Ninh Chước mặc áo cổ lọ che kín cổ, trên tay cầm cột sống nhân tạo của Thiện Phi Bạch, âm trầm đi đến phòng làm việc của Mẫn Mân.
Mẫn Mân đang ăn nước đường thủ công, thấy Ninh Chước đến thì giơ chén lên: “Anh tới chậm, chia xong hết rồi.”
Ninh Chước “ờ” một tiếng, trông có vẻ thất thần, lơ đãng.
Mẫn Mân hạ tầm mắt, chú ý đến xương cột sống trong tay Ninh Chước: “… Cái quái gì vậy?”
Ninh Chước: “Xương cột sống của Thiện Phi Bạch.”
Mẫn Mân ngây người: “Rút xương cột sống ra?… Vậy còn người đâu?”
Ninh Chước: “Nhốt lại rồi.”
Phương Hoàng đang nằm đọc sách ở bên cạnh ngồi phắt dậy, nhìn Ninh Chước: “Tại sao chứ?”
Ninh Chước: “…”
Anh không thể nói thẳng với hai người rằng do Thiện Phi Bạch không chịu nghe hiểu tiếng người, nằng nặc đòi đút vào trong, cuối cùng anh phải cắn răng lấy áo trói cậu ta lại, cả hai lăn lộn trong nhà tắm hơn nửa ngày mới ra ngoài được.
“Cậu ta phát điên.” Ninh Chước bình tĩnh nói: “Có virus xâm nhập, điều khiển xương cột sống của cậu ta.”
Mẫn Mân nghiêm mặt: “Cậu ta tấn công anh? Anh có sao không?”
Khi gặp sự cố như vậy, phản ứng đầu tiên của Mẫn Mân vẫn là bảo vệ cho Ninh Chước trước.
Ninh Chước ngắn gọn đáp: “Không sao.”
Anh đưa xương cột sống còn nóng hổi qua: “Xử lý sạch sẽ những thứ bên trong đi, à, gọi Vu Thị Phi đến giúp. Sau này còn xảy ra chuyện như thế này thì là lỗi của hai người.”
Mẫn Mân gật đầu: “… Em hiểu rồi.”
Thấy Ninh Chước xoay người rời đi, Phượng Hoàng lo lắng đuổi theo, túm lấy cánh tay anh kéo lại: “Ninh, sếp của chúng tôi như thế nào rồi?”
Cô nhạy bén phát hiện ra phần thắt lưng eo của Ninh Chước căng cứng, động tác xoay người không tự nhiên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Phương Hoàng phát lãnh trong lòng, theo bản năng thả tay ra.
Ninh Chước đáp: “Cậu ta không chết, nhưng người điều khiển cậu ta thì có. Nhưng cậu ta dám ra tay với tôi, tôi mặc kệ cậu ta có vô tội hay không, tôi vẫn sẽ trừng phạt cậu ta. Cô hiểu không?”
Phượng Hoàng rũ tay: “Tôi hiểu.”
Ninh Chước: “Tốt.”
Ninh Chước tiếp tục bước ra ngoài, Phượng Hoàng vẫn không cam lòng, hỏi: “Nhưng cậu ấy bị giam ở đâu…”
Đáp lời cô là một tiếng động cửa nặng nề.
Phượng Hoàng nhìn về phía Mẫn Mân.
Mẫn Mân bất đắc dĩ nhún vai: “Đừng nhìn tôi, cô cũng xem như là một bác sĩ nghiệp dư đi, chắc chắn Thiện Phi Bạch đã làm anh ấy bị thương rồi. Tôi cá hai tay hai chân là cậu ấy sẽ bị nhốt lại rồi bị đánh đòn khoảng…”
Chú ý thấy ánh mắt của Phượng Hoàng, lời thật lòng của Mẫn Mân nhanh chóng rút lại: “… Bị đánh như vậy cũng quá nặng tay rồi. Cho nên chỉ khoảng 2 ngày thôi.”
Phượng Hoàng không còn lời nào để nói.
Nhìn tư thế đi của Ninh Chước, hơn 80% là bị thương ở phần eo.
