Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc

Chương 20: Không có được luôn luôn là tốt nhất




Ngụy Minh đi thực tập hơn mười ngày rồi, lúc mới bắt đầu còn có thể mỗi ngày gọi điện thoại cho cô, hai ngày nay nói là quá bận rộn không rảnh tán gẫu, Lý Mật thầm nghĩ có thể người này lại không ăn cơm đúng bữa, cô tính toán thừa dịp ngày nghỉ lễ mồng một tháng năm lặng lẽ đi xem thử, tạo bất ngờ cho Ngụy Minh, nhân tiện giám sát bữa ăn của anh.

"Anh thực tập ở đâu vậy?" Lý Mật gửi tin nhắn cho Ngụy Minh.

"Làm sao vậy, em muốn đến" Ngụy Minh hỏi.

"Em không đến đâu, quá xa, em chỉ hỏi thôi" Lý Mật có chút chột dạ.

"Hai ngày qua anh ở bệnh viện, không cẩn thận bị thương" Ngụy Minh gửi gói biểu tượng cảm xúc đang nằm.

Lý Mật lập tức gọi điện thoại qua, thật lâu mới bắt máy. Truyện chỉ được đăng tải tại Diễn đàn Lê Quý Đôn

"Bị thương thế nào? Em đến thăm anh, anh ở bệnh viện nào" Lý Mật có hơi hốt hoảng, không cẩn thận để lộ suy nghĩ thật sự.

"Chân, nhưng mà không có sao, va phải máy móc, sợ tổn thương xương, bác sĩ đề nghị quan sát một chút, hai ngày sau sẽ ra viện, không có chuyện gì, em ngoan ngoãn ở trường học chờ anh trở lại, nghe lời”. Giọng của Ngụy Minh có hơi nhỏ.

"Được rồi" nghe thấy Ngụy Minh không có chuyện gì, Lý Mật thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn quyết định đi xem thử. "Vậy anh nói cho em biết là bệnh viện nào, em đi tra thử khoa chỉnh hình bệnh viện này như thế nào? Nếu không em không yên lòng”.

"Bệnh viện XX, điều trị uy tín hàng đầu, lần này em yên tâm đi" Ngụy Minh ở đầu kia điện thoại bật cười.

Cúp điện thoại, Lý Mật liền mua vé xe ban đêm.

Ngồi ghế cứng hai mươi tiếng, Lý Mật cảm thấy bộ xương già này muốn rời ra từng mảnh, vừa xuống xe Lý Mật liền tìm một siêu thị lớn nhất gần đó, đi một vòng vơ vét đồ Ngụy Minh thích ăn, túi lớn túi nhỏ xách đến bệnh viện, muốn tạo bất ngờ cho anh.

"Ngài khỏe chứ, Ngụy Minh ở phòng số mấy? Tôi là bạn gái anh ấy, đến thăm anh ấy" Lý Mật chỉ biết là khoa chỉnh hình, không biết Ngụy Minh ở phòng số mấy, không thể làm gì khác hơn là đến quầy trực hỏi trước.

"Ngụy nào, Minh nào" Cô y tá ở quầy trực hỏi.

"Ngụy trong Ngụy Thục Ngô (tam quốc), Minh trong sáng ngời (Minh lượng)" Lý Mật nói nhanh.

Cô y tá lật đi lật lại tìm thật lâu, Lý Mật xách khá nặng, siết ra một vết đỏ ở trong tay.

"Không có người này, cô bé à có phải em đến sai bệnh viện hay không" Cô y tá cau mày nhìn Lý Mật.

Tay Lý Mật đang xách đồ thiếu chút nữa buông lỏng, rơi trên đất, cô cảm ơn cô y tá một tiếng, xoay người đi vào trong góc lấy điện thoại di động ra muốn hỏi Ngụy Minh.

Sau đó một bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt của cô, Ngụy Minh, trong tay anh xách một túi màu trắng, đựng hai hộp cơm, nhanh chóng chạy về phía một căn phòng bệnh. Không phải chân của anh bị va đập sao, rốt cuộc là tình huống gì vậy? Lý Mật bị chuỗi chuyện không thống nhất này làm cho tâm trạng rối loạn.

Lý Mật từ từ đi đến trước cửa phòng bệnh đó, xuyên qua thủy tinh trong suốt trên cửa, Ngụy Minh đang đút một cô gái ăn cơm, người kia cô biết, chính là nữ sinh dây dưa không rõ suốt hai năm với Ngụy Minh.

Lý Mật cảm thấy có một bàn tay vô hình siết chặt cổ của cô, cảm giác hít thở không thông ngày càng rõ ràng, trong nháy mắt máu cũng không cung cấp đủ cho đại não, bắt đầu nhức đầu dữ dội.

Khi Lý Mật tỉnh táo trở lại, cô đã ngồi ở Haidilao suốt bốn tiếng đồng hồ, khi nhìn vào điện thoại di động, trời vừa rạng sáng, Ngụy Minh thích ăn mì, mì Lý Mật đặc biệt mua cho anh đã nở hết, nước cũng cạn. Cô ra cửa, thành phố này nằm ở phía nam, dù đầu tháng năm tuy nói nhiệt độ tăng trở lại rất nhanh, nhưng đến buổi chiều vẫn âm u lạnh lẽo, cô cứ đi bộ không mục đích ở trên đường, đi mệt thì dừng lại, ngồi ở bên lề đường nghỉ ngơi, sau đó lại đi tiếp.

Mãi cho đến tám giờ sáng ngày hôm sau.

"Ngụy Minh, anh đi ra đi, tôi ở trong quán cà phê ngay cửa bệnh viện" Thật ra Lý Mật rất ít khi gọi cả tên Ngụy Minh, nhưng lần này cô cảm thấy nên gọi như vậy.

Cũng không lâu lắm, điện thoại của Ngụy Minh gọi tới, cô cúp, gọi lại, lại cúp.

Rốt cuộc mười phút sau, Lý Mật nhìn thấy bóng dáng Ngụy Minh vội vàng hấp tấp chạy tới.

Lý Mật bình tĩnh cười cười, nói: "Những ngày qua chăm sóc bệnh nhân rất mệt mỏi đi! Những thứ này đều là món anh thích ăn, còn có đây là bữa tối ngày hôm qua tôi mua cho anh, anh thích ăn mì, nhưng mà, nguội rồi.”.

Ngụy Minh cúi đầu nói: "Em biết rồi?"

Lý Mật vẫn cười như cũ, "Biết cái gì hả? Biết cô ta đi bình luận phía dưới Weibo anh cô ta thất tình rất đau lòng? Biết cô ta đăng ảnh anh chăm sóc cô ta lên Weibo? Biết rõ ràng anh không nên tới nơi này thực tập nhưng bởi vì cô ta đổi địa điểm thực tập? Biết rõ ràng người bị thương ở chân là cô ta, anh lại đút cơm cho cô ta. Ngụy Minh, đừng coi tôi là kẻ ngốc, trí nhớ của tôi không kém, trong lúc vô tình lướt qua tài khoản Weibo anh một lần thì khắc vào trong đầu rồi, cho rằng tôi không phát hiện ra sự khác thường của anh sao, tôi chỉ không muốn hỏi, không muốn anh cảm thấy tôi nghi thần nghi quỷ”.

Ngụy Minh ngẩng đầu lên, hốc mắt hồng hồng: "Cô ấy bị thương, anh chỉ hơi đau lòng"

"Anh có biết tôi ngồi ghế cứng hai mươi tiếng tới thăm anh hay không, vừa xuống xe đã chạy đi mua cơm tối cho anh, trong lòng anh đau lòng cho cô ta, tại sao anh không đau lòng không thương tiếc tôi" Lý Mật mấp máy cà phê, quá đắng.

"Anh không biết em tới" Ngụy Minh lại cúi thấp đầu.

"Vậy thì thật là xin lỗi, lần sau tôi nhất định nói trước một tiếng với anh. Có phải anh nên cảm ơn tôi hay không, nếu như không có sự tồn tại của tôi, làm sao lại khiến cho cô ta ý thức được vỏ xe phòng hờ không rời không bỏ của cô ta lại biến mất, mới gấp gáp tìm lại như vậy" Trước kia Lý Mật cảm thấy làm người phải chừa lại đường sống, không cần vạch mặt, nhưng bây giờ cô nghĩ, quá để ý thể diện, sẽ có người cho rằng cô mềm yếu.

"Em nghe anh giải thích, chỉ là mỗi lần anh thấy cô ấy khóc thì không đành lòng, bạn trai cũ của cô ấy lại tổn thương trái tim của cô, lần này cô ấy lại không cẩn thận bị va đập, cô ấy không kiên cường giống như em, chuyện gì cũng có thể tự mình xử lý, cô ấy thật sự rất yếu ớt" Ngụy Minh nôn nóng sốt ruột giải thích.

"Bạn trai cũ? Để mặc?" Lý Mật nhếch khóe miệng bên trái lên, lạnh lùng cười.

"Đúng, mới vừa chia tay thôi" Ngụy Minh nói đứt quãng.

"Nếu cô ta là người anh theo đuổi lâu như vậy, hiện tại cơ hội tốt như vậy, tôi giúp anh hoàn thành ước mơ thì thế nào?" Lý Mật xoay ly cà phê, không để ý nói.

"Anh. . . . . ." Ngụy Minh do dự, Lý Mật cảm thấy lạnh hơn cả cơn gió lạnh về đêm.

Không có được luôn luôn là tốt nhất, vậy thì phải đạt được thử, xem kết quả có tốt như vậy hay không.

Lý Mật đứng dậy nói: "Tôi đã mua vé xe lửa, phải đi rồi”.

Ngụy Minh đứng dậy kéo tay Lý Mật nói: "Anh tiễn em”.

"Không cần, bây giờ anh không có tư cách tiễn tôi" Lý Mật kéo tay Ngụy Minh ra.

Ngụy Minh ngượng ngùng đứng ở đó.

"Hẹn gặp lại" Lý Mật lễ phép rời đi, cô không muốn khiến cho mình quá thảm hại, cho dù đã chật vật không chịu nổi.

"Thật xin lỗi, cảm ơn cậu đã đối xử tốt với tớ, tớ đều biết, thật sự thật sự xin lỗi, cậu thật sự rất tốt, hơn nửa năm qua ở cùng với cậu thật sự rất vui vẻ, cậu giống như một mặt trời nhỏ sưởi ấm cuộc sống của tớ, chuyện này tớ thực sự xin lỗi cậu, chúng ta còn có thể làm bạn sao" Lên xe lửa, Lý Mật nhận được tin nhắn này của Doãn Nhất Hàng.

"Có thể”, làm sao lại không thể, sự tồn tại của anh khiến cho em luôn luôn nhắc nhở mình, đừng quá nhân từ, như vậy sao có thể nhổ hết gai, cứ cắm mãi ở trong tim sẽ khiến em chảy rất nhiều máu, thêm đau khổ, Lý Mật ngồi ở bên cửa sổ, sờ sờ nước mắt đang chảy xuống.