Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 7




Tô Y Thược phòng 409 có bưu kiện.” Đang lúc Tô Y Thược suy nghĩ xem có nên nhận nhiệm vụ này hay không, thì tiếng cô quản lý ký túc xá vang lên trên loa.

Nhìn Sơn Vân Gián đang đứng yên chờ câu trả lời, cô nghĩ một chút rồi cho nhân vật ngồi xuống, chạy xuống lấy bưu kiện trước đã.

Bưu kiện do Tống Thanh gửi tới, bên trong có một bộ lễ phục màu hồng nhạt, Tô Y Thược nhìn thoáng qua rồi đặt sang bên cạnh, tiếp tục làm việc ban nãy chưa hoàn thành, mấy thứ hắn gửi, cô không muốn động đến.

Lúc này, Sơn Vân Gián đang quay lưng về phía cô, nói chuyện với một người chơi cô chưa từng gặp, có vẻ đang giao nhiệm vụ.

Đó là một thích khách, toàn thân trang bị màu đen, tóc dùng một dải lụa đen cột lại trên đỉnh đầu, tay cầm một cây kiếm lóe tia sáng hồng, nhìn rất có sinh khí. Đúng là một cây kiếm tốt.

Người chơi có tên “Biển Xanh Một Tiếng Cười” hình như đã nói chuyện xong với Sơn Vân Gián, lại quay người đi về phía Nhất Thược.

[Hệ thống] Người chơi Biển Xanh Một Tiếng Cười muốn kết hảo hữu với bạn.

Tô Y Thược hơi ngạc nhiên, từ khi cô đổi hết thuộc tính về trung cấp, thì có rất ít người chơi kết bạn với cô, hơn nữa, hình như trước đây cô chưa từng nhìn thấy tên người chơi này bao giờ.

Tô Y Thược không đồng ý, ấn chuột xem tin tức của đối phương.

Thích khách cấp 59, trang bị cũng đều là hàng tốt ở trong Vân Du Tứ Hải. Nhưng với Tô Y Thược, thì mấy thứ này cũng chỉ bình thường thôi, dù sao kỹ năng chế luyện của cô cũng đã cao lắm rồi, trang bị do cô chế tạo ra đều có lực sát thương cao hơn so với hệ thống, trong đó có một cây đao Hạo Nguyệt rất hợp với người này.

Cô chợt nhớ ra, lần trước khi kênh thế giới bàn tán về chuyện của cô và Nhược Thủy Tam Thiên, cũng có người này, cậu ta là phó bang chủ bang Thần Long.

Tô Y Thược cảm thấy người tới không có ý tốt, định rời đi.

[Phụ cận] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Chào chị dâu ạ.

Nhân vật đang chuẩn bị trốn đi của Tô Y Thược bỗng dừng hẳn lại, đứng im tại chỗ, giả vờ treo máy (khi người chơi không ngồi ở máy, hệ thống tự động thiết lập trạng thái treo máy)

[Phụ cận] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Chị dâu, chị ở đây làm gì thế? Chờ anh cả ạ?

Tiếp tục giả vờ không ngồi máy.

[Hệ thống] Hảo hữu Nhược Thủy Tam Thiên lên mạng.

Tô Y Thược bỗng có cảm giác muốn tự sát, quan trọng nhất là người nào đó y như Nhược Thiên, cứ vừa lên mạng là lao tới thẳng bên cạnh cô.

Cô thật sự rất muốn lờ người thanh niên mặc áo bào xám trắng ở bên cạnh đi, sớm không tới, muộn không tới, lại tới đúng lúc người trong bang của anh ấy đang ở đây, lần này thì nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

[Phụ cận] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Anh, anh đến rồi à? Vậy em đi đây, anh và chị dâu chịu khó bồi dưỡng tình cảm ha~~~

Sau đó, cậu ta dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai cưỡi con phượng hoàng lửa bay đi mất. Con phượng hoàng lửa này nhìn rất quen, tiếc là loại thú cưng này cũng không phải chỉ một người duy nhất có, nên Tô Y Thược cũng không để ý.

