Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 78




Hiệu trưởng trường đại học Lenzburg bình tĩnh đối diện với cảnh sát Bell đến tìm gặp, nhưng trong lòng thì rối như tơ vò.

Rõ ràng là chuyện tốt nhưng sao lại trở nên như thế này!

Khi hiệu trưởng đang hốt hoảng không biết làm sao, Bell đang quan sát ông lão lớn tuổi trước mặt mình.

Người đàn ông lớn tuổi này là một công dân cấp A có thân phận cao quý, và trường đại học Lenzbrug cũng không trực thuộc phạm vi quản lý của Bell.

Cho nên là một người xuất thân từ Trung Thành, Bell kính cẩn nghiêm mình trước hiệu trưởng, lễ phép nói: “Chúng tôi muốn tìm hiểu thêm một chút về chuyện mua hoa kỉ niệm… là bó hoa mà ban giám hiệu nhà trường đã tặng cho Kobayashi và Johnson sau khi kết thúc buổi diễn thuyết.”

Hiệu trưởng nghiêng người về phía trước như đang lắng nghe một cách nghiêm túc: “Vâng, xin mời cậu hỏi.”

Bell thích giao tiếp với những trí thức như thế này.

Họ đều có đặc điểm là da mặt không dày.

Nếu nguồn cơn của vụ nổ là từ các công ty lớn, Bell tin chắc rằng họ sẽ tiêu hủy mọi camera giám sát để phủi sạch mọi manh mối liên quan đến mình.

Còn những trí thức thì có lòng tự trọng cao, họ không thể hành xử một cách vô lại như vậy được.

Bell lịch sự hỏi: “Phía nhà trường đã mua bó hoa ở đâu?”

Trong phòng còn có những người trong ban tổ chức lễ kỉ niệm là chủ tịch hội sinh viên và trưởng phòng giáo vụ.

Việc mua hoa là việc nhỏ cho nên sẽ do hội sinh viên phụ trách.

Chủ tịch hội sinh viên vẫn còn là một sinh viên trên ghế nhà trường cho nên hiện tại khó lòng giữ được bình tĩnh, chỉ biết thành thật trả lời: “Vâng… Là do chúng tôi mua. Ở cửa hàng bán hoa Phúc Tư, trên đường số 5.”

Bell: “Chỉ mua một bó?”

“Dạ không. Chúng tôi đặt hoa từ một tuần trước, mua cả lẵng hoa và bó hoa, có cái dùng để trang trí hội trường, có cái dùng để tặng cho những cựu sinh viên danh dự vào lễ kỉ niệm và khách mời đặc biệt. Cửa hàng bán hoa phụ trách đóng gói, chúng tôi sẽ dùng xe ô tô vận chuyển về trường.”

Bell phấn chấn hơn: “Các loại hoa đều giống nhau?”

Chủ tịch hội sinh viên nhìn hiệu trưởng, do dự “dạ vâng” một tiếng: “Hoa tặng cho cựu sinh viên danh dự là loại tiêu chuẩn, còn hoa tặng cho khách mời là… loại cao cấp. Kiểu dáng giống nhau.”

Bell: “Làm sao các cậu biết được loại nào tặng cho ai? Cứ thế mà tặng thôi?”

Chủ tịch hội sinh viên: “Sinh viên đã chuẩn bị sẵn các thiệp chúc mừng ở trong hoa ——”

Hai mắt Bell sáng ngời.

Không thể dùng kĩ thuật đặc thù để điều tra ngọn nguồn của cuộc gọi bí ẩn, nhưng từ nội dung nói chuyện thì có thể xác định vụ đánh bom nhắm trực tiếp vào Kobayashi và Johnson.

Trên tấm thiệp chúc mừng chắc chắn có ghi tên của họ, vậy thì càng thêm một bước xác minh rằng vụ đánh bom nhắm thẳng vào hai người!

Kẻ đánh bom chắc chắn vẫn còn ở trong trường học!

Sau khi xảy ra sự cố, trường đại học đã lập tức được phong tỏa, cảnh sát cũng đã kiểm tra các máy theo dõi ở bãi đỗ xe và cổng trường, đồng thời cũng cho gọi những người tham dự lễ kỉ niệm đã đi về phải quay lại trường học.

Ngu ngốc! Cáo đã lòi đuôi!

Bell càng nghĩ càng cảm thấy có hi vọng: “Phòng điều khiển ở đâu?”

Trưởng phòng giáo vụ đứng dậy, bộ dạng nhăn mặt sốt ruột, lo lắng: “Xin mời theo tôi.”

Lực lượng cảnh sát Bạch Thuẫn khu Mỹ Cách đang mồ hôi nhiễu nhại nỗ lực duy trì trật tự ở trong trường đại học Lenzburg —— những người đến tham gia lễ kỷ niệm 120 năm đều là những người nổi tiếng, muốn trấn an được họ thì cần phải tốn rất nhiều công sức.

Ngay cả khi toàn bộ nhân lực của họ được huy động, họ vẫn không thể phân bổ đủ nhân lực, Bell nhanh chóng đứng ra chỉ huy, yêu cầu mọi người sắp xếp lại những máy theo dõi hỗn loạn.

Máy theo dõi được lắp đặt trong trường không phải là hệ thống “Quan Phong” hay “Nhạn Trận” mà là camera di động.

Trường đã chi trả nhiều tiền để xây dựng cho nên sẽ không đầu tư quá nhiều kinh phí trong việc lắp đặt máy theo dõi.

Vì vậy, trước khi ngồi xuống, Bell có chút lo lắng rằng những camera giám sát này sẽ có nhiều điểm mù và bị hung thủ lợi dụng.

Nhưng sau khi xem đoạn phim giám sát do cấp dưới mang đến, hắn lại bật cười to.

Trùng hợp là quá trình chiếc xe chở hoa chạy vào trường đều được ghi lại một cách hoàn chỉnh từ đầu đến cuối, không hề bị gián đoạn!

Nhưng khi cấp dưới đang phân loại các đoạn băng ghi hình, Bell cũng dẫn một nhóm khác nhanh chóng lục soát những bó hoa và lẵng hoa cao cấp để phòng ngừa tên đánh bom mở rộng phạm vi, cài thêm bom vào những nơi khác.

May mắn là tên tội phạm không điên khùng đến thế.

Bell ngồi xuống và tập trung vào màn hình, kiên quyết phải quan sát hết mọi ngóc ngách.

Trên màn hình giám sát, các sinh viên trẻ tuổi trong hội sinh viên lấy từng bó hoa ra mang vào phòng chuẩn bị trước sự kiện quan trọng.

Trong phòng có rất nhiều bàn ghế, đồ đạc linh tinh và cũng chỉ có một camera giám sát.

Camera lại được lắp đặt ở vị trí cao nên Bell cũng có thể dễ dàng quan sát hết mọi thứ.

Tất cả thiệp chúc mừng đều được viết tay.

Một cô gái lấy những tấm thiệp cứng do nhà trường chuẩn bị và ngồi xuống bàn, cắm cúi viết. Một thanh niên khác cùng cô lau mực, nhét từng tấm thiệp vào bó hoa.

Có 15 khách mời đặc biệt và 30 cựu sinh viên danh dự.

15 tấm thiệp được viết từ trên xuống theo thứ tự của danh sách khách mời, nhưng rõ ràng là cậu sinh viên kia làm việc rất tùy tiện, nhét thiệp vào chỗ này chỗ kia, không theo trật tự nào.

Bell chăm chú nhìn tới nhìn lui mấy lần, phát hiện hai người hoạt động bình thường, không có động tác dư thừa nào.

Hắn quan sát với ánh mắt lạnh lùng. Không có gì đáng nghi ngờ về hai cô cậu sinh viên này. Họ là hai sinh viên trung thực, động tác và thái độ làm việc bình tĩnh, không có ác ý gì.

Sau khi chuẩn bị xong, họ bắt đầu mang từng bó hoa đi.

Phòng chuẩn bị cách hội trường không xa.

Những vị khách mời đặc biệt thường không ở lại mà rời đi ngay sau khi phát biểu cho nên cần phải chuẩn bị trước để nhân viên lễ tân có thể tặng hoa bất kỳ khi nào có thể.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho nhân viên lễ tân di chuyển, một dãy bàn đựng đồ được ghép tạm lại bằng một chiếc bàn dài đặt ở bên ngoài hội trường, bên trên được trải một tấm khăn nhung màu xanh đậm. Trên bàn là những bó hoa được xếp theo thứ tự chữ cái, trông xa như một vườn hoa nhỏ.

Hai cô cậu sinh viên đặt hoa xong thì quay về, trước khi rời đi còn không quên dùng bình xịt nhỏ tưới hoa và lá để trông những bó hoa trở nên tươi tắn hơn.

