Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 70




Thiện Phi Bạch trầm mặc một lúc lâu.

Cậu phát hiện ra lí do vì sao cậu lại cảm thấy Ninh Chước luôn cô đơn, tịch mịch.

Trong thời đại hỗn loạn này, ở một hòn đảo bề ngoài thịnh vượng, phát triển, Ninh Chước đã biết quá nhiều thứ đen tối ẩn khuất phía sau nó, nhưng anh lại là một người dễ mềm lòng, cho nên anh không cho phép bản thân sống hạnh phúc.

Thiện Phi Bạch hỏi thẳng trọng tâm: “Có bao nhiêu người là gián điệp ở trên tàu?”

Ninh Chước đang nhìn Thiện Phi Bạch.

Anh cũng phát hiện ra rằng Thiện Phi Bạch có khả năng tiếp nhận những điều tiêu cực này cao hơn so với anh nghĩ.

Sự phóng khoáng, hoạt bát, nhiệt huyết của cậu không phải vì cậu là một người quá mức lạc quan, mà là vì cậu không trông chờ gì vào nhân tình thế thái, cuộc đời này cũng không có gì gọi là tốt xấu đối với cậu, cho nên cậu mới có thể vô tư như vậy.

Người như vậy sẽ quan tâm đến điều gì được chứ?

Vừa băn khoăn, Ninh Chước vừa bĩnh tĩnh đáp: “Mẫn Thu nói có ít nhất là 7 người.”



Những thủy thủ đoàn không phải là những kẻ liều lĩnh, họ là một nhóm những người trẻ tuổi chưa trưởng thành đang khao khát được khám phá thế giới mới, người lớn nhất cũng chưa quá 25 tuổi, người nhỏ nhất cũng chỉ khoảng 21, 22 tuổi.

Quả thực, họ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chết, nhưng đó là một “cái chết” tràn đầy hi vọng chứ không phải một cái chết khó hiểu, bẩn thỉu như vậy.

Khi đó, có 3 người mất tích trên tàu, sỉ số còn lại là 32 người.

Sau khi chứng kiến người đàn ông nhỏ con giết người trên mạn tàu, Mẫn Thu kìm nén hoảng sợ đi theo phía sau đối phương, thấy đối phương quay về phòng. Cô vẫn không rời đi mà lặng lẽ theo dõi ở đó suốt cả đêm.

Đêm hôm đó, người đàn ông này hành xử bình thường, không ra ngoài thêm lần nào nữa.

Điều này cũng có nghĩa là có ít nhất hai kẻ giết người ở trên tàu.

Suốt mấy ngày qua, họ đã làm quen và có nhiều mối quan hệ thân thiết hơn với các thành viên trên tàu, cho nên họ đã chọn ngày hôm đó để ra tay thầm lặng, không một ai hay.

Vì vậy, Mẫn Thu cũng không nói chuyện này cho tất cả mọi người biết.

Thứ nhất, cô không có chứng cứ.

Thứ hai, cô chỉ có một mình, không có bạn bè, đối phương lại người đông thế mạnh.

Mẫn Thu kiểm tra thiết bị liên lạc, quả nhiên nó đã “Hư, đang sửa chữa”.

Cô quay về phòng, đối diện với vách tường, trình bày lại những suy nghĩ trong đầu, một là để giúp cô sắp xếp lại suy nghĩ, hai là lưu giữ ý thức này lại để nói cho em gái ở Ngân Chùy.

Lợi ích của tính tình khó gần là dù có ngoại hình nổi bật và có nhiều người muốn đến làm bạn nhưng cô đều khước từ.

Bởi làm như vậy thì cô sẽ không chết vì người bạn vừa tiếp xúc nào đó.

Nhưng tính tình khó gần cũng có mặt hại, dù cô muốn bắt đầu điều tra, cô cũng biết điều tra từ đâu.

Cô chưa kịp tiến hành điều tra thì người ở trên tàu đã nháo nhào cả lên.

Có người cho rằng ba người biến mất kì lạ là vì khi đi tàu một thời gian dài, lênh đênh trên biển mãi nên trầm cảm, nhảy xuống biển tự sát.

Nhưng suy đoán này nhanh chóng bị phủ định.

Vì sao ba người này lại tự sát cùng một ngày?

Dù ba người có quan hệ tốt với nhau nhưng cũng không tính là thân thiết đặc biệt cho nên cũng không có khả năng cùng nhau tự sát chung.

Nghi ngờ sinh tâm ma.

