Ngoại ô thành phố Tân Trúc, một tiệm trà bình thường mang đầy phong cách cổ tại trấn nhỏ lẳng lặng đứng trên đường.
Quán nhỏ có một phong cách cổ mang danh xưng —— “Đắc ý trà phường”, trà phường dùng cây trúc xanh biếc vây bố quanh mình khéo léo thành như cái song chắn, ngăn trở ầm ĩ náo động ở bên ngoài, khúc nhạc cổ điển ung dung quanh quẩn, trợ giúp là không khí yên lặng thanh thản, cũng bởi vì như thế, hấp dẫn không ít bà nội trợ sau khi hoàn thành việc nhà, liền hẹn nhau ba, năm bạn tốt đến đây, thưởng thức phong vị cổ kính nhàn nhã này.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, ở vị trí quản lý mới – Tất Ngọc Nhi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng đi xuống lầu với quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt, lo lắng nói: “Lại mất ngủ?” Đưa tay rửa sạch, rót một ly trà sữa cô ấy yêu nhất.
“Ừ.” Đường Thành Ân vuốt vuốt hai mắt mệt mỏi, ngồi xuống truớc quầy, tiếp nhận trà sữa, hớp một ngụm, thỏa mãn ngâm ra tiếng.
“Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Không cần.”
Chuông gió nhẹ lay động, Đường Thành Ân miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía khách đi tới, “Cái bàn này hay là giao cho cậu, mình còn chưa có tỉnh.” Đánh ngáp một cái.
Tất Ngọc Nhi nhìn hình dáng bạn tốt vẻ mặt mệt mỏi, cười lắc đầu, tiến đến lần lượt đưa thực đơn.
Sau khi cô trở lại Tân Trúc không bao lâu, bạn tốt thời kì đại học Đuờng Thành Ân liền biết được cô là thân phận không việc làm, cố gắng mời cô gia nhập vào cổ phần Đắc ý trà phường, mà cô sau khi đi thăm qua trà gian phường này, rất xúc động liền gật đầu đáp ứng.
Cô xúc động mình thực may mắn, ít nhất điều này làm cho cô tìm được một điều quan trọng trong cuộc sống.
Gian trà phường này tuy chưa làm qua quảng cáo bao nhiêu, mà chi phí là do hơn phân nửa khách hàng trên đường đi qua nơi đây bị hấp dẫn vào cửa, ngược lại trở thành khách quen, buôn bán coi như ổn định, bình thường cô hay đợi ở trong tiệm hỗ trợ, đương nhiên cô cũng thuận ý chuyển lên trên lầu cùng Đuờng Thành Ân trở thành bạn cùng phòng.
Tính thời gian cũng gần hai tháng, cuộc sống của cô trôi qua rất bình thường, hình ảnh học trưởng Tiểu Thành đã chậm rãi biến mất giữa cuộc sống của cô, cảm giác thất tình, mất mát cũng dần dần nhạt đi, ngược lại ngẫu nhiên cô nghĩ đến chuyện ăn cơm ở nhà Khúc quản lí tại Đài Bắc.
Tuổi của cô cũng lớn rồi, lúc trước tất cả tâm tư đều lao vào một người người đàn ông, đột nhiên yêu say đắm trở thành công toi, hôm nay có thể nắm giữ cô cũng chỉ có gian trà phường này.
Cô quyết định tương lai sẽ làm một phụ nữ hiện đại độc lập tự chủ!
“Đúng rồi, vừa rồi má Tất có gọi điện thoại tới, nói bà chờ một chút sẽ đến.” Đường Thành Ân chống gò má. “Muốn cậu để ý một chút.”
“Oh......” Xem ra tuần trước cô thoái thác ăn cơm gặp mặt với “con của Lâm luật sư”, sắp sửa tới đây.
Cô rủ vai xuống, mẹ đối với hôn nhân đại sự của cô rất lo lắng, có cơ hội đi ra chỗ hỏi thăm ở đâu còn có người con trai trong sạch không có tai tiếng, vội vã giới thiệu cho con gái của mình.
Có khi đem cô lừa gạt ra ngoài ăn cơm, có khi trực tiếp đem người đưa vào trong nhà, lần trước càng khoa trương giả bộ bệnh, liền vì muốn cô cùng Y Sinh phòng khám bệnh gặp mặt, dùng bất cứ phương pháp thủ đoạn tồi tệ nào, làm cho cô rất là bối rối.
“Việc ở tiệm giao cho mình xử lý.” Đường Thành Ân câu ra khóe miệng, “Cậu trước phải đổi bộ sườn xám xuống lần nữa.”
“Không cần phải giễu cợt mình.” Cô oa oa gọi.
“Có người đến.” Đường Thành Ân trông thấy hình thể hơi đẫy đà của má Tất, tranh thủ thời gian tiến lên tiếp đón. “Má Tất.”
Tất Ngọc Nhi không tình nguyện chính là đi ra phía sau, chuẩn bị cốc nước.
“Tiểu Ân, đã lâu không gặp.” bà Tất nhiệt tình cho Đừơng Thành Ân một cái ôm. “Tại sao lại gầy vậy?”
Cô sờ lên eo Đường Thành Ân, “Hôm nào đến nhà má Tất, sẽ tẩm bổ cho con.” Bà nhìn xung quanh, “Nha đầu nhà bác đâu?”
“Trong này.” Tất Ngọc Nhi bưng cốc nước đi ra, “Mẹ, mẹ muốn ngồi ở đâu?”
Bà Tất nhìn chung quanh một vòng, tự chọn lấy góc bên cạnh dòng chảy hữu tình, lôi kéo con gái cùng ngồi xuống, đôi mắt lợi hại quét đến con gái vẫn là một thân đồng phục, lập tức gương mặt lạnh xuống, “Nha đầu, tạp dề của con còn mặc làm gì?”
“Mẹ, con đang làm việc a!”
“Không sao, thật sự.” Đường Thành Ân lắc đầu, “Hạnh phúc của cậu tương đối quan trọng.”
“Nghe được không? Tiểu Ân thực hiểu chuyện, giống như con sao!” bà Tất ngón trỏ đâm huyệt thái dương cô, bực bội sao mình sinh đứa con đần đến như vậy.
“Được rồi!” Tất Ngọc Nhi bỉu môi, ngoan ngoãn cởi tạp dề xuống.
Tiếng chuông vang lên lanh lảnh, bóng dáng thon dài ưu nhã đi tới.
Mọi người đình chỉ động tác, nín hơi nhìn về phía cửa ra vào.
Khúc quản lí?! Tất Ngọc Nhi trừng mắt nhìn, cô nhìn lầm rồi sao?
Đường Thành Ân lôi kéo ống tay áo bạn tốt. “Lúc này cậu thật muốn cảm tạ Tất nương nương.”
“Lầm người a?” Hắn họ Khúc, không họ Lâm.
“Không tệ, không tệ, tuấn tú lịch sự, cùng bộ dáng Lâm luật sư thật giống.” Bà Tất mặt mày hớn hở, đẩy con gái của mình đi tới trước cửa.
Khúc Túc khó hiểu nhìn vị phu nhân trung niên này, hắn là làm chuyện gì, làm cho bà thoải mái như thế?
“Xin hỏi cậu là Lâm tiên sinh sao?”
“Không phải.” Hắn nhàn nhạt nhìn ánh mắt thất vọng của bà, cảm thấy rất quen thuộc.
“Bác Tất sao?” Phía sau cửa tiến tới một vị đeo kính đen, là người thanh niên thật thà chất phác ngại ngùng, cười ấm áp.
“Lâm tiên sinh?” Được rồi! Vừa rồi chỉ là một trường hợp hiểu lầm, bà Tất lập tức nhanh chóng nâng khuôn mặt tươi cười nhiệt tình, “Mau vào, con gái của bác đang ở bên trong.”
Bà chỉ vào hướng bên trong, nhiệt tình kêu gọi.
Khúc Túc nheo mắt lại, nhìn thấy cô gái trong miệng phu nhân không phải là cô gái vô tình hắn muốn tìm về sao, chống lại ánh mắt, đối phương nhanh chóng cúi đầu xuống.
Thật tốt quá, giả bộ như không thấy! Được, tội thêm một bậc.
Khúc Túc tìm vị trí bên cửa sổ, trùng hợp đối diện cô gái tội không thể tha cho.
