*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Mật về nhà chưa được mấy ngày, Tư Nhiễm đã ồn ào muốn hẹn nhau đi ăn lẩu, nói cô ấy quá nhớ lẩu ở tiệm gần cổng trường cao trung.
Tư Nhiễm vẫn không thay đổi, chưa thấy bóng dáng đã nghe tiếng, âm thanh vang dội khiến màng nhĩ của cô bị đau, xông lên ôm lấy cô ấy. Lý Mật nhìn Tư Nhiễm nhanh chóng chốt xong thực đơn, bên trong đều là món cô thích ăn, thầm nghĩ không uổng công tốt với đứa bạn này.
"Gần đây cậu thường hỏi tớ về chuyện của Doãn Nhất Hàng, cậu nói với tớ đi, có phải coi trọng người ta rồi hay không" Tư Nhiễm cười đến mức không có ý tốt.
"Không dám, đơn giản chính là thần ôn dịch, chỉ cần gặp cậu ra, sẽ xui xẻo" Lý Mật giả bộ như muốn khóc.
"Vậy thì tốt, cách xa cậu ta một chút" Tư Nhiễm đột nhiên thu khuôn mặt tươi cười lại.
Tư Nhiễm rất ít khi nghiêm mặt, Lý Mật cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sao vậy”.
"Cậu ấy bị bệnh trầm cảm, năm lớp mười hai tình trạng rất nghiêm trọng, bây giờ thì không biết thế nào" Tư Nhiễm cầm đôi đũa không ngừng khuấy trong bát.
Thế giới nho nhỏ của Lý Mật bị chấn động cực lớn. Không gian yên tĩnh vài giây, cô hỏi "Đã xảy ra chuyện gì”.
"Cụ thể tớ cũng không rõ lắm, lên cao trung thì không còn liên lạc nữa rồi, bộ dạng của cậu ấy vốn cực kỳ không bình thường, năm lớp 11 nghe nói cậu ấy và hoa khôi sơ trung của trường chúng tớ dây dưa không rõ, có người nhìn thấy hai người bọn họ đi khách sạn thuê phòng, sau đó bạn trai của hoa khôi trường tới cổng trường chặn cậu ấy lại, hai người đành đánh nhau một trận, thiếu chút nữa trường học đã kỷ luật cậu ấy, khoảng thời gian đó các bài đăng trên trang của trường cũng rất điên cuồng" Vẻ mặt của Tư Nhiễm rất kiêng kị.
"A, tớ hoàn toàn không biết" Lý Mật kêu một bình nước đá, muốn xoa dịu trái tim nhỏ bé bị hoảng sợ của cô. Cô dường như đã không học cùng một trường cao trung với mọi người, chẳng lẽ cô rơi vào thế giới song song?
"Lúc đó cậu không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, cũng sắp học đến ngốc, bằng không cậu cho rằng cậu có thể học cùng một trường đại học với cậu ấy" Đến phiên Tư Nhiễm tỏ vẻ coi thường.
Lý Mật nở nụ cười ngốc nghếch của 180 con rùa kameil (trong phim Pokemon). Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Diễn đàn L#ê Q'uý Đ.Ôn
"Rồi sau đó nghe nói cậu ấy kiểm tra ra bệnh trầm cảm, năm lớp mười hai ở nhà nghỉ ngơi hai tháng, đây đều là tin đồn, khi đó tớ đang bận theo đuổi chó con nhà tớ, không rảnh quan tâm cậu ấy" Tư Nhiễm vừa nhắc tới bạn trai mình, khóe miệng có khuynh hướng kéo lên tận trời.
"Chao ôi, lại bày trò khoe khoang tình cảm nữa à" Lý Mật trêu ghẹo nói. "Chuyện này là thật sao?" Lý Mật giống như đứa bé lạc vào thế giới người lớn, bắt đầu điên cuồng đặt câu hỏi.
"Làm sao tớ biết, không phải đã nói với cậu từ khi lên cấp 3 chúng tớ đã không còn liên lạc mà, còn hỏi, trẻ con thì không nên hỏi nhiều đừng hỏi nữa, số tôm này đặc biệt lột cho cậu đó, tớ không muốn ăn" Tư Nhiễm điên cuồng gắp thức ăn vào trong chén cô.