Không khí trên tàu đang hòa thuận, hài hòa bỗng xuất hiện dấu vết tang tóc nên khi mỗi người nhìn nhau đều cảm thấy ái ngại, rợn tóc gáy.

Một người lý tính đưa ra đề xuất: Quay về điểm xuất phát.

Thủy thủ đoàn ở trên tàu là những người hi vọng có thể khám phá ra một vùng đất lí tưởng mới.

Nhưng trên đường đi, họ đã nghi ngờ lẫn nhau, mất đi tư cách làm thủy thủ đoàn.

Quay về địa điểm xuất phát là thành phố Ngân Chùy, ở trên đất bằng thì ít nhất có thể bảo đảm phần lớn số thành viên còn lại, hơn nữa cũng dễ dàng tìm ra hung thủ hơn.

Nhưng lại có người khác muốn người này chết vì sự nghi kỵ dơ bẩn nhất.

Vào ngày thứ ba sau khi quyết định quay về nơi bắt đầu, thiết bị lọc nước của họ đã bị phá hủy.

Đáy của một số thùng nước ngọt lớn đựng trong kho cùng bị đập vỡ, nước tràn ra ngoài cạn kiệt.

Mẫn Thu và hai thợ cơ khí khác ngay lập tức bắt tay vào sửa chữa và tích trữ số nước ngọt còn lại.

Nhưng nỗi lo sợ to lớn vô hình như một đám mây đen âm u đã nhanh chóng bao trùm toàn bộ con tàu.

Trên tàu có camera theo dõi nhưng số lượng khá ít, có rất nhiều điểm mù không thể quan sát hết.

Vì trước khi đi, ai cũng ngây thơ nghĩ rằng tất cả đều là người một nhà.

Những người trẻ tuổi chấp nhận lên tàu đều là những người ngây thơ, non dại, phần lớn còn chưa tốt nghiệp, họ nghĩ rằng xây dựng con tàu càng kiên cố thì càng đi xa được nhiều nơi hơn, cũng không hề nghĩ đến việc có “gián điệp xấu” trà trộn vào kế hoạch.

Camera giám sát gần kho chứa nước ngọt ghi lại hình ảnh có ba, bốn người đi ngang qua.

Mỗi người đều có lí do của riêng mình, ai cũng phàn nàn về sự bất công và sự chất vấn mạnh mẽ của những người còn lại.

Nhìn thấy cuộc tranh chấp kéo dài không có hồi kết, Mẫn Thu lạnh lùng đưa ra kiến nghị: mọi người ngồi lại với nhau, bình tĩnh kể về xuất thân của mình.

Kẻ thủ ác không thể vô cớ làm những việc này, chắc chắn người đó có kế hoạch từ trước.

Càng nói nhiều và càng chi tiết thì sẽ càng dễ lộ ra sơ hở.

Nhưng lòng người khó dò, một khi biến cố xảy ra thì khó lòng trấn áp được.

Mọi người cùng ngồi lại với nhau, cuộc trò chuyện kéo dài cho đến khi miệng lưỡi tất cả đều khô khốc, tâm trạng ai nấy cũng chán chường và thái độ ngày một tồi tệ hơn trước những câu hỏi.

Bởi lẽ một người vô tội chỉ có thể tự biện hộ cho chính mình.

Một sinh viên trẻ tuổi nhiệt huyết và một người làm công tác hậu cần tranh cãi gay gắt với nhau. Nguyên nhân là vì trường mà sinh viên này tốt nghiệp đã đổi tên, ngoài ra sinh viên này còn dùng tên của một giảng viên trong trường để giới thiệu bản thân và chưa hoàn thành tín chỉ tiêu chuẩn, tất cả đều cho thấy người này đang nói dối.

Cuộc tranh cãi căng thẳng ngày một gay gắt hơn và biến thành một cuộc đấu đá thực sự.

Sinh viên vốn đã căng thẳng từ lâu, trong cơn nóng giận mất hết lí trí đã dùng tuốc nơ vít tự vệ, đâm thẳng vào tim của nhân viên hậu cần.

Sinh viên không thể làm chủ hành động của mình nên đã bị những người còn lại trói chặt ở trên boong tàu.

Gió biển lạnh lẽo thổi qua, làm nguội đi cơn nóng giận sôi trào của sinh viên, giúp người này tỉnh táo hơn.

Sinh viên đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, lớn tiếng van xin mọi người, nói rằng mình chỉ nóng giận mất khôn, tạm thời mất kiểm soát, mong mọi người hãy tin mình.

Nhưng cách mọi người nhìn cậu sinh viên này đã thay đổi.