Không thể chậm trễ được nữa, Phượng Hoàng cũng lanh lẹ chân tay: “Để tôi gọi anh Vu.”
“Đi thôi.” Mẫn Mân xoa bóp vai gáy, sau đó thò tay ra sau cổ: “Để tôi gọi chị ra.”
…
Ninh Chước quay trở lại phòng của mình, anh bỏ qua sự hỗn loạn trong phòng, nằm xuống giường, áp tay lên trán.
Trán khô ráo, mát lạnh, cơn sốt dai dẳng suốt bao ngày đã biến mất theo người nọ.
Ninh Chước nghĩ rằng đúng là một trò khôi hài.
Thiện Phi Bạch thích anh, anh xác nhận.
Vậy thì như thế nào nữa đây?
Họ chỉ ngủ với nhau một đêm cũng không thể khiến cả hai trở thành hai người của cùng một thế giới, vậy thì làm sao mà có thể ở bên nhau được?
Ninh Chước tì cả tay lên trán
Anh không thể giảm bớt được hơi nóng ở bên má.
Sau khi quyết định cùng nhau nói chuyện, anh xoay người ngồi dậy, cố chịu đựng cơn đau ở phần eo, cầm tin tình báo do Lawyer Tuner cung cấp.
Anh lấy tờ giấy ra, ghi nhớ những địa điểm được ghi chú trên tờ giấy rồi vứt tờ giấy vào máy hủy rác ở góc tường.
Anh bước ra ngoài, nhưng vừa giơ chân lại thoáng thấy những quả quýt lăn lốc trên sàn.
Tim khẽ thót một nhịp, anh không thể lí giải được cảm xúc lúc này của mình là gì, anh nhặt những quả quýt lên, dứt khoát ném vào chung một chỗ với tờ giấy.
Năm phút sau, Ninh Chước sửa soạn đầy đủ, mở cửa bước ra ngoài.
Trong phòng, trên đầu giường là ba quả quýt còn lành lặn được xếp thành hàng ngay ngắn.
…
Ryo Motobu đang đi theo sau một nhóm người vô gia cư, ánh mắt ông ta dại ra khi nhìn một chiếc xe hốt rác không người lái đang di chuyển đến gần.
Chiếc xe chuẩn bị đổ một thùng rác thực phẩm rộng khoảng 10 mét vuông xuống khu xử lý rác này.
Sau khi đổ rác, máy xử lý sẽ khởi động trong vòng 1 phút, tiếp theo sẽ tiến hành nghiền nát số rác được đưa đến.
Có khoảng vài chục người vô gia cư sẽ tranh giành nhau những thức ăn có thể ăn được trong vòng 1 phút ngắn ngủi đó ở đây.
Có khoảng 15 chiếc xe chở rác luân phiên đến đây suốt cả ngày.
Họ có 15 phút mỗi ngày để tìm đồ ăn.
Ryo Motobu tháo kính ra, kéo góc áo ố vàng lau tròng kính nhưng chỉ lau sạch được một phần nhỏ để nhìn.
Sau khi bị sa thải, Ryo Motobu vẫn mang theo một nguồn tài sản cá nhân.
Ông ta tự tin nghĩ với năng lực của mình thì không khó để tìm một công việc mới, bắt đầu gầy dựng sự nghiệp lại từ đầu.
Nhưng Ryo Motobu là một người thượng lưu quen sống ở Thượng Thành, ông không biết rằng muốn từ Hạ Thành bò lên trên khó như từ mặt đất đi bộ lên trời cao.
Ông ta còn không thể đến gần những người có tài nguyên tốt để nâng đỡ mình vì nhân viên bảo vệ sẽ dùng vũ lực đuổi ông đi.
Điện thoại cũng không thể liên lạc được với ai – thông tin liên lạc của một số người đã chặn những số gọi từ Hạ Thành, hệ thống sẽ liệt kê những số điện thoại từ Hạ Thành là cuộc gọi lừa đảo.
Một nửa số tiền lương hưu mà Ryo Motobu để dành ban đầu đã bị bọn côn đồ ở Hạ Thành cướp đi, một nửa lại bị kẻ khác trộm mất. Thậm chí ngay cả chiếc hộp đựng hơn chục cặp kính cao cấp của ông ta đặt dưới gối cũng không cánh mà bay sau khi ông ta tỉnh dậy vào buổi sáng.
