen bóng buộc đuôi ngựa, dáng người cao gầy, tư thế thập phần khí phách.
Niếp Duy An nhìn không chớp mắt. Cô hiển nhiên không nghĩ đến những ánh mắt này là do ngoại hình nổi bật của mình. Nhóm thanh niên nhiệt huyết ở độ tuổi đôi mươi này, lại bị nhốt trên núi hẻo lánh lâu như vậy, hormone nam tính tràn đầy. Thế nên chỉ cần có nữ nhân xuất hiện liền khiến họ xao động không thôi.
Niếp Duy An bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy ăn cơm cũng không được tự nhiên. Sau khi ăn xong cô quay lại Trung tâm y tế.
Tống Đình Ngọc cuối cùng rời giường, vừa thấy Niếp Duy An cầm lấy hai cái bánh bao vừa ăn vào bước vào cửa, không khỏi ngẩn người.
“Chào buổi sáng!”
Tống Đình Ngọc sắc mặt ửng đỏ, sờ sờ đầu, cố lấy dũng khí nói: “Xin chào! Bác sĩ Niếp, tối hôm qua cô ngủ không ngon sao… Sớm như vậy đã dậy rồi?”
Niếp Duy An nhét hai ba miếng bánh bao lớn vào miệng, khó hiểu nhìn anh: “Sớm? Đã bảy giờ rồi… Mọi người đều đã trở về sau cuộc chạy việt dã mười nghìn mét. Đừng nói với tôi là các người chưa bao giờ tham dự huấn luyện đấy nhé.”
Tống Đình Ngọc sắc mặt đỏ bừng, rối rắm vặn vẹo ngón tay: “Tôi, chúng tôi vừa tới, còn chưa bắt đầu…”
Tống Đình Ngọc thanh âm dần yếu xuống, xấu hổ thấp giọng nói: “Bác sĩ Phùng trước đây cũng không có nói qua…”
Niếp Duy An lắc đầu, có vẻ bác sĩ Phùng không có chú trọng phát triển Trạm y tế này lắm, đối với bọn họ cũng không huấn luyện nghiêm khắc.
Tống Đình Ngọc ăn xong bữa sáng, đi theo Niếp Duy An ngồi ở trước viện. Từ khi bác sĩ Phùng rời đi, anh ta liền phụ trách ở đây. Nhưng ngoài việc khám bệnh, anh ta cái gì cũng không biết, mỗi ngày chỉ cùng Ngụy Tuyết mắt to trừng mắt nhỏ. Hiện tại có Niếp Duy An đến đây cùng phụ trách, anh ta chợt cảm thấy nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng.
Hiện tại không có bệnh nhân nào đến khám ở Trung tâm y tế, không giống như ở Bệnh viện Quân khu bệnh nhân sắp hàng dài. Niếp Duy An sớm đã chuẩn bị tâm lý, sau khi cơm nước xong liền thu dọn đồ đạc, mặc áo rằn ri bên ngoài khoác thêm áo blouse trắng, cầm một cuốn sách ngồi vào bàn làm việc.
Tống Đình Ngọc sắc mặt mười phần rối rắm, muốn bắt chuyện với bác sĩ mới nhưng lại có chút sợ hãi. Mặc dù Niếp Duy An là phụ nữ nhưng khí chất quá mức mạnh mẽ. Cô ấy cũng có vẻ không thích nói chuyện phiếm, Tống Đình Ngọc thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng chạy bộ huyên náo, Tống Đình Ngọc sắc mặt trắng nhợt, hoang mang rối loạn định đứng lên, đè thấp thanh âm nói: “Lại tới nữa… Bác sĩ Niếp, cô đừng so đo với bọn họ, nếu không thì sẽ chịu thiệt thòi…”
Niếp Duy An nhàn nhã lật một trang sách, mí mắt cũng không nâng lên, từ chối cho ý kiến.
Ánh sáng tối sầm lại, một người lính đứng ở cửa, mặc đồng phục huấn luyện bẩn thỉu đi vào, khi nhìn thấy người ngồi sau bàn, ánh mắt sáng lên, nở nụ cười cợt nhả. Tống Đình Ngọc lo lắng tiếng lên, há miệng còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị người lính đi vào kéo cổ áo.