Dưới ánh nhìn khinh thường và ghê tởm của mọi người, cậu sinh viên hiểu ra rằng cho dù có quay trở về đất liền, thứ chờ đợi cậu cũng chỉ có sự phán xét và một bản án hình sự đang chờ đợi mình.

Lí tưởng cao đẹp và vĩ đại của chàng sinh viên bỗng chốc vỡ tan như bọt biển.

Trong cơn hoảng loạn và tuyệt vọng tột độ, dù được áp giải xuống dưới boong tàu, cậu sinh viên đã vùng vẫy thoát khỏi sự canh gác của hai người và lao xuống biển tự sát.

Trên tàu còn lại 30 người.

Ngay sau đó, một cuộc truy quét lớn ở trên tàu bắt đầu.

Một số người cho rằng chỉ cần vũ khí của mọi người được tập hợp về một chỗ thì rủi ro sẽ được giảm tải.

Suy cho cùng, muốn giết người thì cần có vũ khí.

Để chứng minh mình vô tội, nhiều người cho phép người khác khám xét kĩ lưỡng phòng của mình.

Nhưng vũ khí của Mẫn Thu có chút đặc biệt.

Thứ cô mang theo là một cái cưa máy.

Cô thoải mái giao nộp.

Ngoài ra, cô còn mang theo một thanh đao nặng, được bọc lại và để tựa vào tường.

Người kiểm tra và đi tìm vũ khí không thể cầm thứ này lên nổi trong một lần.

Người nọ chỉ tay vào thanh đao, hỏi: “Cái này là gì?”

Mẫn Thu đáp: “Đồ trừ tà. Hóa thành tiểu nhân và tiêu trừ năm điều ác.”

… Nghe như đồ phong thủy.

Người nọ nhìn bóng dáng của Mẫn Thu, cảm thấy ngay cả đàn ông trưởng thành còn không thể sử dụng huống hồ gì cô chỉ là một người phụ nữ.

Nếu thứ này được xem là vũ khí thì có lẽ nên tịch thu tất cả các vật dụng như bàn ghế, tủ chén.

Cho nên thanh đao nặng đã bị bỏ lại.

Tuy nhiên việc tịch thu vũ khí cũng không có ích gì.

Nếu muốn giết người thì hung thủ chỉ cần quyết tâm và ra tay thật táo bạo.

Đêm hôm đó, thuyền phó trẻ tuổi đã chết ngay tại phòng của mình, cổ họng bị cắt đứt bằng một mảnh kính vỡ.

… Còn 29 người ở trên tàu.

Một vết máu được tìm thấy trên cổ áo của một người nào đó để trong phòng giặt.

Dù người đàn ông hét to mình vô tội nhưng người này vẫn bị đánh chết.

Tất cả mọi người chỉ tin bản thân và không tin người khác thì cuộc đại loạn bắt đầu.

Cuối cùng, khi máy lọc nước tiếp tục bị phá hủy và toàn bộ ốc vít biến mất cùng với người canh chừng máy lọc nước, mọi người rơi vào trạng thái bất an và hoàn toàn điên loạn.

Để tự bảo vệ mình, nhiều người yêu cầu lấy lại vũ khí.

Nếu họ phải chết thì ít nhất họ không nên bị giết mà không có vũ khí!

Nhưng vẫn có nhiều người phản đối.

Với tâm trạng bất ổn của mọi người trong giờ phút này, một sự bất đồng nhỏ cũng có thể gây ra đại loạn!

Đến lúc đó mọi thứ sẽ mất kiểm soát!

Thuyền trưởng quyết định ném chìa khóa của phòng chứa vũ khí xuống dưới biển trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, khuyên bảo mọi người đừng nghĩ đến chuyện sử dụng vũ khí nữa.

Hai ngày trôi qua.

Bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt kéo dài suốt hai ngày.

Ngày thứ ba, vào buổi tối.

Ba thuyền viên đang tuần tra vào ban đêm nhìn thấy một người đàn ông đang kéo một thi thể để ném thi thể xuống biển!

Mọi người hoảng loạn nhảy ra khỏi giường giữa tiếng còi chói tai và tập trung lại.

Người bị bắt đầy hoảng sợ, chỉ tay về phía thi thể ra dấu tự vệ: “Tên này lẻn vào chỗ của tôi và muốn giết tôi!”

Mọi người nhìn người này với ánh mắt nghi hoặc lạnh lùng.