Ryo Motobu tuyệt vọng nhìn bản thân rơi xuống đáy xã hội như thế này.
Nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác.
Điều mà công dân ở Hạ Thành thiếu thốn nhất chính là “quyền lựa chọn”.
Rơi vào đường cùng, Ryo Motobu chỉ có thể chấp nhận số phận.
May là có người còn chết trước cả ông, như vậy cũng đã an ủi phần nào.
Xe rác lật ngược, vô số rác thải thực phẩm ào ào rơi xuống.
Ngay khoảnh khắc Ryo Motobu xoa xoa tay chuẩn bị lao lên, vai ông bị một người túm chặt và quật ngã cả người ông xuống đất.
Người vô gia cư bên cạnh bị động tĩnh lớn này khiếp vía, vừa muốn chửi ầm lên, Ninh Chước đã lạnh như băng quét mắt qua: “Tư thù cá nhân, đừng có xía vào. Lo kiếm đồ ăn của mình đi.”
Người nọ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì vậy nhanh tay lẹ chân nhảy vào đống rác, tranh giành đồ ăn, không quan tâm đến Ryo Motobu nữa. Người này nhặt được một chiếc bánh còn khá nguyên vẹn, ngay lập tức nhét vào trong miệng.
Ninh Chước lôi xềnh xệch Ryo Motobu chết lặng đi sang một núi rác khác, ném ông ta lên trên.
Rác phủ đầy đầu Ryo Motobu, ông ta không có ý định phản kháng mà chỉ ngơ ngác nhìn Ninh Chước như thể đoán được số phận của mình.
… Ninh Chước chưa chết.
Không chết cũng được.
Ít nhất thì có thể giúp ông kết thúc mọi thứ.
Ryo Motobu run rẩy hỏi: “Cậu đến giết tôi à?”
“Ban đầu đúng là tôi muốn giết ông.” Ninh Chước nhìn ông ta: “Nhưng nhìn bộ dạng của ông bây giờ, tôi cảm thấy để cho ông sống có vẻ tốt hơn.”
Ninh Chước suy nghĩ một chốc, bổ sung thêm: “À không, phải là sống mà không bằng chết.”
Ryo Motobu vẫn chưa hiểu được lời của Ninh Chước, gương mặt ông ta đã vặn vẹo vì đau đớn: “A —”
Ninh Chước dùng chân đạp nát mắt cá chân của Ryo Motobu.
Ryo Motobu lăn lộn kêu gào trên mặt đất như một con chó, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, mắt kính khó nhọc mới lau sạch được một lần bây giờ lại dính đầy bùn đất.
Ninh Chước biết một cú đạp này đã đủ khiến ông ta trở thành một kẻ què quặt không thể đi hay chạy bình thường.
Ryo Motobu sẽ trở thành một tên vô gia cư thấp hèn đáng thương nhất ở khu trung tâm thành phố, ngay cả một cái mắt cá chân giả rẻ nhất ông ta cũng không đủ tiền chi trả.
Sau khi đánh cho kẻ thủ ác hại con chó con xong, Ninh Chước xoay người rời đi.
“Khoan, khoan đã…” Ryo Motobu hít một hơi, gian nan túm lấy ống quần Ninh Chước: “Con tôi… nó ở đâu?”
Ông ta ngẩng đầu, giọng điệu chờ mong, hèn hạ hỏi: “Nó đã chết chưa? Làm ơn, làm ơn hãy nói… cho tôi biết…”
Biểu tình, giọng điệu và bộ dạng khốn khổ của ông ta sẽ khiến cho bất kỳ ai đi ngang qua đều sẽ rủ lòng xót thương.
Ninh Chước thì không.
“Ai mà biết được? Đã bảo cậu ta ngồi im trong nhà tù rồi, nhưng cậu ta cứ nằng nặc đòi chạy ra ngoài.”
Vừa nói, Ninh Chước vừa cúi người xuống, lấy thiết bị ghi âm phát sáng ở trong túi của Ryo Motobu rồi ném thẳng vào trong máy xử lý rác, khiến nó bị cán nát bấy.