“Chị bác sĩ này mới đến sao? Thật xinh đẹp! So với bác sĩ Phùng xinh đẹp hơn!” Người nọ đỉnh đạc kéo ghế ngồi xuống, cười hì hì xem xét cô nói, “Tôi gọi là Thiệu Chính! Chị gái xinh đẹp, chị xem cổ tay tôi không cẩn thận trật khớp, sưng to quá! Có thể viết giấy xin phép nghỉ giúp tôi được hay không?”
Thiệu Chính khuôn mặt tuấn lãng, lộ ra một chút gian xảo vẫn còn trẻ con. Người thiếu niên hăng hái, ánh mắt trong trẻo hiện lên một tia ranh mãnh.
Niếp Duy An rốt cục nâng lên mí mắt, không chút để ý nhìn lướt qua bờ vai của hắn, thản nhiên mở miệng: “Binh nhì?”
Thiệu Chính trên mặt tươi cười bỗng dưng cứng đờ.
Niếp Duy An một tay lười biếng chống cằm, một tay không chút để ý gõ gõ lên bàn: “Tôi nhớ bác sĩ Tống là trung úy? Khi nào thì binh nhì thấy trung úy không cần cúi chào mà còn có thể thất lễ?”
Sắc mặt Thiệu Chính nháy mắt đen sì.
Niếp Duy An nâng nâng cằm ý bảo cậu ta thu cánh tay lại, ngón tay ấn nhẹ lên vết thương sưng tấy của cậu, thản nhiên nói: “Không nghiêm trọng, không cần phải viết giấy xin phép nghỉ, lát nữa có thể trở về tiếp tục huấn luyện!”
Vì muốn xin nghỉ phép mà Thiệu Chính đã tự làm mình bị thương, nghiến răng nghiến lợi mới có thể khiến cổ tay sưng đỏ, sao có thể biến thành dã tràng xe cát như vậy được ?
Trộm gà bất thành còn mất luôn nắm gạo, Thiệu Chính nóng nảy: “Sao lại không nghiêm trọng? Tôi, tôi còn bị đau mỏi thắt lưng, toàn thân vô lực…”
Niếp Duy An ngẩng đầu cười như không cười: “Xem ra vết thương này đúng như tôi dự đoán, nó không phải do tai nạn trong quá trình huấn luyện gây ra… Chà, cũng dễ hiểu thôi, bị nhốt trên núi lâu như vậy, nội tiết tố tràn đầy lại không có chỗ phát tiết… Ai nha, bất quá cậu cũng phải chú ý chứ, làm gì tới mức trật khớp cổ tay như vậy… Chậc chậc, cẩn thận kẻo lần sau lại bị thương chỗ quan trọng khác ấy?”
Nói xong, còn quét ánh mắt đầy ý vị đến dưới thắt lưng cậu binh nhì.
Thiệu Chính phản xạ có điều kiện kẹp chặt chân lại, đột nhiên lại cảm thấy này động tác này chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi, tức giận đến mức bốc khói, đen mặt hung ác trừng Niếp Duy An một cái.
Tống Đình Ngọc ngây người, chớp mắt một cái, sau đó không nhịn được phá lên cười, điều này ngay lập tức chọc giận Thiệu Chính.
“Cười cái rắm… A –”
Thiệu Chính sắc mặt tái nhợt, cổ tay không kịp đề phòng, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, vội vàng rút tay về, quay đầu trừng mắt với Niếp Duy An.
Niếp Duy An rút tay về, đứng lên đi tới bồn rửa tay, bình tĩnh nói: “Xong rồi !”
Thiệu Chính vô cùng tức giận, biết hôm nay không thể kiếm cớ để xin phép nghỉ được liền từ trên ghế nhảy dựng lên, chỉ tay vào Niếp Duy An hung tợn nói: “Cô chờ đó! Lão tử sẽ làm cô hối hận !”
Thiệu Chính là một tên nhóc trẻ trâu, cậu ta ngang ngược trong quân đội lâu như vậy liền tự cho mình giỏi, rất ít khi bị người khác giáo huấn như vậy. Giờ phút này bị nhục nhã như vậy liền giả bộ tỏ vẻ ta đây là đàn ông không so đo với phụ nữ, xoay người rời đi.
Niếp Duy An trở lại chỗ ngồi của mình như không có việc gì, đá chiếc ghế đầy bùn đất mà Thiệu Chính ngồi lúc nãy qua một bên, cầm cuốn sách lên và tiếp tục đọc.
Tống Đình Ngọc chủ động đem ghế lau sạch sẽ, biểu cảm lo lắng, chần chừ mở miệng: “Bác sĩ Niếp, cô gặp rắc rối rồi!”