Thuyền trưởng đỏ ngầu hai mắt, khàn giọng nói: “Sao anh không bao trước cho tôi mà lại lén lút vứt xác đi?”

Người đàn ông ngồi phịch xuống đất với vẻ mặt tuyệt vọng, móng tay cắm vào vết nứt trên boong, giọng nói lạc đi: “Tôi… tôi sợ anh sẽ nghi ngờ tôi ——”

Lí lẽ này khó mà chấp nhận được.

Người đàn ông suy sụp tinh thần đến mức không thể tự đi lại được nữa.

Vũ khí giết người của người này cũng bị tịch thu – đó là một chiếc cốc đựng nước cứng cáp ở trên đầu giường.

Có người run rẩy trong gió lạnh, hỏi thuyền trưởng: “Phải xử lý thi thể như thế nào bây giờ?”

Thuyền trưởng tự tay khám xét thi thể, phát hiện đối phương không hề mang theo bất kỳ hung khí giết người nào.

Mối quan hệ giữa hai người này thực ra rất tốt, có thể chỉ là một sự hiểu lầm đáng buồn mà thôi.

Thuyền trưởng thì thầm: “Ném xác xuống nước.”

Xác chết sẽ thối rữa và bốc mùi trước khi trở về Ngân Chùy.

Nhưng đúng lúc này, Mẫn Thu lại bước ra ngoài.

Trong miệng cô ngậm một chiếc đèn pin nhỏ, cô lặng lẽ ngăn cản người đang định vứt xác và dùng dao xé bỏ quần áo của thi thể bằng ba nhát cắt.

Người mới ngủ dậy hiếm khi tỉnh táo hoàn toàn, thuyền trưởng còn phải suy tư rất nhiều về những vụ giết người xảy ra thường xuyên trên tàu nên cũng suy nhược cả về thể chất lẫn tinh thần.

May là đầu óc của Mẫn Thu vẫn còn tỉnh táo.

—— Việc một người không chào không hỏi lại lẻn vào phòng bạn thân của mình quả thực rất khả nghi.

Quả nhiên, ở phần hõm vai của người đàn ông có một hình xăm hình cây nấm kỳ lạ.

Trên tàu trời lộng gió, bây giờ còn là mùa đông, ai nấy cũng bọc đồ kín mít cả người, bên ngoài chỉ để lộ mặt và tay cũng bị gió thổi đến nứt nẻ, ở trong phòng tắm lại là khu vực cá nhân nên cũng không có ai quan tâm đến việc quan sát kĩ lưỡng da thịt của người khác.

Để tự chứng minh mình trong sạch, Mẫn Thu hành động nhanh chóng, cô cởi bỏ hết quần áo, chỉ để lại bộ đồ lót màu trắng, để lộ làn da màu lúa mạch chi chít những vết sẹo cũ do bỏng điện.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nghiêm nghị đi về phía người đàn ông nhỏ con đã từng gây án, ra lệnh: “Cởi đồ ra.”

Người đàn ông trợn trừng mắt, môi mím chặt: “Sao lại là tôi?”

Mẫn Thu trả lời thẳng: “Tôi từng thấy anh giết người.”

Hầu kết của người đàn ông chuyển động không ngừng, gã “ha” lên một tiếng, khinh thường lời nói của Mẫn Thu.

Gã giơ tay cởi cúc áo khoác, nhưng khi vừa cởi áo khoác xong, gã nhanh chóng ném áo khoác che mất đầu Mẫn Thu.

Ngay sau đó, gã rút dao đâm chết thuyền trưởng đứng ngay bên cạnh, người đang choáng váng đau nửa đầu.

Một dao cắt đứt cổ họng!

Máu đỏ phun trào, tất cả mọi người đều kinh hoảng chết trân.

Trước khi tắt thở, thuyền trưởng dùng hết sức túm lấy vai của người đàn ông nhỏ con, vạch mạnh áo len của gã xuống, để lộ một hình xăm hình nấm sáng chói!

Mọi người như tỉnh giấc sau một giấc mộng, tất cả la hét, bỏ chạy tán loạn như những con cừu non.

Họ đang tìm vũ khí!

Mặt nạ đã rách thì không cần phải giả vờ nữa.

Việc tịch thu vũ khí ban đầu được thực hiện một cách thận trọng.

Nhưng họ muốn giấu vũ khí thì lại có thể giấu chúng ở bất cứ đâu.

Trong đám đông, có người mở bung boong tàu với những chiếc đinh lỏng lẻo rồi rút súng ra, bắn nát những ngọn đèn sáng nhất trên tàu.

