Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc

Chương 1: Hai em rất có duyên




Chín giờ tối, Lý Mật nhận được lời mời kết bạn trên WeChat, cô tùy ý mở ra, tính xem thử là ai. Không nhìn không biết, vừa nhìn thì giật mình, tên này, Doãn Nhất Hàng, đây không phải là anh chàng hồi sơ trung (trung học cơ sở) mà bạn bàn trên của cô đau khổ thầm mến suốt ba năm (*) sao?

(* Hệ thống giáo dục ở Trung Quốc thực hiện mô hình 6–3–3–3/4 (6 năm tiểu học, 3 năm trung học cơ sở, 3 năm trung học phổ thông/học nghề, 2 hoặc 3 năm cao đẳng hoặc 4 năm đại học).

Người này thêm cô làm gì, cô nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn, sau đó khách sáo hỏi một câu: "Xin chào, xin hỏi cậu có chuyện gì không?"

Bên kia cũng không trả lời lại ngay, hơn nửa tiếng sau, trước khi sự kiên nhẫn của cô sắp cạn kiệt, thản nhiên gửi lại một câu: "Chúng ta cùng trúng tuyển vào một trường đại học, cho nên thêm cậu"

Lý Mật ngây người, người nào, chúng ta, cậu đang trêu tôi sao, cậu là đại thần luôn nằm ở top mười, cô suy nghĩ một hồi lâu, gửi câu: "Cậu đang trêu tôi sao?”.

Lần này Lý Mật lập tức nhận được một chuỗi dấu chấm hỏi do đối phương gửi tới.

Sau khi xác nhận tin nhắn này, cô lập tức gửi tin nhắn cho bạn bàn trên: "Nam thần của cậu và tớ cùng trúng tuyển vào một trường đại học"

"Nam thần, người nào?" Bạn bàn trên hỏi lại.

Lý Mật liếc mắt xem thường, tiếp tục gõ chữ: "Người cậu thích suốt ba năm sơ trung, lúc mới vừa lên cao trung (trung học phổ thông) cậu còn vì không được học cùng lớp với cậu ấy, đã khóc sướt mướt suốt mấy ngày với tớ"

"À, Doãn Nhất Hàng sao, cho nên, cậu ấy không trúng tuyển cùng một trường đại học với tớ" Bạn bàn trên không mặn không nhạt trả lời.

"Người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ kia, có phải đã sớm có niềm vui mới rồi hay không?" Lý Mật dùng đầu ngón chân để suy nghĩ ra lý do này.

"Cũng không hẳn, hiện tại đang hoa hảo nguyệt viên (*), bạn yêu, đừng quấy rầy tớ”, Bạn bàn trên còn gửi một nhãn dán hạnh phúc.

(*Nghĩa đen hoa thắm trăng tròn. Ẩn dụ thật đẹp và trọn vẹn. Mình nghĩ ở đây ngụ ý cô bạn này mới bắt đầu yêu đương, đang hẹn hò.)

Lý Mật nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện để không làm kỳ đà cản mũi, gửi nhãn dán chúc phúc.

Sau ngày Lý Mật nhận được chuỗi dấu chấm hỏi, Doãn Nhất Hàng lại gửi một câu: "Tôi là Doãn Nhất Hàng lớp một, thật sự đã trúng tuyển vào đại học XX"

Lý Mật cười. Người này tích cực như vậy.

Lý Mật nhìn thấy Doãn Nhất Hàng chân thật là chuyện vào hơn nửa tháng sau, cô đến trường cao trung nhận thư thông báo trúng tuyển, mọi người tập trung trong hành lang, chờ giáo viên phụ trách gọi.

Giọng nói vang vọng của giáo viên phụ trách từ trong phòng làm việc truyền ra: "Lý Mật, Doãn Nhất Hàng, vào nhận thư thông báo trúng tuyển”. Lý Mật kinh ngạc, nhìn xung quanh một vòng theo bản năng, chỉ thấy một bóng dáng cách biệt khỏi đám đông đang từ xa đi tới, cao cao gầy gầy, cô nhìn anh đến gần, một đôi mắt, hai lỗ tai, vừa mở miệng, rất bình thường, không có ba đầu sáu tay như bạn bàn trên nói, là một chàng trai đẹp trai tỏa sáng trong đám đông.