“Tiên sinh, anh muốn uống cái gì?” Đường Thành Ân thừa cơ đưa nước, hào phóng dò xét người mới tới. Lãnh tuấn chững chạc, tướng mạo nhất đẳng, đáng tiếc cô không bị thu hút.
“Trà xanh.” Hắn liếc một cái, tùy ý chỉ một ly đồ uống.
Tất Ngọc Nhi tinh thần có chút không tập trung liếc trộm người đàn ông nham hiểm biểu lộ hung ác, hắn là vừa mới đi qua nơi này sao? Thế này là muốn cô trước đi qua lên tiếng chào hỏi sao? Hay là tiếp tục giả vờ làm như không phát hiện?
“Nha đầu, ta giới thiệu với con một chút, hắn chính là con trai Lâm luật sư, gọi ——” gọi là gì......
“Lâm Ngữ Thực.” Cậu ta nói xong rồi cúi đầu xuống mắc cỡ. [đọc đoạn này ta nổi da gà, cứ tưởng anh này bị 2... @.@ - beta-er]
“Xin chào, tôi là Tất Ngọc Nhi.” Cô thu lại suy nghĩ, nhìn thấy đối phương biểu lộ ngượng ngùng, không tự giác lại căng thẳng, nhìn kỹ, phát hiện hắn cùng Học trưởng Tiểu Thành chính là cảm giác có loại tương tự, chỉ là tầm mắt không quá lạnh như băng, hại cô không cách nào trở về dư vị cảm giác cũ.
Bà Tất hướng hai người giới thiệu đơn giản, cuối cùng bỏ đi “Vậy các con chậm rãi trò chuyện, má Tất về nhà trước.” Hai câu sau liền cười ha hả rời đi, trước khi đi cũng không quên liếc một cái người “xinh đẹp hiểu lầm” ngồi ở bên cửa sổ.
Trong nội tâm bà cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng lập tức lại lạc quan an ủi mình, Lâm Ngữ Thực người không tồi, quan trọng là tương đối thích hợp với con gái bà.
“Tất Ngọc Nhi tiểu thư, cô...... Cô thích cái gì?” Sau khi bà Tất rời đi, Lâm Ngữ Thực ôn nhu hỏi, tiếng nói của hắn giống như người của hắn giống nhau, nhẹ nhàng ôn nhu, không mang theo bất luận cái gì mang tính xâm lược.
“Tôi thích uống trà.” Cô đỏ mặt, cô rất thích cảm giác Lâm Ngữ Thực mang lại cho cô, có lẽ là nhờ bộ dạng chân thật kia.
Cô gái kia thẹn thùng cái gì! Khúc Túc vặn nâng lông mày, hai tháng không thấy, cô vẫn là háo sắc đến bất trị.
“Tôi...... Tôi cũng vậy rất thích uống trà, từ nay về sau có thể thường lui tới không?” Hắn bất an đẩy đẩy kính mắt, rất sợ bị cự tuyệt.
“Có thể nha! Vô cùng hoan nghênh......” Lại là ánh mắt lạnh lẽo kia làm cho cô chuyển nhỏ âm lượng, cho đến khi biến mất, thậm chí hại cô hoàn toàn quên mất tuyên ngôn trước muốn làm phụ nữ hiện đại độc lập tự chủ.
“Tôi có người chú tại vùng núi phía Nam có một vườn trà, nếu như cô có hứng thú, tôi...... Tôi có thể dẫn cô đi thăm.”
“Không cho phép.”
“Khúc quản lí?” Tất Ngọc Nhi trong nháy mắt trái tim nhảy một cái, hắn...... Hắn như thế nào đột nhiên nói chen vào? Hơn nữa trên mặt cơn thịnh nộ xông tới, bị làm sao vậy?
“Cô ấy đã có bạn trai.”
“Ai?” Vì cái gì bản thân cô cũng không biết chuyện này?
“Có thật không?” Lâm Ngữ Thực trên mặt biểu lộ một chút bị thương.
“Đương nhiên không —— nha!” Cô kinh hô một tiếng, trong nháy mắt, hai chân bay lên không, cô giương mắt tức giận nhìn người khởi xướng, “Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Câm miệng.” Hắn khẽ mở cánh môi, lạnh lùng cảnh cáo.
Tất Ngọc Nhi nhìn khuôn mặt hắn nghiêm khắc, nuốt nước miếng, thật không dám mở miệng.