“Rất tốt rất tốt, nếu hai vị đã có duyên với ta, chi bằng hai vị hợp tấu cầm tiêu một khúc Tẩy hồn đi. Việc này sẽ tạo phúc cho muôn dân thiên hạ, ta nghĩ hai vị chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ.” Lời nói của Sơn Vân Gián không giống câu hỏi, ngược lại còn giống mệnh lệnh hơn.

Tô Y Thược còn đang nghĩ xem nên từ chối thế nào, tự dưng lại bảo cô và anh hợp tấu một khúc ở đây à? Tuy rằng không có gì là không thể, nhưng cô cũng không ngờ Nhược Thủy Tam Thiên sẽ đồng ý.

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: nhạc phổ.

Lâm Mạc Tang đồng ý rất thoải mái, hoàn toàn ngoài dự kiến của cô. Bây giờ thì Tô Y Thược làm sao từ chối được nữa, nếu tiếp tục từ chối, thì có vẻ như cô đang làm cao vậy, hơn nữa, bây giờ cũng chỉ nhận lời thì mới có thể hoàn thành được lời ủy thác của Thanh Long.

Tô Y Thược hiểu được lý lẽ này, không lên tiếng cũng coi như đồng ý.

Chờ đến khi Tô Y Thược và Nhược Thủy Tam Thiên nhớ kỹ nhạc điệu của khúc Tẩy Hồn xong, Sơn Vân Gián liền đưa bọn họ vào trong cốc.

Tô Y Thược thở phào một hơi, tuy trong cốc cũng có người chơi làm nhiệm vụ, nhưng vẫn ít hơn bên ngoài rất nhiều.

“Hãy nhớ, trong lúc hợp tấu không thể bị gián đoạn, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.” Tẩu hỏa nhập ma trong trò chơi là bị giảm mất năm cấp, Sơn Vân Gián nhấn mạnh thông báo.

Đối với hai người bọn họ, bị hạ xuống một cấp cũng phải luyện rất lâu mới có thể bù lại được, hạ năm cấp thực sự là cái giá quá đắt.

Sơn Vân Gián đưa bọn họ vào tiểu đình ở giữa hồ, để tránh cho người khác quấy rầy, ông ta còn ẩn con đường dẫn vào tiểu đình đi.

Nhược Thủy Tam Thiên lấy tiêu ngọc ra, lúc này Tô Y Thược mới nhớ ra mình không có nhạc cụ.

[Hệ thống] người chơi Nhược Thủy Tam Thiên muốn giao dịch với bạn.

Tô Y Thược ấn vào nút đồng ý, mở ra thì thấy cây đàn Thông thể Bích Lạc, hình dáng bên ngoài là đàn ngọc, nhìn qua là biết cùng một đôi với cây tiêu trong tay Nhược Thủy Tam Thiên kia.

Tô Y Thược hơi rung động vì sự cẩn thận của Nhược Thủy Tam Thiên, cũng không nói nhiều nữa. Cô cầm đàn ngọc trong tay, đặt lên chiếc bàn nhỏ đặt trong đình, khẽ gật đầu với Nhược Thủy Tam Thiên, hai người liền ăn ý bắt đầu hợp tấu.

Làn điệu du dương như lượn vòng trên phủ của Sơn Vân Gián, có lúc, là dây cao vang lên chói tai như mưa gió, có lúc lại là dây trầm nỉ non như thì thầm, khiến cho người chơi bất giác đều dừng chân vì bị tiếng nhạc tuyệt vời này thu hút.

Lúc này, những bông hoa hồng ở xung quanh tiểu đình từ từ bay lên, những cánh hoa bay thành hình xoắn ốc như hôn lên mặt hồ, nhẹ nhàng bay trên mặt hồ như đang khiêu vũ.

Không biết từ lúc nào, Tô Y Thược lại nhìn về phía Nhược Thủy Tam Thiên. Anh lẳng lặng đứng bên cạnh cô, dường như hoàn toàn chìm đắm trong tiếng nhạc, mái tóc đen thỉnh thoảng bị gió thổi phất qua hai gò má, một vài đóa hoa nghịch ngợm còn rơi xuống áo bào của anh. Cô nhìn đến ngẩn người.