Ninh Chước dời mắt, nhìn Ryo Motobu mặt xám như tro tàn, nói thêm: “Tìm chỗ mà ngẫm nghĩ lại xem, nói không chừng bây giờ cậu ta còn sống đó.”
Ryo Motobu khốn cùng chợt nắm lấy được một sợi rơm cứu mạng.
Ông ta nén đau, đôi mắt đỏ ngầu: “… Ý cậu là… Takeshi chưa chết?”
Ninh Chước cúi người, hai tay chống lên đầu gối, nhẹ nhàng nói: “Tôi không biết. Nhưng ông có thể từ từ xem sao.”
Cả người Ryo Motobu run bần bật.
Nếu bây giờ Takeshi còn sống… nó sẽ trông như thế nào?
Nó vẫn còn nguyên vẹn không? Tinh thần của nó còn bình thường không?
Nếu nó thật sự quay về bên cạnh ông, ông… ông còn có thể nuôi nổi nó không?
Nhưng vì sao Ninh Chước vẫn không khẳng định một lời cho ông biết mà chỉ mơ hồi nói bóng nói gió, gieo hi vọng cho ông.
Hi vọng và tuyệt vọng chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Ninh Chước chống eo, nhìn Ryo Motobu chìm ngập trong sự giằng xé giữa hi vọng và tuyệt vọng.
Ryo Motobu càng nghĩ càng run rẩy nhiều hơn.
Ông ta cúi rạp người, ôm kín mặt, nhỏ giọng rên rỉ: “Cậu giết tôi đi…”
Nhưng Ninh Chước đã bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Khi ngồi trên A Bố, Ninh Chước khẽ rên một tiếng, hai tay nắm lấy tay cầm để giảm bớt cơn đau.
A Bố nhận ra sự bất thường của anh, lễ phép hỏi: “Đệm ngồi không đủ mềm ạ?”
Ninh Chước điều chỉnh lại tư thế ngồi: “Lên đường thôi.”
A Bố quan tâm săn sóc: “Anh có cần mua thuốc không?”
Ninh Chước: “… Lên đường.”
A Bố: “OK. Hiệu thuốc gần đây nhất cách đây khoảng 1,2km.”
Ninh Chước: “…”
Cuối cùng, Ninh Chước đã mua một tuýp thuốc mỡ quay về nhà.
Anh chưa có ý định tìm Lawyer Tuner ngay.
Đối với Lawyer Tuner, giao dịch với anh là công việc kinh doanh; giao dịch với Ryo Motobu cũng là kinh doanh. Cả hai bình đẳng với nhau, không có sự phân biệt gì.
Đối với Ninh Chước, đó là một ân tình mà Lawyer Tuner dành cho anh.
Việc cung cấp thông tin tình báo về Ryo Motobu để bày tỏ sự ưu ái này vẫn chưa đủ.
Bây giờ Ninh Chước đã hiểu vì sao lúc trước Tam Ca đã khéo léo nhắc nhở anh “Cẩn thận Thiện Phi Bạch”.
Anh cũng biết rằng theo quy tắc của Lawyer Tuner, Tam Ca chắc chắn sẽ phải trả một cái giá nào đó cho lời nhắc nhở này.
Nhưng lần này anh không thể chủ động tìm đến trước được.
Ninh Chước muốn Lawyer Tuner phải chủ động tìm đến anh.
Ninh Chước về đến Henna, Vu Thị Phi đã đứng chờ anh khá lâu.
Vu Thị Phi và Phượng Hoàng đã thống nhất che giấu sự việc và không tiết lộ thêm điều gì cho bên Bàn Kiều để tránh những xáo động không đáng có.
Y đưa cột sống kim loại đã được xử lý sạch sẽ cho Ninh Chước.
Ninh Chước cũng không nói gì thêm với Vu Thị Phi.
Anh cảm thấy không quá khỏe sau khi lưng và chân hoạt động một thời gian dài.
Vu Thị Phi nhìn theo bóng lưng Ninh Chước rời đi một lúc lâu, sau đó mới xoay người quay về phòng.
Phượng Hoàng đang chờ y ở bên trong.
Vừa nhìn thấy người vào, cô đã chủ động hỏi: “Sao rồi? Anh có tìm được chỗ sếp đang bị giam ở đâu không?”
Vu Thị Phi đáp: “Không… Tôi không hỏi.”
Phượng Hoàng: “Vì sao?”
Vu Thị Phi: “Cậu ấy đang tức giận.”
Phượng Hoàng: “…”
Trong lòng nổi lửa giận nhưng bề ngoài cô vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt. Cô cầm ly nước lên uống nhằm dập tắt ngọn lửa đang sôi sục.
Vu Thị Phi thẳng thắn nói: “Phi Bạch với cậu ấy vừa lên giường với nhau nên bây giờ hormone đang không ổn định lắm.”
Phượng Hoàng phun sạch nước trong miệng ra ngoài.
Cô nhìn Vu Thị Phi như nhìn thấy ma: “Ai cơ? Cậu ta?”
Vu Thị Phi gật đầu.
“Ninh Chước với sếp?”
Vu Thị Phi tiếp tục gật đầu.
Phượng Hoàng: “Hai người họ?!”
Vu Thị Phi: “Đúng vậy.”
“Sao anh biết?”
“Nhìn là biết.”
Phượng Hoàng còn chưa kịp đặt ly nước xuống bàn đã suýt sặc vì cười.
Cô lau nước mắt bên khóe mắt, vui vẻ hỏi: “Anh Vu, anh… tuy anh từng làm việc trong ngành đó nhưng anh có kinh nghiệm gì về tình dục không?”
Vu Thị Phi cẩn thận suy nghĩ một lúc, đáp: “Không có.”
“Thế mới nói?” Phượng Hoàng chỉ trỏ: “Anh cũng chỉ là trai tân, anh biết cái gì chứ? Em có kinh nghiệm hơn anh nhiều, em có thấy gì đâu?”
Vu Thị Phi suy nghĩ một chốc rồi nói: “Nhưng em chỉ quan hệ với phụ nữ mà thôi.”
Phượng Hoàng đuổi theo đánh y: “Anh muốn chết đúng không?!”
…
Ninh Chước quay về phòng, đặt xương cột sống kim loại của Thiện Phi Bạch lên chiếc giường đôi, trải dài nó ra, sau đó anh cũng lên giường nằm.
Anh cố gắng giải tỏa đầu óc, ép buộc bản thân không được nghĩ về bất kỳ điều gì.
Chỉ một lát sau, ngay cả Ninh Chước cũng cảm thấy anh không nghĩ gì cả.
Anh giang rộng tay, vuốt ve khăn trải giường theo chiều ngang.
Đôi chân thon dài dần co lại, cuộn lên trên, thong thả cọ xát với nhau, mô phỏng lại cảnh tượng nào đó vào đêm hôm qua.
Ninh Chước nhắm chặt mắt, rơi vào một giấc mơ dài chập chờn.
Khi tỉnh lại, anh ngẩn người một lúc, nhìn thời gian, bây giờ đã là sáng sớm ngày thứ hai.
… Sắp đến giờ ăn sáng.
Ninh Chước cầm xương cột sống kim loại đi đến căn phòng chật hẹp, tăm tối đang giam cầm Thiện Phi Bạch.
Đang trong giờ hoạt động nên bên ngoài người đến người đi tấp nập, cánh cửa cũng chỉ khép hờ.
Chỉ cần có người đi ngang qua đây, nhẹ nhàng đẩy cửa ra sẽ nhìn thấy Thiện Phi Bạch chỉ mặc một chiếc quần lót con con, một tay bị trói bằng một sợi dây thừng dài.
Bây giờ, ở một góc không một bóng người qua lại, Ninh Chước đẩy cánh cửa ra, chậm rãi bước xuống ba, bốn bậc thang, nhìn thấy Thiện Phi Bạch tựa sát vào vách tường, không thể động đậy.
Ninh Chước khoanh tay, quan sát từng cử chỉ của Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt, uể oải ngáp một cái, nũng nịu nói: “Anh Ninh, em vừa mới nằm mơ thấy anh đó.”