Đối diện bàn đựng đồ là một ô cửa sổ. Cửa sổ mở ra phía ngoài, gió thổi vào thì hoa lá trên bàn lại khẽ lay động.

Ngồi trước màn hình, Bell như nín thở.

Mỗi khi một cơn gió mạnh xuất hiện trong màn hình giám sát, cơ vai của hắn lại rung lên.

Trong khoảng thời gian đó, có vài người đi ngang qua nhưng Bell có thể thấy rõ không một kẻ đáng nghi nào cố ý tiếp cận bàn để hoa.

Sau đó, nhân viên lễ tân xuất hiện, xác định thông tin trên tấm thiệp rồi ôm bó hoa rời đi.

Sau khi dọn sạch hoa trên bàn để đồ, màn hình camera lại được chuyển đến trong hội trường.

Bell bất lực nhìn bó hoa khả nghi được đặt vào trong ngực Johnson, hắn nhìn họ đứng trên sân khấu chụp ảnh kỉ niệm và nhìn họ ôm bó hoa lớn quay về bãi đậu xe.

Nhìn chiếc xe trên màn hình dần biến mất, Bell choáng váng.

Hắn hỏi: “Nhiêu đây là hết rồi?”

Cấp dưới thành thật trả lời: “Vâng. Anh muốn kiểm tra thông tin về hoa đúng không? Mọi thứ liên quan đến hoa đều ở đây.”

Bell: “…”

Lúc này, cảnh sát Bạch Thuẫn quản lý khu Mỹ Cách lo lắng bước vào phòng giám sát, tình cờ nghe thấy nội dung cuộc hội thoại.

Đối phương là một người thẳng thắn, cho nên thẳng mặt hỏi: “Kiểm tra hoa làm gì? Kiểm tra xe của họ đi.”

Bell nuốt khan, nguyền rủa Lâm Cầm trong đầu.

Làm chệch hướng điều tra của mình! Thật là phí thời gian!

Mình bị ngu hay sao mà tên đó nói vậy mà cũng phải kiểm tra? Tên đó là cha của mình hay gì?

Nhưng sau khi kiểm tra hệ thống giám sát liên quan đến các loại xe cộ, Bell và quản lý khu Mỹ Cách cũng chết lặng.

Từ đầu đến cuối, camera của nhà trường tuyệt nhiên không ghi nhận được bất kỳ kẻ khả nghi nào tiếp cận xe của Kobayashi mà Johnson.

Trong lòng Bell dâng lên nỗi bất an mơ hồ.

Nỗi bất an ấy đã thành hình ngay một giây sau.

Cảnh sát quản lý khu Mỹ Cách nhìn hắn: “Này, Bell, có khi nào —— quả bom nổ được lắp đặt ở khu của cậu không?”

Da đầu Bell tê dại, sau đó hắn nhớ lại sở dĩ lúc đó hắn tích cực nghe theo lời khuyên của Lâm Cầm là vì trong tiềm thức, hắn muốn đẩy trách nhiệm từ khu Long Loan sang khu Mỹ Cách.

Hắn khó chịu nói: “Chưa biết, chúng tôi vẫn đang điều tra.”

Người quản lý khu Mỹ Cách xua tay: “Kiểm tra thì kiểm tra được. Nhưng những người đến tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường không chỉ có học sinh sinh viên mà còn có những nhân vật nổi tiếng có địa vị xã hội cao, giữ họ lại đây lâu như vậy thật sự không biết ăn nói thế nào cho phải. Cậu nghĩ cậu có thể ra ngoài trấn an họ một chút được không?”

Bell nhếch miệng.

Có mà điên thì hắn mới làm chuyện đó!

Nhưng hắn cũng nhận thức rõ ràng rằng việc kiểm tra những bó hoa này đã ảnh hưởng nhiều đến tinh lực của mình.

Bây giờ trời đã tối, trường đại học Lenzburg cũng không đầy đủ điều kiện để cho những người bên ngoài ở lại qua đêm.

Nếu Bell để việc trấn an này cho người của khu Mỹ Cách thì họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách bôi nhọ hắn, nói là “quản lý của khu Long Loan không cho phép mọi người rời đi”.

Nếu hắn tự mình ra mặt thì lại càng không ổn.

Hắn không phải cảnh sát địa phương, tiếng nói cũng không có nhiều giá trị.

Hai người nhìn nhau, biết rằng dù cả hai có cãi nhau ở đây thì không có nghĩa lý gì.

Ai làm việc đó cuối cùng cả hai cũng chịu thiệt.

Quản lý khu Mỹ Cách thử hỏi: “… Thử xin cấp trên xem cho những người ở trong trường rời đi được không?”

Bell như trút được gánh nặng, nhanh chóng nói theo: “Đúng vậy đúng vậy, sự việc cần phải từ từ điều tra, cũng đã lấy được camera theo dõi rồi, chẳng phải nguồn gốc chất nổ, quan hệ giữa người với người và động cơ phạm tội vẫn chưa được điều tra sao? Giữ lại họ ở trong trường cũng không được gì, đúng không?”

Hiếm khi hai quản lý của hai khu vực đồng lòng cùng nhau, Lâm Cầm ngồi ở phòng phát sóng ở Interest bất giác hắt xì một cái.

Khải Nam rất quan tâm đến cây hái tiền mới của mình: “Sao vậy? Cảm hả?”

“Không sao.” Lâm Cầm nhẹ nhàng đáp: “Vậy thì đoạn ghi âm có được công khai không?”

“Đã xin chỉ thị lãnh đạo. Không công khai.”

“Vì sao?”

Chưa đến 10 người biết được nguyên nhân thực sự vì sao con tàu Columbus bị đắm vào năm xưa.”

Và Khải Nam không nằm trong số đó.

Khải Nam chỉ biết năm người may mắn sống sót được xem là anh hùng, muốn khai thác thêm thông tin về họ nhưng không biết vì sao ban lãnh đạo lại không muốn công khai đoạn băng ghi âm, khiến công chúng nghi kỵ.

Ông ta thờ ơ nhún vai: “Không biết.”

Sau đó, Khải Nam hỏi Lâm Cầm: “Cậu thấy vụ án này như thế nào?”

Lâm Cầm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không dễ điều tra. Vụ án có sự liên quan và tranh chấp của nhiều khu vực.”

Khải Nam nhìn hắn: “Có giao cho cậu điều tra à?”

Lâm Cầm bình tĩnh lắc đầu: “Tổ chuyên án tôi phụ trách đã giải tán, tôi sẽ quay về khu Trường An.”

Khải Nam cười lớn, cảm thấy Lâm Cầm thật ngu ngốc.

Lâm Cầm đã xuất hiện trước công chúng và đạt được độ nhận diện cao.

Dù cho hắn có muốn quay lại khu Trường An thì ban lãnh đạo của Bạch Thuẫn cũng không đồng ý.

Lâm Cầm cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn biết hắn không cần tốn sức tranh giành nữa vì chắc chắn Khải Nam sẽ chủ động liên lạc với cấp trên và yêu cầu để cho hắn điều tra vụ án.

Vụ án này kì quái từ đầu đến cuối, hoàn toàn khác với vụ án của Rushkin và Takeshi Motobu.

Sau khi nghe đoạn ghi âm, Lâm Cầm cảm thấy đối thủ mới của mình rất “tà ác”, lộ rõ thái độ ranh ma, bất cần đời.

… Giống như một người trẻ tuổi đang phạm án.

Trong khi Bạch Thuẫn đang đau đầu giải quyết vụ án thì Ninh Chước đang ở căn cứ Henna, anh ngồi trong phòng mình, bị Thiện Phi Bạch bắt trang điểm.

Cậu hưng phấn từ bên ngoài quay về, mang theo một tấm thiệp mời, lắc lư đi vòng quanh Ninh Chước vài vòng, thấy Ninh Chước không có dấu hiệu buồn ngủ thì lại kéo anh đi chọn quần áo, chuẩn bị cho lễ tưởng niệm sự kiện Columbus một tuần sau.

Ninh Chước bỏ cuốn sách trong tay xuống, bình tĩnh nhìn Thiện Phi Bạch tất bật đổi tới đổi lui với đống dụng cụ sặc sỡ như ong như bướm, không hiểu vì sao cậu lại thích thú với chuyện “trang điểm” như vậy.

Thiện Phi Bạch nhanh tay lẹ mắt, chưa tới năm phút đã trang điểm Ninh Chước thành một chàng trai quý tộc đẳng cấp, đáng kính.

Trang phục lần này là một bộ tây trang màu trắng, phụ kiện từ trong ra ngoài đơn giản, thanh sạch.

Làn da của Ninh Chước trắng nõn tự nhiên nên mới có thể làm mặc được một màu trung tính như vậy.