Khi Lý Mật chuẩn bị đổi đề tài, hỏi một vài chuyện về chó con nhà Tư Nhiễm thì Tư Nhiễm thở dài: "Chuyện này cho dù thật hay giả, nhưng nó thật thật sự sự thiếu chút nữa đã hủy hoại Doãn Nhất Hàng, cậu ấy có thể đi học trở lại là vô cùng may mắn, dù sao những lời đồn này cũng giống như dao giấu trong hoa, giết người không thấy máu."
Lý Mật dừng một hồi lâu: "Tớ lại có thể từng gặp hoa khôi của trường sơ trung các cậu”.
Thiếu chút nữa Tư Nhiễm đã phun đồ uống mới vừa uống vào ra, trợn to mắt hỏi lại: "Cậu từng gặp?”.
Lý Mật tiến hành cắt giảm câu chuyện kia một chút, cắt đoạn cô đồng ý giả làm bạn gái của Doãn Nhất Hàng đi, đơn giản nói cô và Doãn Nhất Hàng cùng về nhà, lúc ở trạm xe lửa vừa vặn gặp phải hoa khôi của trường, nói chuyện ở KFC một hồi, kể lại cả đoạn đối thoại của hai người bọn họ cho Tư Nhiễm.
Vẻ mặt Tư Nhiễm phức tạp nhìn Lý Mật hồi lâu, "Hoa khôi của trường, năm hai mới chuyển đến, chuyển đến lớp bên cạnh chúng tớ, nghe nói rất nhiều nam sinh đã viết thư tình cho cậu ấy, tớ thì thấy, khá bình thường, không hợp mắt tớ”.
Lý Mật cười ha ha nói Tư Nhiễm ghen.
Tư Nhiễm lườm một cái rồi tiếp tục nói: "Có muốn nghe tiếp hay không, không nghe tớ khỏi nói"
Lý Mật vội vàng dừng cười, ngồi thẳng xuống, bộ dạng học sinh tiểu học nghe giảng.
"Hoa khôi của trường không biết xảy ra chuyện gì, sau đó mỗi ngày đều chạy qua lớp chúng tớ, tìm Doãn Nhất Hàng hỏi bài, ai cũng biết có ý tứ khác, sau đó lại truyền ra thông tin hai người họ ở bên nhau" Tư Nhiễm đột nhiên thắng gấp.
"Không có?" Hai mắt Lý Mật mở to, từ từ nghi ngờ.
"Không có, làm ơn, tớ cũng muốn học tập thật tốt" Tư Nhiễm nghiêm túc.
"Vậy rốt cuộc hai người bọn họ có ở bên nhau hay không vậy" Nhớ lại những lời Doãn Nhất Hàng nói với bạn nối khố của anh, trong đầu Lý Mật như bột nhão.
"Làm sao tớ biết, tớ cũng không rảnh đến mức ngày ngày nghe bát quái, hơn nữa với bộ dạng người lạ đừng lại gần của Doãn Nhất Hàng thì ai dám hỏi chứ" Tư Nhiễm nhét con tôm cuối cùng đã bị lột vỏ vào trong miệng Lý Mật, cũng có thể là muốn chặn miệng Lý Mật.
Lý Mật ngoan ngoãn đóng miệng.
Ra khỏi cửa tiệm bán lẩu, hai người đi dạo ở trên đường lớn. Tư Nhiễm chỉnh lại tóc mái bị lệch cho Lý Mật, nói: "Tiểu Mật, hai người bọn họ đều là người cậu không thể trêu chọc, trốn xa một chút, nhưng người ngốc có phúc của người ngốc, trong tương lai cậu sẽ gặp được người tốt”.
Đột nhiên Lý Mật hơi cảm động: "Không uổng công 3 năm cấp 3 tớ khổ cực dạy thêm cho cậu, rốt cuộc cũng nói được một câu tiếng người”.
Tập tin gởi kèm: