*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lần nghe về quá khứ của Doãn Nhất Hàng, Lý Mật đột nhiên cảm thấy người này cũng không quá đáng ghét nữa, nhưng mà cảm nhận này chỉ duy trì trong mấy ngày.
Bởi vì lần trước Lý Mật mạnh mẽ đá một cái, gần như không có bạn học nam nào đồng ý cùng nhóm với cô. Vì vậy cô lại thành nhóm với Doãn Nhất Hàng, nhìn gương mặt của Doãn Nhất Hàng, cô thật sự mơ hồ cảm thấy rụt rè, chỉ sợ không cẩn thận lại đá vào mặt. Cũng may, tiết học này luyện tập ném qua vai, nhìn Doãn Nhất Hàng mặc dù cao nhưng cơ thể khá gầy, Lý Mật thầm nghĩ lần này tuyệt đối phải xuống tay thật nhẹ, người này do thủy tinh tạo thành, không thể chịu đòn.
Giáo viên dạy xong động tác, bắt đầu để mọi người tự chủ động luyện tập, ông đi tới đi lui bên cạnh. Lý Mật nắm cánh tay Doãn Nhất Hàng, xoay người, dùng sức kéo cánh tay anh qua trên vai, một hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Lý Mật thở hồng hộc, quay đầu nói: "Cậu không thể phối hợp với tôi sao? Đi lên trước một chút”.
Doãn Nhất Hàng vẫn không nhúc nhích như cũ, nhưng mở miệng: "Đến lúc đó cậu kêu tên lưu manh phối hợp với cậu sao?"
Đầu Lý Mật bốc hỏa, để cánh tay Doãn Nhất Hàng xuống, xoay người nói: "Không phải là đang luyện tập sao, cậu lại cho rằng đang đánh nhau?"
Doãn Nhất Hàng vung cánh tay ra: "Cho rằng, làm lại, dùng sức lực ngày cậu đá tôi." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Diễn đàn L(ê) Q^úy Đ/ôn
Lý Mật thầm nghĩ, cậu còn nhắc chuyện này, nếu không phải tại cậu, tôi có thể không tìm được bạn cặp sao, hôm nay là tôi không dám dùng sức, xem ra hôm nay tôi không xử cậu thì tôi không mang họ Lý, nghĩ thầm xong, trong đầu cô thoáng hiện cảnh tượng lần trước khi cô nói những lời này, hình như là trước khi đá lên mặt Doãn Nhất Hàng, hôm nay không thể quăng cậu ấy. . . . . . Cả người ra mồ hôi lạnh, cô lập tức phi phi phi ba tiếng.
"Nhanh lên nào, cậu mè nheo nữa là đến lúc tan học rồi" Doãn Nhất Hàng thúc giục.
Lý Mật tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ đáng sợ của cô, vội vàng nói: "Tôi thấy nên đổi lại, cậu ném tôi trước?"
Doãn Nhất Hàng quan sát cô từ trên xuống dưới, trực tiếp đến nắm lấy cánh tay của cô, Lý Mật bị tốc độ của anh dọa sợ, trong lúc cô đang khiếp sợ, Doãn Nhất Hàng sâu kín nói một câu: "Cậu cũng hơi mập đó”.
Lý Mật cảm thấy con ngươi của cô nhanh chóng giãn ra, chưa kịp giãn hết thì cô cảm thấy đầu mình nhanh chóng lao xuống đất, hai chân ở trên không vẽ ra đường cong xinh đẹp, khi cô cho rằng mình sắp nằm trên mặt đất thì một đôi tay kéo cánh tay cô, hơn nữa còn dùng sức kéo cô trở về, thật may, bộ xương già này không bị ném gãy, suy nghĩ duy nhất của cô.
Doãn Nhất Hàng đợi cô đứng vững, chậm rãi thả tay ra. Lý Mật cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn một hồi, bầu trời vẫn là bầu trời, mặt đất vẫn là mặt đất, nhưng lại hơi run lắc. Cô nhớ ra rồi, mới vừa rồi có người nói cô mập, mà người kia còn bày ra dáng vẻ khí định thần nhàn (Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã), cô ghét nhất người khác nói cô mập, 165, 115 cân (1 cân = 0.5kg), mập sao?
Lý Mật nhìn quanh một hồi, cô, thật sự chỉ hơi to con, trong nháy mắt cô muốn về nhà: Mẹ, có người nói con mập.
Còn có Doãn Nhất Hàng, lại biến về bộ dạng đáng ghét, anh nói: "Lần trước là tôi không cẩn thận, nhưng luôn phải chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, trong lòng cậu không nên cho rằng là may mắn”.
Nghe Doãn Nhất Hàng bô bô trình bày, Lý Mật chỉ có một suy nghĩ: Cô muốn gầy thành tia chớp, sáng mù mắt chó tất cả mọi người.
Lý Mật tìm cô bạn Tứ Xuyên người mảnh mai nhất ký túc xá, tìm kiếm phương pháp giảm cân. Cô bạn Tứ Xuyên trừng mắt nói: "Tiểu Mật à, cậu tìm tớ cũng vô dụng thôi, tớ gầy là trời sinh, người ăn cũng không mập, bằng không tớ có thể mỗi đêm ăn bánh su kem cùng cậu”. Lý Mật thầm nghĩ theo cô, là do cậu ấy ngày nào cũng dùng thức ăn ngon hấp dẫn cô, cậu ấy chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Cô bạn Đông Bắc nhìn Lý Mật: "Mật à, mỗi ngày ăn ít một chút, cậu cho tớ tất cả chocolate và kẹo của cậu đi... tớ bảo quản cho cậu, không quá một tháng, bảo đảm cậu gầy mười cân"
Lý Mật thật sự không bỏ được, cô không tình nguyện tiễn kẹo và chocolate của mình đi, lòng đau như cắt.
Cô bạn Tô Châu ăn lượng cơm ít nhất, quyết định để Lý Mật giảm bớt việc hấp thụ chất béo, còn thân thiết xây dựng thực đơn ba bữa cho Lý Mật, giám sát nghiêm việc thực hiện của Lý Mật.
Ngày đầu tiên Lý Mật tràn đầy tự tin, ăn bông cải xanh luộc mà cho rằng là thịt kho; ngày hôm sau có lực không khí, rau chân vịt luộc không ngon, ngày thứ ba nhìn món luộc là muốn nôn; ngày thứ tư ôm chân cô bạn Đông Bắc không buông, cô bạn Đông Bắc bất đắc dĩ cho cô ăn một miếng chocolate; ngày thứ năm, Lý Mật "hấp hối" nằm ở trên giường, bây giờ cô bạn Tô Châu nhìn không nổi nữa, cho cô quét sạch một vòng siêu thị. Nhìn Lý Mật mở to miệng ăn khoai tây chiên, que cay, cô bạn Đông Bắc bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Sau đó đứng lên cân, tăng hai cân. Lý Mật ngốc tại chỗ, ba người còn lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tất cả trở về chỗ của minh.
Kế hoạch giảm cân oanh oanh liệt liệt thất bại, nhìn quà vặt chất đống như núi, Lý Mật lộ ra nụ cười thỏa mãn, chờ ăn xong số đồ ăn vặt này, cô nhất định và chắc chắn sẽ giảm cân.
Tập tin gởi kèm: