Những ngày sau đó, Oh Kang Mi cố tình làm lơ Yang Tae. Lúc đi ăn cùng với Kari, cô đã ở bên ngoài đến khuya để Yang Tae ở nhà một mình. Biết cô giận mình, Yang Tae chủ động xin lỗi làm hòa nhưng Oh Kang Mi vẫn cố chấp làm lơ cậu. Vào ngày cuối tuần, đã qua mấy ngày Oh Kang Mi cũng dần nguôi ngoai chuyện cũ nhưng vẫn giả vờ giận dỗi cậu. Mấy ngày này Yang Tae cũng biết điều như người có tội không làm gì trái ý cô.
Oh Kang Mi ngồi trên sofa xem phim bỗng có một cuộc gọi lạ vào máy cô. Vẻ mặt có chút nghi ngờ, sợ xấu kẻ xấu gọi đến làm phiền nhưng Oh Kang Mi vẫn quyết định nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên làm cô sửng sốt.
“Đây có phải là số của cô Oh Kang Mi không ạ? Tôi là cha của cậu bé cô đăng trên mạng.”
Câu nói của ông ta làm cô vừa bất ngờ vừa vui mừng. Cuối cùng thì cô cũng tìm thấy được người thân của Yang Tae. Điều này làm Oh Kang Mi sung sướng. Cô lấy hết sự vui mừng của mình, phấn khởi nói:
“Đúng ạ. Cháu là Oh Kang Mi, hiện tại Yang Tae đang ở nhà của cháu.”
“Thế thì tốt quá. Tôi có thể nghe giọng của thằng bé để xác nhận không?”
Giọng của người người đàn ông có chút run lên vì vui mừng. Oh Kang Mi đương nhiên chấp nhận lời đề nghị của ông ta, liền gọi lớn Yang Tae đang dưới bếp.
“Yang Tae, mau lên đây có người muốn gặp cậu.”
“...!”
Yang Tae đang nấu dỡ nghe thấy tiếng gọi của cô, cậu không dám chậm trễ liền bước đi.
Thấy cậu lên tới, Oh Kang Mi không giấu được cảm xúc trong lòng chỉ tay vào màn hình điện thoại nói với Yang Tae giọng vui sướng.
“Là cha cậu đã liên hệ với tôi, ông ấy muốn nói chuyện với cậu.”
“...!!”
Yang Tae kinh ngạc nhìn cô, âm thanh trong màn hình điện thoại cũng vang lên giọng của người đàn ông đó.
“Yang Tae, là cha đây.”
“Mau trả lời ông ấy đi. Đã đến lúc hai người gặp nhau rồi.”
Trước sự hối thúc của Oh Kang Mi, Yang Tae đứng im bất động. Cậu không nói lời nào cũng chẳng rời đi. Nhưng trong lòng cậu lại là một mớ hỗn loạn. Yang Tae không ngờ Oh Kang Mi muốn đuổi cậu đi đến mức này. Đến cả người nhà của cậu mà cô cũng tìm thấy. Chẳng lẽ cậu phải rời khỏi đây thật sao?
Mãi không thấy Yang Tae trả lời, Oh Kang Mi sượng người. Cô tưởng vì chưa hồi phục trí nhớ nên cậu mới không nhận ra đây là cha của mình. Nghĩ vậy, cô không để Yang Tae nói chuyện nữa mà tự mình trả lời với ông ta.
“À cháu xin lỗi chú nha. Thật ra hiện tại Yang Tae có chút vấn đề nên không thể trả lời chú được. Nhưng mà chú đừng lo, cháu sẽ cho chú địa chỉ sau đó chú đến đây cháu sẽ giải thích rõ mọi thứ.”
“...được. Vậy cô hãy gửi địa chỉ qua cho tôi sớm đấy.”
“Vâng vâng, chú yên tâm.”
Cô cúp máy, sau đó quay lại nhìn Yang Tae. Cậu lúc này vẫn đứng im ngay đấy không có bất kỳ hành động nào. Oh Kang Mi thấy vậy thì đâm ra khó chịu với cậu hỏi:
“Tại sao lúc nãy không chịu lên tiếng?”
“Chị nói không được lên tiếng khi chị nói chuyện điện thoại sao. Em đang làm đúng lời của chị nói.”
Đôi mắt trắc ẩn của Yang Tae nhìn cô.
“Nhưng…em cũng phải biết tùy vào trường hợp chứ.”
“Mà thôi bỏ đi. Dù sao chị cũng gửi địa chỉ cho cha em rồi. Một lát nữa ông ấy sẽ đến đón em. Sau này em cũng không câ…”
“Chị muốn đuổi em đi đến vậy sao?”
Câu hỏi cắc cớ của Yang Tae cắt ngang lời cô. Oh Kang Mi im lặng suy nghĩ. Không phải cô muốn đuổi cậu đi mà vốn dĩ nhà của cậu không ở đây. Việc cậu rời khỏi đây chỉ là điều sớm muộn xảy ra và cô cũng không thể thay đổi điều đó được. Nhưng có vẻ việc chưa hồi phục trí nhớ làm Yang Tae tưởng cô muốn đuổi cậu ra khỏi nhà vì hôm đó. Oh Kang Mi thở dài, gương mặt điềm đạm.
“Yang Tae à, thật ra tôi biết cậu chưa hồi phục trí nhớ nhưng mà cậu cần phải biết một điều. Tôi không phải gia đình của cậu và cậu cũng không có quan hệ gì với tôi cả. Vì vậy, cậu rời khỏi đây chính là rời khỏi nơi xa lạ để trở về nhà của mình. Tôi tin chỉ cần ở bên cạnh người thân cậu sẽ hồi phục trí nhớ lại nhanh thôi. Đến lúc đó, có khi cậu ghét ngược lại tôi không chừng.”
“Em không ghét chị. Chúng ta là một gia đình đi, có được không?”
Yang Tae bước đến, cậu nhào vào lòng Oh Kang Mi ôm chặt. Nhưng cô lại đẩy cậu ra, nghiêm túc nói:
“Tôi với cậu sao có thể là gia đình được?”
Ngay lúc đó, câu nói của ông chú Gwang Pung lại vang bên tai cậu "Kari, người bạn trai đã ở bên cạnh Kang Mi khi chuyển đến đây. Bọn họ quen nhau rất lâu và dự định sẽ tổ chức đám cưới vào năm tới.”. Nếu như cậu cũng trở thành bạn trai của Oh Kang Mi và đám cưới cùng cô thì hai người sẽ có thể trở thành người một nhà. Oh Kang Mi sẽ không có lý do gì để đuổi cậu đi nữa. Bởi vì bọn họ là người một nhà.
Yang Tae nắm chặt tay cô, đôi mắt tràn ngập tia hy vọng.
“Chúng ta hẹn hò đi. Rồi sau đó đám cưới là có thể trở thành người một gia đình, em không cần rời khỏi đây nữa.”
“Cậu…”