Đường Thành Ân nhìn người đàn ông giống như loại hí kịch trực tiếp đem bạn tốt ôm đi rời khỏi hiện trường, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhìn xem người thương tâm ở tại chỗ ngồi thành thật. “Không cần phải khổ sở!”
Cô vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiến đến trước mặt hắn, “Chị đây có cơ hội lại giới thiệu cô gái tốt cho cậu.”
“Không...... Không cần.” Hắn bối rối đẩy kính mắt.
“Cậu ngồi chơi a!” Cô cảm thấy thú vị, cố ý dựa gần thêm.
“Mời...... Mời cô tự trọng!” Hắn tức giận hô to, chỉ là cà lăm làm cho khí thế của hắn suy giảm.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu đừng để ở trong lòng.” Cô nghịch ngợm cười nói: “Bằng không tôi mời cậu ăn bánh ngọt, xem như thay bạn tôi bồi tội nha.”
Nói xong không đợi đối phương đáp lại, lập tức tiến vào phòng bếp, công phu không đến vài giây, trên bàn có một bàn món điểm tâm ngọt tinh xảo, “Oh, đây là bánh ngọt đặc biệt trong tiệm, cậu nếm thử.”
Thiên tính sai khiến, Lâm Ngữ Thực không có biện pháp kiên quyết cự tuyệt cô gái trước mắt, cầm lấy dĩa ăn nhỏ, từng ngụm nếm bánh ngọt nhỏ có nồng đậm mùi sữa.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Hắn cúi đầu xuống, thoạt nhìn tâm rất đau đớn.
“Ai nha! Cậu đừng khổ sở nha! Hôm nay là tôi mời khách, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng đựơc, làm cho chị đây tâm sự cùng cậu.” Thuận tiện khuyên bảo hắn, ở nơi nào mà không cỏ thơm, làm gì đơn phương yêu mến một cành hoa.
Về phần người bạn tốt của cô kia, hừ hừ! Chờ cô ấy trở lại, cô lại thật tốt tra khảo.
Bầu trời quang đãng, sau giữa trưa ánh mặt trời xuyên suốt qua khe hở khiến cành cây lòe lòe sáng, chim hót hương hoa, gió nhẹ nhàng nghịch qua ngọn cây, thay oi bức sau giữa trưa mang đến một cảm giác mát mẻ.
Chỗ nghĩ mát nhỏ trong công viên, cô gái ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chăm chú người đàn ông bất động cũng không dám động, dù cho gió nhẹ lại sảng khoái, cô chỉ cảm thấy da đầu run lên một hồi.
Tất Ngọc nhi không biết làm sao nhìn người đàn ông biểu lộ nộ khí đằng đằng, thở mạnh không kêu một tiếng, mà ngay cả hô hấp cũng là cẩn thận, rất sợ chọc giận sư tử.
“Cho cô cơ hội ba phút tự khai.” Hai tay của hắn ôm ngực, chằm chằm vào khuôn mặt khiếp đảm của cô.
Ở hoàn cảnh huấn luyện, cô tính phản xạ gật đầu, lưu loát bật thốt lên chính là một chuỗi, “Khúc quản lí, thật sự là đã lâu không gặp, khí sắc của anh thật tốt, tôi xa xa nhìn thấy đã cảm thấy anh giống như nhân trung chi long......” (ý nói giống như rồng)[rồng trong loài người – beta-er]
Khúc Túc lạnh lùng liếc trừng cô.
“Khúc quản lí, nếu như anh không có lời gì muốn nói với tôi, tôi còn có bạn chờ ở tiệm......” Lần nữa bị ánh mắt nghiêm khắc của hắn cắt đứt.
“Vì cái gì từ chức?”
“Trải qua một phen nghĩ sâu tính kỹ, lo lắng đến hình ảnh về cuộc sống tương lai, cho nên tôi rút kinh nghiệm xương máu......” Hắn làm gì vậy chứ, sao lại trừng cô?
Kỳ quái a! Hắn là khó chịu cái gì? Phá hư cô cùng người khác thân cận là hắn, muốn tức giận cũng là cô mới đúng, hắn bây giờ lại hung dữ cái gì?
Thói quen trở ngại trước khí thế kia, những bất mãn này cô vẫn là để ở trong lòng.
“Không chào mà đi, ân?” Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Túc để sát vào, đem cô vây ở trước người, buồn rầu nhìn thẳng cô.
Nghĩ đến cô vừa rồi như háo sắc đối với người đàn ông khác bán rẻ tiếng cười, hiện tại hướng hắn giả tạo, không có chút ý áy náy nào, tính tình lãnh đạm từ trước đến nay nổi lên sóng to.
“Khúc...... Khúc quản lí, anh đừng dựa vào gần như vậy.” Cô rất không dễ chịu, hắn không biết là rất không vệ sinh sao?
Hắn xoa cái cổ nhỏ đáng yêu của cô, rất muốn hung hăng cắn một ngụm xuống.
“Khúc quản lí, tôi muốn thỉnh giáo một chút.” Cô rụt thân thể lại, cố hết sức lễ độ khuôn mặt tươi cười, “Tôi khi nào thì kết giao bạn trai?”
“Cô thật sự làm cho người ta rất tức giận.” Đôi mắt nổi lên hàn quang.
“A?” Cô rốt cuộc là làm sai cái gì? Coi như là không chào mà đi, cô cho rằng dựa vào giao tình của hắn, tội không lớn lắm.
“Bạn gái thân thiết của tôi đáp ứng cùng tôi kết giao, hôm sau liền rời đi khỏi Đài Bắc, từ đó không thấy bóng dáng.” Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ gương mặt của cô.
“Là ai quá đáng như vậy, lừa gạt cảm tình Khúc quản lí? Oan có đầu, nợ có chủ, Khúc quản lí hẳn là đi trước tìm bạn gái của anh, mà không phải làm cho cô gái nhỏ như tôi làm chậm trễ thời gian của anh.”
“Cô!” Cô làm sao có thể làm đảo loạn cuộc sống bình tĩnh của hắn, lại như thế mà thoải mái rời đi.
“Cái gì?” Cô như thế nào?
“Chính là cô.” Hắn nham hiểm hung ác chằm chằm vào trước mặt cô không biết làm sao.
“Tôi nào có ——” thanh âm cao độ.
“Có.”
“Nếu có, tôi nhất định nhớ rõ, có lẽ là quản lí anh là người hay quên...” Cô bên trán toát mồ hôi lạnh, nhìn bàn tay hắn lưu luyến tại trên mặt cô, cô đều không có dũng khí dịch chuyển khỏi.
“Cô đã quên?”
“Có lẽ là hiểu lầm.” Cô trước hết tươi cười nói: “Khúc quản lí, anh cũng có thể nói thẳng cho tôi hiểu được a, chỉ cho tôi một chút ánh sáng?”
“Chính cô từ từ nghĩ.” Hắn vỗ vỗ gương mặt của cô, khẽ mở cánh môi nói: “Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cô.”
---
Sau giữa trưa hơi lạnh, trong Đắc ý trà phường ——
“Trà Phổ Nhỉ cùng chanh lục, còn muốn cái gì sao?” Tất Ngọc Nhi bộ dạng tưoi cừơi ngọt ngào, thân thiết chào hỏi khách trong quán.”Như vậy thì tốt rồi? Được, phiền toái xin chờ một chút.”
Tất Ngọc Nhi kiểm tra hết order, đi trở vào phía sau, đi qua bàn khách bên cửa sổ thì rất chột dạ cúi đầu xuống, đi qua rất nhanh.
“Cậu vì cái gì sợ hắn như vậy?” Đường Thành Ân nhìn bạn tốt như hành vi của con chuột nhỏ, buồn cười hỏi.
“Bởi vì hắn thật sự rất hung.”
“Cậu rốt cuộc làm cái chuyện gì thực có lỗi với hắn?” Cô nhớ rõ ngừơi bạn này của cô học đại học cùng trường từ trước đến nay thiên về quan hệ xã hội bên ngoài, ngoại trừ bạn tốt tri kỷ, mỗi người tình nghĩa đều là vừa đúng, đến điểm là dừng, vì sao cùng vị này soái ca lãnh ngạo có ân oán gút mắc?
“Mình nào có!” Cô từ trước đến nay thận trọng từ lời nói đến việc làm, lần này Khúc quản lí khởi binh vấn tội, làm cho cô ngu muội một hồi, chính là nghĩ không ra đầu mối.
