Kẻ Điên Và Kẻ Ngốc - Đao Phong

Chương 17: Ngọt ngào yêu đương




Từ sau lần nói chuyện đó, Lý Mật cũng không có tìm Doãn Nhất Hàng nữa, đương nhiên Doãn Nhất Hàng cũng không tìm Lý Mật, dù sao cũng bận rộn đuổi theo hoa khôi, có thể phải túc trực 24 tiếng đồng hồ.
Năm hai đại học sắp kết thúc, Lý Mật thua thảm ở phương diện tình cảm cuối cùng cũng được bù lại ở mặt học tập, một năm này cô đã ôm hết các giải thưởng lớn, học bổng vừa đến tay, cô mời ba tên đặc biệt ham ăn ở ký túc xá ăn một bữa, dù sao cuối học kỳ rồi, ba con chó con này đều viêm màng túi.
Cô bạn Tứ Xuyên ôm chặt lấy Lý Mật chỉ kém muốn lấy thân báo đáp, cô bạn Đông Bắc đẩy cánh tay đang khoát trên người Lý Mật ra, giận dữ nói: "Cậu ít mua mỹ phẩm lại đi, mỗi tháng cũng không đông cọ tây cọ hết”. Cô bạn Tô Châu tỏ vẻ đồng ý.
Trong nháy mắt nước mắt của cô bạn Tứ Xuyên trào ra, ba người không hẹn mà cùng lên tiếng: "Làm trò”. Sau đó bốn người cười vui vẻ.
Thấm thoát kỳ nghỉ hè trôi qua, Lý Mật lên năm ba đại học.
Môn chuyên ngành của Lý Mật ít đi rất nhiều, cô có thời gian rảnh, chọn môn tự chọn luật hình sự, muốn tới nghe những chuyện xưa. Vậy mà buổi đầu tiên cô lại tới trễ, từ phía sau lặng lẽ lén đi vào, thấy không còn lại mấy chỗ ngồi, cô len lén liếc một cái, hàng thứ hai đếm ngược, tận cùng bên trong còn một vị trí.
Lý Mật nhanh như mèo đi tới hàng thứ hai đếm ngược, nam sinh bên cạnh đeo tai nghe cúi đầu, không biết đang viết cái gì. Cô lặng lẽ kêu vài tiếng cũng không ngẩng đầu, không thể làm gì khác hơn là lắc lắc cánh tay người nam sinh kia. Người nam sinh kia mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đeo mắt kính, còn rất đẹp trai.
Lý Mật ra hiệu một hồi lâu, nam sinh mới hiểu ý là cô muốn đi vào, tránh ra.
Lý Mật mở sách, nhưng mà cứ lật, cũng không biết là trang mấy. Cô quay đầu quét mắt nhìn xung quanh một vòng, mọi người đúng là đều có phong cách của mình, thật không thống nhất.
Nam sinh bên cạnh quay đầu, nói thật nhỏ: "Còn chưa bắt đầu bài giảng, đừng nóng vội”.
Tay Lý Mật đang lật sách ngừng lại, lên tiếng: "Cám ơn”.
Trước khi tan học, giảng viên để cho hai người một tổ phân tích một án lệ, Lý Mật nhìn nam sinh vẫn đeo tai nghe bên cạnh, cảm thấy vẫn không nên làm phiền cậu, cô đảo mắt nhắm vào một nữ sinh ngồi ở hàng trước. Không đợi Lý Mật mở miệng, nam sinh bên cạnh đã tháo tai nghe nói: "Hai ta một tổ đi”.
Lý Mật chớp chớp mắt, có cảm giác mọi chuyện đã được định trước, cô giả bộ đúng mực lại dịu dàng mỉm cười nói được. Trong lòng lại nghĩ: Anh trai, cậu có biết dáng vẻ của cậu thoạt nhìn rất không đáng tin hay không.
"Tôi tên là Lý Mật"
"Tôi tên là Ngụy Minh"
Rồi sau một hồi thảo luận chuyên sâu, Lý Mật mới phát hiện cậu cùng một khoa với cô, hơn nữa là sinh viên năm ba đại học cùng chuyên ngành với Doãn Nhất Hàng, thật là duyên phận máu chó.
Lý Mật phát hiện thật ra Ngụy Minh rất đáng tin, cũng làm được không ít việc, bọn họ hợp tác phân tích án lệ đầu tiên còn nhận được sự khen ngợi của giảng viên. Hơn nữa còn đặc biệt thân sĩ, lần trước Lý Mật đeo túi rất nặng, anh không nói lời nào cầm lấy túi của Lý Mật, đưa Lý Mật đến cửa ký túc xá.
Thỉnh thoảng đưa Lý Mật ít chocolate, trái cây. Cô bạn Tứ Xuyên trêu ghẹo nói: "Tiểu Mật à, mùa xuân của cậu tới rồi, nói một chút là vị trai đẹp nào đang đeo đuổi cậu”.
Cô bạn Tô Châu theo sát nói: "Ngày hôm qua tớ nhìn thấy, hai người bọn họ hẹn hò ở sân trường”.
"Cái gì vậy, đừng nói lung tung, đó là mới vừa tan học, cùng rời khỏi phòng học nên thuận đường đi chung một đoạn" Lý Mật đỏ mặt nói.
"Giải thích chính là che giấu" Cô bạn Đông Bắc luôn luôn thẳng thắn như vậy.
"Tớ, không để ý tới các cậu nữa." Lý Mật chui vào chăn.
"Chao ôi này, còn xấu hổ nữa, cậu không yêu đương sẽ thành gái lỡ thì mất, lần này vừa đúng lúc, nắm lấy cơ hội" Giọng của cô bạn Đông Bắc vẫn vang dội như vậy.
Lý Mật càng dùng sức chui chui vào trong chăn.
Double Eleven (ngày 11 tháng 11), ngày của chó độc thân, sáng sớm Lý Mật đã rời khỏi giường tính đi mua sắm một vòng, tích trữ hàng.
"Cậu xuống đi, tôi ở cửa ký túc xá của cậu" Lý Mật nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, lúc này Ngụy Minh gửi tin nhắn cho cô, còn kêu cô đi xuống, thật kỳ lạ.
"Có chuyện gì không" Lý Mật vừa mặc quần áo vừa đánh chữ.
"Cậu xuống thì biết" Nhìn đoạn đối thoại không thể giải thích được này, Lý Mật tăng nhanh tốc độ mặc quần áo.
Ngay sau đó Lý Mật nhìn thấy Ngụy Minh cầm hoa hồng đứng ở cửa ký túc xá, cô không thể tưởng tượng nổi nhìn Ngụy Minh, một hồi lâu mới nói một câu: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tớ theo đuổi cậu bao lâu nay, cậu hẳn không không cảm nhận được đúng không" Ngụy Minh cười sờ sờ đầu Lý Mật.
Lý Mật ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười xấu xa này, cũng biết chocolate không phải được ăn chùa.
"Khảo sát lâu như vậy, tớ thế nào, có thể làm bạn gái của tớ hay không" Ngụy Minh cúi đầu nhìn vào mắt của Lý Mật.
Suy nghĩ giống như mớ bòng bong quấn lấy Lý Mật, trong lúc đang hoảng hốt cô cảm thấy mình bị ôm vào trong ngực người khác, khi bình tĩnh lại thì phát hiện trên trán ẩm ướt, Ngụy Minh hôn lên trán cô, tim Lý Mật đập rộn lên, con ngươi bắt đầu phóng lớn, trong đầu nhanh chóng chiếu lại từng hình ảnh khi ở bên cạnh Ngụy Minh, cô giơ tay lên ôm lấy Ngụy Minh, nói: "Tốt lắm”.
Sau khi Lý Mật ôm hoa hồng trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng nổ tung rồi, rối rít ép hỏi mọi chuyện là như thế nào, cô chỉ đành kể lại đầu đuôi gốc ngọn.
"Không tệ, rốt cuộc bé con của chúng ta cũng trở thành một cây cải trắng có người hái rồi." Cô bạn Tứ Xuyên nói ra những lời từ tận đáy lòng.
"Chúng ta sẽ là nhóm cố vấn của cậu" Bộ dạng nóng lòng muốn thử của cô bạn Tô Châu chọc Lý Mật bật cười.
Cô bạn Đông Bắc tỏ vẻ vô cùng đau đớn: "Tớ đã cảm nhận được con gái gả ra ngoài giống như tát nước ra ngoài”.
Lý Mật khóa tay cô bạn Đông Bắc, không uổng công học Tán đả.