Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 37




Lâm Mạc Tang nhìn theo bóng dáng quen thuộc đang dần đi xa kia, cô ta dám không nghe theo mệnh lệnh của anh, hay là cô ta cho rằng anh sẽ không động đến cô ta? Muốn chạm vào người của anh, có phải cô ta quá tự tin rồi không?

“Anh sao rồi?” Tuy Tô Y Thược được Lâm Mạc Tang ôm vào lòng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng cô nghe thấy tiếng súng, mà chắc chắn là cả tiếng đạn ghim vào thịt nữa. Cô cảm giác vai mình hơi ẩm ướt, khiến cô nhất thời hoảng hốt không biết phải làm sao, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Cô giãy ra khỏi vòng tay Lâm Mạc Tang, lo lắng nhìn khuôn mặt bắt đầu trở nên trắng bệch của anh, mùi máu trên vai khiến cô không thể kiềm chế sự run rẩy.

Nhìn sắc mặt lo lắng của cô, trong lòng Lâm Mạc Tang bỗng có cảm giác rất thỏa mãn, thật may vì cô không sao.

“Anh nói đi xem nào.” Tô Y Thược thực sự bị Lâm Mạc Tang làm cho sợ hãi. Cô đã từng nhìn thấy cảnh người người đâm chém nhau, thậm chí có người ở bên cạnh cô còn bị chém một dao chết tươi, nhưng lúc đó cô thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái. Vậy mà bây giờ biết rõ Lâm Mạc Tang chỉ bị thương ở vai, cô lại sợ đến run rẩy cả tay chân.

“Bệnh viện… bệnh viện!!! Chúng ta đi bệnh viện!” Hai mắt Tô Y Thược trống rỗng, không biết làm thế nào, đành nói rồi vội vàng ôm lấy thắt lưng Lâm Mạc Tang đi về phía bệnh viện.

“A…” Lâm Mạc Tang khẽ phát ra tiếng hít khí lạnh, nhưng vẫn bị Tô Y Thược nghe thấy.

“Em làm anh đau à? Xin lỗi… em xin lỗi…” Tô Y Thược luống cuống vội vàng xin lỗi, cũng đi chậm lại, bàn tay đang cầm tay Lâm Mạc Tang buông lỏng ra một chút.

“Không sao.” HIện giờ tâm trạng của Lâm Mạc Tang rất tốt, cực kỳ tốt, vô cùng tốt. Cô đang lo lắng cho anh kìa ~~~

Để không làm người khác chủ ý, Lâm Mạc Tang chỉ đường cho Tô Y Thược đi tới một phòng khám nhỏ mà anh quen.

Người bác sĩ khâu vết thương cho Lâm Mạc Tang bị Tô Y Thược trừng mắt đến n lần, cuối cùng đành chọn cách quay lưng về phía cô, lại nói với Lâm Mạc Tang: “Cô gái nhỏ này là bạn gái của cậu đấy à? Phát súng kia không phải là do cô ấy tặng cậu đấy chứ? Đúng là làm khó cho cậu rồi!” Giọng của anh ta đầy vẻ trêu chọc, cứ như Lâm Mạc Tang chịu thiệt lớn vậy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận thở hổn hển của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang nhìn bạn thân của mình với ánh mắt trách cứ, nhưng miệng lại khẽ cười.

Lão bác sĩ nhìn nụ cười của anh mà hoa cả mắt, tên nhóc này lúc nào cũng mang vẻ mặt như cương thi vạn năm không đổi, giờ lại cười xán lạn thế kia, đúng là chói mù cả đôi mắt già của anh ta mất. Anh ta nghĩ, giờ anh ta có chết cũng không tiếc nữa.

Sau khi bác sĩ băng bó cho Lâm Mạc Tang xong, Tô Y Thược rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta xoay lại, nhắc Tô Y Thược một số chuyện cần chú ý, thái độ của Tô Y Thược lập tức chuyển biến, chăm chú lắng nghe. Có điều, đêm nay chỉ có thể ở lại phòng khám thôi.

Để tránh việc nửa đêm Lâm Mạc Tang xảy ra chuyện gì mà không tìm được người, nên Tô Y Thược cũng ở lại chăm sóc. Đêm xuống, trong phòng hơi man mát, Tô Y Thược dựa vào cửa sổ, hơi buồn ngủ.

“Em cứ ngủ đi, anh không sao.” Thấy cô lộ ra vẻ mặt buồn ngủ, Lâm Mạc Tang thương tiếc nói.

“Không sao.” Tô Y Thược len lén cấu mình một cái, đầu óc cũng thoáng tỉnh táo hơn.

Lâm Mạc Tang nhìn thấy rõ ràng rành mạch từng động tác của cô, nhưng không nói thêm nữa, chỉ nhắm mắt lại.

Một lát sau, hô hấp của Lâm Mạc Tang bắt đầu đều đều.

Tô Y Thược phát hiện ra lúc anh ngủ y như một đứa trẻ, chỉ là lông mày nhíu chặt lại. Cô không kìm được liền đưa tay ra muốn xoa nhẹ lên chỗ mi tâm đang nhíu chặt ấy, nhìn anh rất giống một người, một người chôn sâu trong trí nhớ của cô, mà cô lại không dám hỏi anh, có phải anh là người ấy hay không…

Nhưng khi tay sắp chạm vào mặt anh, cô vội rụt lại.

Cô đang làm gì thế này? Tô Y Thược nhìn bàn tay mình, không phải là… cô thích anh rồi chứ?! Suy nghĩ này giống như một thứ bùa mê xuất hiện trong đầu cô, gạt đi không được, mà muốn quên cũng chẳng xong.

Không, cô không muốn thích bất cứ một ai, cũng sẽ không thích bất cứ ai cả. Tô Y Thược, mày phải một thân một mình mà bước tiếp đi. Chỉ có mình mới không rời bỏ chính mình thôi, còn nhớ rõ chuyện trước đây không?!!

Tô Y Thược nhìn Lâm Mạc Tang rồi tự thôi miên mình, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, rồi bất tri bất giác dựa vào giường chìm vào giấc ngủ.

Một lát sau…

Lâm Mạc Tang đột ngột mở mắt ra, dùng cánh tay không bị thương chống người dậy, cầm áo khoác lên người Tô Y Thược rồi nằm xuống lẳng lặng nhìn cô, trong mắt như có hàng ngàn vạn điều muốn nói.

Em có còn nhớ không? Ước hẹn của chúng ta…

Em có biết không? Thật ra anh vẫn luôn ở đây…



Khi Lâm Mạc Tang tỉnh lại, bên giường đã không còn thấy bóng Tô Y Thược đâu nữa.

Nhìn cậu bạn thân Mã Đăng đứng bên cửa sổ, Lâm Mạc Tang nở nụ cười chua chát.

Mã Đăng thở dài nhìn nét mặt bi thương của Lâm Mạc Tang, xem ra, cô bé kia thực sự rất quan trọng với cậu ta. Tình cảm đúng là thứ khiến con người ta thay đổi, từ lúc biết cậu ta tới giờ, chưa từng thấy cảm xúc bi quan không biết nên làm thế nào xuất hiện trên mặt cậu ta như thế.

Tô Y Thược mang hai quầng mắt thâm đen đi tới công ty. Nhóm đồng nghiệp nữ vừa nhìn thấy cô đều mang sắc mặt vừa ao ước vừa ghen tị, nhóm đồng nghiệp nam lại đồng loạt mang dáng vẻ ai oán như bị ruồng bỏ.

Tô Y Thược thờ ơ như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, đi thẳng đến phòng làm việc của Quan Thanh.

Thấy Tô Y Thược bước vào, Quan Thanh rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động tới tìm cô.

“Lâm Mạc Tang bị ốm, xin nghỉ.” Lời ít ý nhiều, Tô Y Thược nói xong lập tức đi ra ngoài.

Chuyện Lâm thiếu bị ốm thì hôm qua anh đã gọi điện thoại nói với Quan Thanh rồi, Tô Y Thược lại còn cố tình đến nói một tiếng, xem ra cũng rất quan tâm đến Lâm thiếu. Quan Thanh nở nụ cười đầy gian xảo.

Quay về bàn làm việc của mình, vẫn nhìn thấy bàn làm việc trống trơn của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược ngẩn người, trong tim chợt cảm thấy trống rỗng.

Cô không kìm được, muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng đến lúc lôi điện thoại ra mới phát hiện, mình căn bản không có số điện thoại của Lâm Mạc Tang.

Tô Y Thược chán nản cất điện thoại đi.

“Tô Y Thược, ai là Tô Y Thược, có bưu kiện chuyển phát. Phiền ra ký nhận giùm.” Một cậu thanh niên trẻ nhìn sêm sêm như cậu nhóc giao hoa ngày hôm qua đứng ngoài cửa hô to. Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn ra cửa.

Cậu nhóc đưa thư bị nhìn chằm chằm cũng thấy rợn người, thầm nghi hoặc sao mình gọi Tô Y Thược mà nhiều người lại quay ra nhìn thế?!

Tô Y Thược đứng dậy đi ra cửa.

Nhìn Tô Y Thược chậm rãi bước tới, cậu nhóc đưa thư thoáng kinh ngạc vì khí chất của cô, lông mày lá liễu nhíu lại, nhưng lại khiến người khác không tự chủ được muốn tới gần cô. Không phải là đẹp tuyệt trần, nhưng lại cuốn hút cậu ta đến không ngờ.

“Thứ gì?!”

Cậu nhóc đưa thư lập tức bị tiếng nói trong trẻo lạnh lùng làm cho tỉnh táo lại.

“Ở… ở đây…” Cậu ta chỉ vào một chiếc hộp hình vuông, lắp bắp đáp.

Tô Y Thược không để ý đến bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta, trực tiếp ký xác nhận vào giấy giao bưu phẩm rồi cầm chiếc hộp đó quay về bàn mình.

Mọi người thấy chẳng có gì thú vị liền quay đầu lại, không còn hứng thú hóng chuyện nữa.

Cậu nhóc đưa thư cứ ngẩn người đứng ở cửa nhìn Tô Y Thược, nếu không phải vì Quan Thanh ra đóng cửa lại, thì e rằng cậu nhóc đó còn đứng cho tới lúc họ tan tầm mất.

Bưu kiện là một chiếc hộp màu hồng nhạt, rất to. Tô Y Thược đang nghĩ xem có nên mở ra không thì đã bị Quan Thanh đoạt mất.

“Ôi cha, của ai gửi đây?” Cô ấy vừa cười vừa nhìn Tô Y Thược.

Mọi người xung quanh lại nổi máu tò mò, lập tức vểnh tai nghe ngóng.

Tô Y Thược vốn không muốn nhận chiếc hộp này, cảm giác bị người khác chú ý thật sự khiến cô không chịu nổi. Giờ chiếc hộp bị Quan Thanh lấy đi, cô cũng chẳng có ý định đòi lại.

Thấy Tô Y Thược không để ý tới mình, Quan Thanh cảm thấy rất tẻ nhạt, đành trả chiếc hộp lại cho Tô Y Thược, có điều vẫn hiếu kỳ nhìn chằm chằm chiếc hộp kia.

Tô Y Thược không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của cô ấy, liền đưa chiếc hộp cho cô ấy.

“Cho chị này.”

Quan Thanh tưởng cô nói đùa, ai ngờ Tô Y Thược thực sự đưa hộp cho cô. Cô ấy lập tức vui vẻ hí hửng nhận lấy rồi nhanh chóng mở hộp ra.

“Coi chừng đó ~” từ trong hộp phát ra những tiếng xèo xèo, Quan Thanh tò mò ngó đầu vào nhìn, đột nhiên có một con rối nhảy ra từ trong hộp, miệng còn không ngừng nôn ra máu.

Quan Thanh nhíu mày, nhẹ nhàng đưa tay quệt lấy ‘máu’ đang ộc ra từ miệng con rối kia, đưa lên mũi ngửi, hoàn toàn không phải là sốt cà chua, mà là máu thật!!!