Nay, liên tục năm ngày hắn đến trong tiệm báo danh đúng giờ, như là không có lúc nào là không nhắc nhở cô, hắn đối với cô chắc chắn là không chịu để yên.
Có thể coi là muốn phán cô tử hình, dù sao trước cũng phải cho biết tội danh a?
Chưa thấy người đàn ông tức giận nhỏ mọn như vậy, cô liền hỏi thăm hắn không cần đi làm sao? Vậy mà hắn lạnh lùng trả lời, “Cô lo lắng chuyện của chính cô quan trọng hơn.”
A —— cô rốt cuộc là thực xin lỗi hắn thế nào?
Tiếng thét chói tai của cô gái thoáng chốc trong tiệm trà vang lên.
Tất Ngọc Nhi cùng Đường Thành Ân nhất trí hướng nơi phát ra thanh âm dò xét xem, một đôi tình nhân đang tranh chấp nghiêm trọng.
Hai người liếc nhìn nhau, Tất Ngọc Nhi buông ra, không chút nghĩ ngợi chính là đi đến bên cạnh chỗ ngồi đôi tình nhân kia. “Nguợng ngùng, có thể hay không mời các vị hạ thấp thanh âm? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến các vị khách khác của chúng ta.” Cô nhỏ giọng lễ phép nói.
“Ở trong tiệm này, ngay cả nói cũng không được sao?” Chàng trai ra sức đập bàn, tức giận đứng lên.
“Anh lớn tiếng như vậy làm cái gì!” Cô gái cũng tức giận kêu to.
“Xin lỗi, mời các vị hạ thấp âm lượng.” Tất Ngọc Nhi lui một bước, cảm thấy có chút đáng sợ.
“Tao thích nói chuyện lớn tiếng, như thế nào?” Chàng trai trừng mắt giận dữ, lại là đập bàn.
“Tiên sinh, mời anh tôn trọng những người khác một chút.” Cô xụ mặt, cố giữ vững trấn định.
“Mày không cần phải như gà mẹ!” Đưa tay muốn đẩy Tất Ngọc Nhi.
Cô rụt một chút, vô ý thức nhắm mắt lại.
“Không nên ở chỗ này gây rối!” Khúc Túc một phát bắt được cổ tay chàng trai, đôi mắt rét lạnh lợi hại chằm chằm thẳng vào chàng trai, hắn đem Tất Ngọc Nhi kéo ra sau lưng, cả người vượt qua ngăn ở trước mặt.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tấm lưng rộng của hắn, nhất thời tim đập nhanh hơn, chung quanh quanh quẩn hơi thở của hắn, không ngừng làm phức tạp tri giác của cô, cổ tay bị cầm như là đang nóng lên, làm cho cô có chút hoang mang.
Cô là làm sao vậy?
“Mày không cần xen vào chuyện của người khác!” Chàng trai bởi vì có Khúc Túc tham gia, bộ dáng bệ vệ điên khùng rầm rĩ giảm xuống không ít.
“Đi a!” Cô gái một mực lôi kéo chàng trai, không muốn làm cho sự việc ồn ào.
“Cô câm miệng!”
“Tiên sinh, mời anh rời đi.” Đường Thành Ân trông thấy Khúc Túc, lá gan cũng lớn hơn, mở cửa mời bọn họ đi ra ngoài.
“Anh không đi phải không?” Khúc Túc nhăn lại lông mày tuấn tú, đáy mắt nổi lên hàn ý.
Chàng trai trong lòng sợ hãi, để lại ba chữ, tức giận mở cửa rời đi.
“Không tiễn.” Đường Thành Ân đóng cửa lại, thở ra một hơi, vỗ nhẹ bộ ngực.
Tất Ngọc Nhi sợ ngốc tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Khúc Túc. “Cám ơn...” Cô chỉ nhả được ra hai chữ này.
Khúc Túc trừng mắt cô, trực tiếp đem cô kéo ra bên ngoài, húc đầu liền rống, “Từ trước đến nay cô làm việc không dùng đầu óc sao?” Như hôm nay hắn không ở hiện trường, tên cặn bã đó quê quá hóa khùng, trực tiếp đánh, cô muốn làm sao bây giờ?
“Tôi...... Tôi......” Ngoài ý muốn bị quở trách, Tất Ngọc Nhi một hồi ủy khuất, cái mũi đau xót, nước mắt rơi xuống đổ rào rào.
“Cô khóc cái gì?” Hắn kéo cô qua, đem cô kéo vào trong ngực, thanh âm có chút tức giận.
“Anh quản được tôi!” Cô bất bình đem nước mắt bôi ở trước ngực hắn.
“Đừng khóc.” Từ trước đến nay gương mặt ác liệt khó lộ ra thần sắc khó xử, hắn vụng về vỗ lưng cô.
“Tôi cũng vậy không nghĩ dẫn đến phiền toái, chính là tôi cũng là một ngừơi ở trong quán này, tôi đương nhiên phải ra mặt giải quyết nha!” Cô hấp hấp cái mũi, cảm thấy thập phần bất bình. “Anh còn nói tôi không có đại não.” Cô tức giận đấm hắn một cái.
“Tôi không phải cố ý lớn tiếng.” Hắn thở dài, cái cằm tựa ở trên đầu của cô. “Đừng có khóc nữa.”
“Tôi càng muốn.” Cô nổi giận nói.
“Vẫn khóc, sẽ biến dạng.” Nghe được cô nói lời bốc đồng, khóe miệng của hắn không khỏi giơ lên mỉm cười.
“Anh quản được tôi......” Đáng giận! Hắn chính là miệng xấu, mới có thể luôn làm cho cô tức giận!
Kỳ thật cô rất cảm kích hắn đứng dậy, đem cô cẩn thận bảo hộ, cô cảm thấy thật an tâm cùng ấm áp, cô nhắm mắt lại, nghe tim đập trầm ổn trong ngực cuả hắn, cảm xúc dao động dần dần bằng phẳng xuống.
Khúc quản lí là người tốt, cũng là người tốt thích giáo huấn.
Tựa như tai nạn xe cộ lần kia, hắn mặc dù cũng là trước cho cô một phen răn dạy, nhưng vẫn phải không từ vất vả ôm cô đến bệnh viện, chờ cùng cô, cầm thuốc, còn mang cô về nhà nghỉ ngơi.
Một cái đoạn ngắn tại trong đầu của cô hiện lên, cô phút chốc mở mắt ra, không thể nào —— hắn hắn hắn ——
“Làm sao vậy?” Hắn cảm giác được cô gái trong ngực thân thể cứng ngắc.
Cô rút khỏi ngực của hắn, liền lùi lại ba bước, không thể tin nhìn hắn.
“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Cô né tránh ánh mắt của hắn, tim đập trong ngực như sấm đi trở vào trong tiệm.
Khúc Túc hoàn toàn không tin cô nói, đi theo phía sau; chỉ là cô nhanh như chớp trốn vào phòng bếp, có ý định trốn tránh.
Thời gian kế tiếp, Tất Ngọc Nhi rõ ràng né tránh người nào đó, hoàn toàn trốn đến phòng bếp làm việc, cho dù đưa cơm, cũng là lấy tốc độ cực nhanh đi tới, không có dừng lại nhiều.
Khúc Túc bất mãn đầy bụng vẫn nhẫn nại đến khi cửa tiệm đóng cửa, hắn thu hồi máy tính, tầm mắt miễn cưỡng đảo qua, chuẩn bị tiến đến bắt người thì chỉ thấy cô gái kia thần sắc quái dị đi tới.
“Khúc quản lí, tôi có lời nói với anh.”
Hắn nâng lông mày tuấn tú, có chút ngoài ý muốn.
“...... Cái chuyện kia......” Cô ấp úng mở miệng.
“Cùng người ta nói chuyện phải nhìn thẳng đối phương mới có lễ phép.” Khúc Túc nâng mặt của cô lên.
“Tôi...... Tôi......” Vừa nghĩ tới cá tính nghiêm túc của hắn, cô không khỏi đỏ mặt, lắp bắp không nói được.
“Nghĩ ra rồi?” Hắn hừ lạnh một tiếng, dung lượng não của cô thật sự là nhỏ đến thương cảm.