Trong lúc Thiện Phi Bạch đang lục lọi trong tủ tìm kiếm trâm cài và khăn quàng cổ phối với quần áo thì Ninh Chước đứng ở một bên, nhìn vào chiếc gương dài toàn thân cách đó không xa, anh cảm thấy người trong gương có chút xa lạ.

Ninh Chước bước đến hai bước, đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào mắt mình trong gương.

Tại sao anh lại phải nghe lời cậu làm những chuyện nhàm chán như thế này?

Tại sao mặt anh lại trông như đang cười?

Giữa sự hoang mang, bối rối, khóe mắt Ninh Chước liền nhìn thấy người cha nhuộm máu đỏ cả người đứng trong góc phòng, khoanh tay đứng im lặng.

Ninh Chước cúi đầu, không dám đối diện với ông.

Từ năm 13 tuổi, chỉ cần anh sống thoải mái một chút, hạnh phúc một chút, anh sẽ cảm thấy có lỗi ngay.

Thiện Phi Bạch xoay người lại, nhìn thấy Ninh Chước đang đứng trước gương với ánh mắt tán loạn, cậu hiểu ngay.

Thiện Phi Bạch nhìn đông nhìn tây: “Chú lại tới hả anh?”

Ngay sau đó, cậu nói to: “Chào chú! Có gì chú nói với cô một tiếng giúp cháu với, bây giờ hai đứa tụi cháu đang sống chung! Cô chú thích ăn gì thì lần sau cháu nấu cho cô chú ăn nha!”

Ninh Chước: “…”

Dù đã có kinh nghiệm nhưng anh vẫn cảm thấy kinh ngạc trước da mặt dày của Thiện Phi Bạch.

Trong chớp mắt, anh thấy “cha” mình bị cậu dọa sợ bỏ chạy.

Thiện Phi Bạch không nói thêm gì, cậu nhẹ nhàng bước tới trước mặt Ninh Chước: “Khăn đeo không đẹp, đúng là nên thắt nơ.”

Cậu cẩn thận ghim chiếc trâm cài vào trước ngực Ninh Chước, đồng thời thật lòng nói với “chú” có lẽ vẫn chưa đi xa.

“Cô chú phải đối xử tốt với anh ấy một chút chứ.” Thiện Phi Bạch nhỏ giọng lải nhải: “Anh ấy sống cực khổ lắm đó.”

Trái tim Ninh Chước hẫng một nhịp, anh đút hai tay vào túi áo vest, giả vờ như không nghe thấy.

Ninh Chước biết Thiện Phi Bạch là một người xấu.

Cậu cư xử ngoan ngoãn như một con chó con trước mặt anh, lúc nào cũng chạy loanh quanh ở gần anh, trông ngây thơ hồn nhiên vô cùng.

Nhưng bản tính của cậu là một con dã thú khó thuần, chỉ cần thả ra là trở thành một mãnh thú xảo quyệt, lẳng lặng chờ đợi trong góc tối, nắm chắc thời cơ để xuất kích, giết người trong chớp mắt.

Ninh Chước nhìn gương mặt điển trai trước mắt, không thể nào nhìn thấu cậu được, anh chỉ cảm thấy trong ngoài của cậu bất nhất, bên trong thì hoang dã, tàn nhẫn, bên ngoài thì ngoan ngoãn, tốt đẹp.

Để phân tâm khỏi sự ngứa ngáy trong lồng ngực, Ninh Chước hỏi: “Cậu dùng cách gì?”

Ninh Chước nói giao nhiệm vụ cho Thiện Phi Bạch đúng thật là giao toàn quyền cho cậu làm.

Anh cũng giống như những công dân bình thường ở Ngân Chùy, hoàn toàn không hay biết gì trước những thông tin mà Bạch Thuẫn và Interest công bố trên các phương tiện truyền thông.

Thiện Phi Bạch thắt cho anh một chiếc nơ, hài lòng chớp chớp mắt: “Anh nghĩ sao?”

Thiện Phi Bạch nhìn Ninh Chước từ đầu đến chân, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cánh môi hồng mềm mại của anh.

Cậu thấp giọng thì thầm: “Đẹp quá.”

Thiện Phi Bạch cảm thấy như trúng giải độc đắc, trong lòng lâng lâng bay lên như quả bóng lớn, trái tim cậu tràn ngập ấm áp và rung động.

Sự xúc động căng tràn trong lồng ngực muốn nổ tung, nhưng cậu vẫn lịch thiệp ngỏ lời như một quý ông thực thụ: “Anh Ninh, anh có biết khiêu vũ không?”