Tống Đình Ngọc thở dài: “Thiệu Chính tuy rằng chỉ là một binh nhì, nhưng tuổi còn trẻ như vậy lại có thể vào Hoa Nam Lợi Nhận, cũng có nghĩa là cậu ta không dễ chọc. Cô không biết đấy thôi, Thiệu Chính có tiếng là đồ ba gai, phía trên có ô dù… Lữ đoàn của chúng ta không ai dám đụng đến cậu ta ngoài trừ Đại đội trưởng Trần và Thiếu tá Nguyên!”
Niếp Duy An khoát tay ý bảo không sao, uống ngụm nước, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, quân đội là nơi uy nghiêm, cậu ta cũng không dám lộn xộn!”
Tống Đình Ngọc kinh ngạc hỏi: “Quân đội là nơi uy nghiêm ?”
Vì quân doanh là nơi rất nghiêm khác, có rất nhiều thanh niên năng lượng dồi dào không chịu được gò bó lại không có chỗ phát tiết, nên bình thường vẫn sẽ có xích mích hay tranh đấu. Chỉ cần không huyên náo quá mức, cấp trên vẫn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu cứ kiềm nén quá thì bọn họ khéo lại nghẹn chết.
Cũng vì như vậy, Tống Đình Ngọc đến đây cũng bị bắt nạt ngầm không ít lần nhưng không có ai vì chính nghĩa mà ra mặt cho anh ta cả.
Niếp Duy An nhún vai, thầm nghĩ quân đội là nơi uy nghiêm, chỉ là… nguyên tắc quân đội so với nắm đấm thì mạnh hơn!
Niếp Duy An theo cô út của mình vào quân doanh từ khi còn là thiếu niên, có thể nói là ở bộ đội lớn lên, đối với cuộc sống ở nơi này thích ứng rất nhanh.
Trạm y tế này tuy nhỏ và không có triển vọng phát triển, nhưng nếu đã giao cho cô thì Niếp Duy An sẽ không dễ dàng để nó tiếp tục lun bại đi xuống như vậy. Tuy rằng không đến mức phát triển lớn mạnh, nhưng cũng không thể để một tên binh nhì nhỏ nhoi coi thường như vậy!
Ngụy Tuyết cảm thấy Trạm y tế này so với Tổng viện thì thoải mái tự do hơn, đầu bếp ở căn tin phần lớn đều có chứng chỉ đầu bếp, nấu cơm ngon hơn so với căn tin ở Tổng viện. Ở đây mỗi ngày đều có thể ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, còn có rất nhiều anh quân nhân đẹp trai máu lửa.
Chỉ tiếc là những ngày tháng tốt đẹp này không kéo dài được lâu, Niếp Duy An liền cưỡng chế hai người họ mỗi ngày phải huấn luyện theo bộ đội đặc chủng.
Ngụy Tuyết khóc không ra nước mắt, trước kia khi còn đi học, chạy tám trăm mét gần như muốn lấy mất nửa cái mạng bé nhỏ, bây giờ nếu bắt cô thức dậy lúc năm giờ rưỡi chạy việt dã mười nghìn mét, còn không bằng giết cô đi cho xong!
Niếp Duy An vô cùng nghiêm khắc, dựng đầu hai người dậy từ trên giường, cho dù không chạy nổi thì bằng một cách nào đó cũng phải di chuyển cho hết mười nghìn mét, nếu không sẽ không được phép ăn sáng.
Cơn gió thổi qua như muốn thổi gục hai con người này, chạy chưa được hai ngày đã khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Bàn chân trắng noãn của Tống Đình Ngọc có vết phồng rộp, sống chết cũng không chịu tiến thêm bước nào nữa.
Niếp Duy An không có lựa chọn nào khác, đành phải đổi chạy mười nghìn mét thành năm nghìn mét, sau đó dạy họ quyền anh quân đội vào ban ngày, ban đêm còn dẫn theo Tống Đình Ngọc luyện tập.
Những ngày này khá yên bình nhưng Niếp Duy An cũng không cho rằng Thiệu Chính sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy. Ở đây là quân đội kỷ luật nghiêm minh, cho dù Thiệu Chính có ô dù và được cấp trên bao che như thế nào đi nữa, nhưng điều Niếp Duy An không nghĩ tới rằng cậu ta sẽ thực sự dám náo loạn đến như vậy!
— Hết chương 2 —
------oOo------