“Ân.” Cô cúi đầu xuống, có chút hổ thẹn. “Tôi biết rõ Khúc quản lí từ trước đến nay nghiêm túc cẩn thận, nói một không hai, nhưng cái chuyện...... Cái chuyện kết giao, chúng ta giống như tại nổi ra một chút vấn đề.” Tay cô chỉ so với một chút khoảng cách. [câu này mình ko hiểu - beta-er]
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Con mắt hắn mãnh liệt liếc đông cứng cô.
“Khi đó quản lí hỏi, tôi tưởng thuận miệng nói, cho nên mới...... mới......”
“Cho nên nói chuyện có thể không tính nói?”
“Tôi không phải ý tứ này.” Cô hít khí, cùng hắn nói chuyện rất hao tổn trí nhớ, “Ý của tôi là, chúng ta song phương nhận thức không giống nhau.”
“Cô là nói, từ đầu tới đuôi đều là tôi một bên tình nguyện?” Đôi mắt hắn lộ ra hung quang.
“Phải.....” Trông thấy hắn từng buớc đến gần, vội vàng đổi giọng, “Không phải, tôi không phải ý tứ này.” Đầu cô dao động giống như vật lộn đọ sức với cái cổ.
“Không nói một tiếng vứt bạn trai lại, còn cùng người đàn ông khác thân cận, cô thực cho là tôi sẽ không cùng cô so đo?” Hắn vừa được biết tin tức cô tạm rời cương vị công tác, lập tức gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện dãy số đã ngừng sử dụng; mà đuổi tới chỗ ở của cô, mới nghe cảnh vệ nói cô đã trở lại Tân Trúc.
Cô gái này hoàn toàn cắt đứt liên lạc cùng hắn, làm cho hắn cực kỳ tức giận, hắn hiểu được cô là muốn một lần nữa xuất phát, nhưng nghĩ đến “Một lần nữa” của cô cũng không bao gồm hắn, điều này làm cho trong lòng hắn ý nghĩ tức tối mọc lan tràn, đơn giản làm một chút báo cáo công tác bên cạnh, dựa vào lý lịch bề ngoài tư chất liền tìm được cha cô, ngược lại đi tới đây.
“Tôi không biết có cùng anh kết giao a......” Cô liếc trộm dò xét hắn, “Khúc quản lí, bằng không đã như vậy rồi, tôi thành tâm hướng anh xin lỗi, anh cũng đừng có cùng cô gái nhỏ như tôi so đo.”
“Cho nên cô thừa nhận là có chuyện này.” Giọng điệu hoàn toàn nói chuyện công việc.
“Hoàn toàn là hiểu lầm.” Cô cười theo.
“Vậy cô phải đền bù tổn thất cho tôi như thế nào?” Hoàn toàn là người làm ăn khôn khéo.
“Tôi tin tưởng, Khúc quản lí đã rõ ràng cảm nhận được áy náy của tôi.” Nhìn mặt hắn không biểu tình, ho hai tiếng, “chuyện kết giao coi như chưa có gì?”
“Cô cứ nói đi?” Ánh mắt hắn tà ác để sát vào cô.
“Được...... Được rồi! Khúc quản lí, chúng ta nói...... Nói chuyện chia tay.”
“Chia tay?” Hắn khiêu mi, cô gái này hiện nay thật là có can đảm.
“Đương nhiên tôi không phải cảm thấy anh không tốt, chẳng qua là chỉ sợ quyết định vội vàng quá mức, hơn nữa nào có chuyện hai người không quen kết giao?” Nhìn hắn không có phản ứng, cô tranh thủ thời gian tiếp tục nói: “Chúng ta ở Tân Trúc, anh đang ở Đài Bắc, hai người chúng ta bận rộn công tác, tiếp tục như vậy, chia tay cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Nuốt nuốt nước miếng, cô quyết định bất cứ giá nào, “Lại thêm bác Khúc, bác cũng đã có dự định tuyển vợ cho anh rồi, Khúc quản lí, tôi thực cảm thấy có khi trưởng bối lo lắng đúng.”
“Nói xong chưa?”
“Nói xong.” Cô bất an nhìn hắn.
“Tốt lắm, cô cũng nên cố gắng hoàn tất nghĩa vụ bạn gái.” Nói xong, chế trụ đầu của cô, không khách khí khi dễ trên cánh môi đỏ tươi của cô, đòi lấy phúc lợi của bạn trai.