Doãn Nhất Hàng cúi đầu, nhanh chóng xuyên qua đám đông, mặt không cảm xúc, đi vào phòng làm việc, Lý Mật nhanh chân đuổi sát theo anh, chạy chậm đi vào.

Giáo viên phụ trách hơi lớn tuổi, cười lên liền tỏa ra ánh sáng hiền từ, bà chậm rãi đưa thư thông báo trúng tuyển của bọn họ ra, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Thi không tệ, đại học này cũng tốt, hai em rất có duyên, cùng học một trường cao trung, bây giờ lại học cùng một trường đại học”.

Cô liếc nhìn gương mặt vẫn vô cảm của Doãn Nhất Hàng, trước khi cô giáo nói về chủ đề mới, Lý Mật nhanh trí lại dũng cảm nói: "Cảm ơn cô”, rồi sau đó nhanh chóng rút lui, cũng không quan tâm Doãn Nhất Hàng ở phía sau.

Đợi đến khi cô ra khỏi cửa mới phát hiện, Doãn Nhất Hàng đang đi theo sau cô. Vì lễ phép, cô đành dừng lại chào hỏi Doãn Nhất Hàng: "Chào cậu! Tôi là Lý Mật, thì ra cậu chính là Doãn Nhất Hàng"

Khóe miệng Doãn Nhất Hàng giật giật, gương mặt vẫn vô cảm: "Chào cậu”, sau đó cũng không có sau đó, không khí ở đó liền ngưng đọng lại.

Vài giây sau khi Lý Mật cảm thấy nghẹt thở, quả quyết mở miệng, bởi vì cô phát hiện từ đây đến cổng trường còn một đoạn rất dài. "Tại sao cậu lại đăng ký vào trường này, trình độ của cậu hoàn toàn có thể vào được trường học tốt hơn"

"Làm sao cậu biết trình độ của tôi?" Doãn Nhất Hàng nhìn Lý Mật một cái, vẻ mặt vẫn như cũ.

Gương mặt có đẹp trai đi nữa cũng không thể mãi vô cảm như vậy chứ, Lý Mật thầm nghĩ.

"Tư Nhiễm, bạn học cùng lớp của cậu hồi sơ trung, cậu biết đúng không, cậu ấy là bạn bàn trước của tôi hồi cao trung, cậu ở trong miệng cậu ấy gần như sắp thành thần, có thể nói là học bá chinh phục mọi kỳ thi lớn, liên tục đứng nhất suốt ba năm" Lý Mật thuộc như lòng bàn tay.

Rốt cuộc Doãn Nhất Hàng cũng hơi có ý cười, "Đó là hồi sơ trung"

"Cao trung cậu cũng không kém, lần nào cậu cũng ở trong top mười, Tư Nhiễm nói nhiều đến mức tai tôi sắp chai luôn rồi.”, Lý Mật trừng mắt nhìn.

"Chuyên môn của trường này không tệ, tôi cũng rất thích" Rốt cuộc Doãn Nhất Hàng cũng ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Mật.

Bình thường Lý Mật luôn có thể nói mấy câu xã giao trong bất kỳ trường hợp nào, đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy không cần phải xã giao, im lặng là được rồi.

Vì vậy sau khi im lặng một hồi lâu, Lý Mật nhìn thấy cổng trường, nhìn thấy cứu tinh.

Sau khi về nhà, Lý Mật nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tư Nhiễm: "Nam thần trước đây của cậu là một mặt than”.

Tư Nhiễm đáp một câu: "Tại sao có thể gọi là mặt than, phải nói là lạnh lùng, nhớ năm đó lúc tớ còn trẻ trung ngốc nghếch chỉ thích trai đẹp lạnh lùng”.

Lý Mật trêu ghẹo: "Làm khó cậu rồi, thích cậu ấy suốt ba năm sơ trung, nói chuyện với người như thế có mệt hay không"

Tư Nhiễm gửi nhãn dán không sao cả: "Tìm tai vạ chứ sao. Cậu nhớ kín miệng một chút, hiện tại vị kia nhà tớ ngày nào cũng ngâm mình trong hũ giấm”

Lý Mật gửi lại một chuỗi ha ha ha ha ha ha.