[Thế giới] Đê tiện còn cười à: Ông xã, mau tới đây nhanhhhhhhhh, Đại thần Nhược Thủy đang thổi tiêu này ~~~ (biểu tượng si mê)

[Thế giới] Bồi thêm phát nữa: Á, tọa độ tọa độ tọa độ… xin tọa độ!!!

[Thế giới] Cười vì mi đê tiện: Bà xã, em giấu đi nhé, để Đại thần biết được là đại ca Biển Xanh Một Tiếng Cười nói cho chúng ta biết họ đang ở đó, sẽ làm hại đại ca bị đánh đấy…

[Phụ cận] Đê tiện còn cười à: Vâng vâng. Ha ha, yên tâm, đại ca, em sẽ không bán đứng anh đâu.

Lúc này Tô Y Thược mới phát hiện xung quanh có rất nhiều người chơi vây quanh, có người nước Tuân, cũng có người nước Hỗ. May mà đang ở nước Hỗ, nếu không sẽ càng bị nhiều người chơi vây xem nữa, cô thầm cảm thấy may mắn một chút.

Ở trước máy tính, khóe miệng Biển Xanh Một Tiếng Cười điên cuồng co rút. Hai tên khốn này cố tình mà… để xem cậu xử lý bọn họ thế nào. Chỉ là bây giờ thì… cậu chết chắc rồi, hu hu hu…

Khi Biển Xanh Một Tiếng Cười đang tự cảm thán vận xui của mình sắp đến, chợt nhận được tin mật từ Nhược Thủy Tam Thiên gửi tới, cậu ôm tâm trạng của người sắp phải hi sinh mở ra, lại đọc được trong tin nhắn chỉ có sáu chữ: “Làm tốt lắm, sẽ có thưởng.”

Cậu hơi ngẩn người, rồi mới chợt hiểu ra, anh cả không trách cậu, tốt quá, hu hu hu… lại khóc tiếp…

Lúc này đương nhiên Tô Y Thược không cảm nhận được tâm trạng của Nhược Thủy Tam Thiên và Biển Xanh Một Tiếng Cười. Bây giờ cô chỉ thầm mong nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành nhiệm vụ, những người vừa bàn tán về họ trên kênh thế giới bây giờ đều vây quanh họ, Tô Y Thược thực sự không thích cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm thế này.

[Thế giới] Hồ Điệp bay bay: Nhược Thủy Tam Thiên là người đàn ông của công chúa Hàn Ngữ Yên nước Hỗ chúng ta, cái người tên là gì gì Thược kia, cảnh cáo cô, cách xa Nhược Thủy Tam Thiên ra một chút!

[Thế giới] Hồ Điệp bay bay: Nhược Thủy Tam Thiên là người đàn ông của công chúa Hàn Ngữ Yên nước Hỗ chúng ta, cái người tên là gì gì Thược kia, cảnh cáo cô, cách xa Nhược Thủy Tam Thiên ra một chút!

Tô Y Thược vốn đã phiền lòng vì bị mọi người gán ghép với Nhược Thủy Tam Thiên rồi, giờ con bướm này lại cố tình chọc vào cô, còn nói trên kênh thế giới mấy lời như thế nữa. Cô ta làm vậy, cũng chỉ khiến cô và Đại thần càng dây dưa không rõ hơn thôi, rốt cuộc cô ta có não không chứ?

Nhìn thấy Hồ Điệp bay bay đột nhiên xuất hiện, Nhược Thủy Tam Thiên cũng không nói gì, anh rất muốn xem phản ứng của Tô Y Thược.

[Thế giới] Lén cặp bồ sau lưng bà xã: Vụ gì đây? Tình tay ba à?!

[Thế giới] Đây là áo lót: Công chúa ngoại quốc tinh mắt thật!

Tên này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.

[Thế giới] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Phù sa không chảy ruộng ngoài, Nhất Thược, hãy đón nhận anh cả đi mà.

Rõ ràng mấy lời của Hồ điệp bay bay không đạt được hiệu quả mà cô mong muốn, trong lòng cực kỳ chán nản với mấy người không chịu phân biệt phải trái này.

[Thế giới] Hồ điệp bay bay: Nhất Thược, cô có biết xấu hổ không hả? Cướp đàn ông của người khá!

Tô Y Thược bực mình, cô còn chưa nói gì, mà cô nàng kia đã ở đó một mình tự biên tự diễn là sao?

[Thế giới] Nhược Thủy Tam Thiên: Câm ngay.

[Thế giới] Nhất Thược: Có liên quan gì tới tôi sao?!

Nhược Thủy Tam Thiên và Nhất Thược không hẹn mà cùng trả lời một lúc khiến cả hai người đều sửng sốt.

Câu trả lời của Tô Y Thược cũng không bất ngờ đối với Lâm Mạc Tang, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi mất mác. Lời nói của cô cũng biến Hồ điệp bay bay kia như đang tự độc diễn trong vở hài kịch của mình vậy, có người còn thầm cười trộm cô ta.

[Thế giới] Hồ điệp bay bay: À, cô cứ kiêu ngạo đi, quốc vương chúng tôi sẽ gả công chúa đến nước Tuân sớm thôi.

Rõ ràng là Hồ điệp bay bay bị Tô Y Thược chọc cho tức điên, đến mức nói ra cả chuyện này.

Trò chơi Vân Du Tứ Hải cho phép cưới xin ở các nước với nhau, quốc vương có thể lựa chọn một dân thường trong nước hắn làm phò mã, nhưng BT nhất là người được lựa chọn nhất định phải phối hợp. Để phòng ngừa chuyện mưu phản xảy ra, tạo thành sự bất ổn định trong nước, nên thân phận của quốc vương mỗi nước đều được giữ bí mất.

Lần này quốc vương của nước Hỗ lại tự lộ thân phận của mình, chỉ vì muốn giúp công chúa nước mình tìm được phu quân, chuyện này đúng là chưa từng nghe nói bao giờ. Ai cũng muốn giành được thân phận quốc vương này, nếu vậy, thì bây giờ có lẽ trong nước Hỗ đang cực kỳ hỗn loạn, Hồ điệp bay bay lại còn lôi chuyện này ra để khiêu khích, đúng là không biết nặng nhẹ.

[Thế giới] Nhất Thược: À.

Tô Y Thược không thèm để ý đến loại bại não này.

[Thế giới] Biển Xanh Một Tiếng Cười: Khụ khụ, chị dâu V5 quá ~~~ (v5 = mạnh mẽ)

[Thế giới] Người hâm mộ dược sư Nhất Thược số 1: Quá xuất sắc, nếu như không có Nhất Thược nhà tôi, tôi nhất định sẽ chạy theo em ngay ~~~ (Tên nhân vật của Nhất Thược khi chat lên sẽ bị ẩn đi, để mọi người dễ hiểu nên tôi cứ viết lên thôi. Lúc xem mọi người tự động bỏ qua, bỏ qua nhé…)

[Thế giới] Người hâm mộ dược sư Nhất Thược số 2: aaaaaa không chịu nổi mà, … Nhất Thược sama ơi, hãy thu nhận tôi đi ~~~

[Thế giới] Đê tiện còn cười à: Khụ khụ, có Đại thần ở đây đấy.

[Thế giới] Cười vì mi đê tiện: Khụ khụ, bà xã à, tên đó chết chắc rồi.





Nhìn thấy sự khiêu khích của mình chỉ đổi lấy được một chữ à của đối phương mà hoàn toàn không đạt được hiệu quả như mình mong muốn, Hồ Điệp bay bay tức đến mức không nói được gì.

Lúc này, khúc nhạc Tẩy Hồn cũng bắt đầu đến giai đoạn cuối.

Lâm Mạc Tang lẳng lặng nhìn cô gái áo hồng đang ngồi yên lặng kia. Từ khi anh tiếp cận cô đến bây giờ, anh phát hiện cô luôn muốn đẩy mình ra xa, khóa mình lại một nơi cách xa những người khác. Rốt cuộc cuộc sống của cô đã trải qua những chuyện gì, là ai đã mang cô bé có nụ cười tươi rạng rỡ đó đi mất rồi? Bàn tay đặt trên bàn làm việc càng siết chặt hơn.

[Thế giới] Nhất Thược: Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi không hầu được.

Cô mệt mỏi. Cô không thích bị người khác bàn tán về cuộc sống của mình. Cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để chế luyện binh khí của mình thôi. Giao dịch giữa cô và anh, cô bắt buộc phải hủy bỏ, cuộc sống như vậy không hợp với cô.

Vào giây cuối cùng, khi khúc nhạc kết thúc, bảy đóa phù dung đột nhiên biến thành bảy luồng sáng bay về bảy nơi khác nhau, nhanh đến mức khiến bọ không kịp phản ứng.

Trong khoảnh khắc, những cánh hoa, tia sáng chiếu khắp bốn phía.

[Thế giới] Nổ phát pháo: Vừa rồi là sao thế?

[Thế giới] Tinh hoa của trò chơi: Hệ thống bị động kinh.





Lúc này, Vân Sơn Gián cười tươi như hoa cúc dẫn bọn họ từ tiểu đình giữa hồ ra, nói: “Chúc mừng hai vị đã hoàn thành khúc Tẩy Hồn. Xin hãy chọn hai phần thưởng mình thích.”

Tô Y Thược nhìn thấy có ba cây kiếm, đều là thứ chưa từng xuất hiện trong trò chơi, nhưng xem thuộc tính thì lại là đồ chưa được giám định. Tô Y Thược khẽ nhíu mày, thế này thì chọn làm sao?

Cô tùy tiện chọn lấy hai thanh kiếm một trắng một xám.

[Hệ thống] Chúc mừng bạn đã nhận được kiếm Thanh Vân và kiếm Phù Thủy.

Thanh Vân? Phù Thủy? Trong đầu Tô Y Thược không hề có chút ấn tượng gì về hai thứ này, nghi hoặc đặt chúng vào túi đồ.

Vừa định rời đi, cô mới chợt nhớ ra Nhược Thủy Tam Thiên vẫn còn ở đây, nếu không có anh, thì cô cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy được, vì thế, cô liền lấy kiếm Thanh Vân và thú cưỡi Kỳ Lân ra, ấn giao dịch trả lại cho Nhược Thủy Tam Thiên.

Bây giờ Tô Y Thược mới phát hiện trong túi đồ của mình có thêm Hồng quả, từ sau khi cô đồng ý nhận chức vụ cốc chủ xong, đến giờ quái lông đỏ mới đưa thứ này cho cô, xem ra nhiệm vụ lần này là muốn thử nghiệm năng lực của cô. Cô lại nhờ sự giúp đỡ của Nhược Thủy Tam Thiên mới hoàn thành, cũng chẳng khác nào gian lận, có điều, không có anh giúp đỡ, thì cô cũng chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh như thế được, thế nên, cô lại hơi do dự về việc hủy bỏ giao dịch.

Chờ cô chọn kiếm xong, Sơn Vân Gián không ngừng lặp đi lặp lại: “Chuyện hồng trần bao giờ dứt, chuyện hồng trần bao giờ dứt…” rồi xoay người đi vào trong cốc, rất có cảm giác nhìn thấu nhân tình thế thái.

Làm xong việc này, Tô Y Thược như trút được gánh nặng. Rốt cuộc cô cũng có thể tiếp tục những tháng ngày yên ả của mình rồi.

“Tố Tố, em có còn nhớ Mộc Mộc không?” Nhìn vào bảng giao dịch, Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng nói, dường như muốn nói hết những lời nhớ thương với người mình yêu nhất vậy, trong mắt anh cũng ánh lên vẻ kiên định. Anh sẽ không để em đi. Vĩnh viễn không để em rời xa anh…