Con tàu bỗng chìm trong bóng tối tuyệt vọng.

Người đàn ông nhỏ con xoay đầu, gã nở nụ cười tàn bạo, bắt đầu tìm kiếm Mẫn Thu, người đã vạch trần gã. Nhưng gã lại phát hiện cô đã biến mất.

Những tiếng kêu tuyệt vọng vang vọng khắp con tàu biệt lập lênh đênh giữa biển khơi.

Một người bị bắt chết, vũ khí tự vệ duy nhất của người này là một chiếc bàn chải đánh răng có cán nhọn.

Ai đó chết bên cạnh thuyền cứu sinh, nhưng mong muốn thoát khỏi địa ngục trần gian này bằng một con thuyền nhỏ là điều không thể.

Một số khác rơi vào tuyệt vọng và chọn cách nhảy xuống biển vì không muốn đối diện với những người bạn đồng hành quen thuộc bây giờ đã lộ bản chất thật.

Hai tiếng sau, chỉ còn 17 người sống sót trên tàu.

Hai cuộc thảm sát kết thúc, người đàn ông nhỏ con cầm một con dao sắc bén đi đến phòng Mẫn Thu.

Gã nghĩ hầu hết mọi người đều đã rút lui về nơi họ quen thuộc nhất, có lẽ Mẫn Thu cũng không ngoại lệ.

Không thể ngờ rằng khi gã vừa mới mở cửa đầy đắc ý, một ly nước chứa chất lỏng lạ kỳ đổ ập lên người gã.

Da mặt bỏng rát và tầm nhìn bị thu hẹp lại, người đàn ông nhỏ con rên rỉ khó chịu.

Giây tiếp theo, gã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Cổ gã bị một vật lạnh lẽo, rắn chắc chặt đứt.

Thứ đó mạnh và nặng đến nỗi đầu của gã như một quả bóng rơi xuống đất và lăn xuống biển.

Với tầm nhìn mờ ảo cuối cùng, gã nhìn thấy cơ thể lảo đảo nghiêng ngã của mình và thanh đao nặng nề màu đen mà Mẫn Mân đang cầm.

Cô đặt ngược mũi đao xuống đất, hít sâu một hơi, đặt một cốc chất lỏng ăn mòn khác lên cửa, lặng lẽ che giấu nó lại, sau đó tiếp tục ôm lấy thanh đao, ẩn mình trong bóng tối.

Phía chân trời có một vầng trăng to lớn hiu quạnh bị mây đen che khuất, nhìn từ xa trông lại càng tĩnh mịch và hư ảo hơn.

Tối nay, cô đã bỏ chiếc hộp ký ức của mình và không ghi chép ý thức nữa.

Vì cô biết đối phương có súng.

Cơ thể của cô không bao giờ có thể quay về nhà được.

Cô không muốn chết trong căn phòng nhỏ.

Trong ký ức của Mẫn Thu, hai người có hình xăm nấm đã chết trong vụ thảm sát trên tàu.

Cuối cùng, tổng cộng là 5 người đã xuống thuyền cứu sinh và quay về.

Đây là thông tin quan trọng mà Mẫn Thu đã dùng mạng sống của mình mang về:

Có ít nhất 7 sát thủ đã lẻn lên tàu. Hình xăm nấm trên vai là biểu tượng nhận diện họ.

Một tháng sau khi “những người sống sót” trên tàu Columbus quay về thành phố, 5 “người sống sót” đó đã cho thi công và chỉ đạo nhà hát thành phố tưởng niệm sự kiện Columbus.

Đây là vừa là một dự án béo bở, vừa thể hiện sự quan tâm của thành phố dành cho những “người sống sót” may mắn trải qua đại nạn.

Mẫn Mân có bản sao lưu bộ nhớ ý thức của chị gái Mẫn Thu, cô tìm đến Lawyer Tuner, được Lawyer Tuner giới thiệu và chủ động tìm đến Henna, yêu cầu được tham gia tổ chức.

Năm Mẫn Mân 22 tuổi đứng trước mặt Ninh Chước, cô lãnh đạm nói một câu kinh ngạc: “Cho tôi và chị của tôi ăn một phần cơm, anh lại có đến hai người hữu dụng.”

Lúc đó, nghe xong câu chuyện tóm lược của Mẫn Mân, Ninh Chước đã im lặng một lúc lâu, cũng biết được vì sao Mẫn Mân không nhờ sự giúp đỡ từ Bạch Thuẫn.

Phần sao chép ý thức của chị gái cô cũng chỉ có thể được xem là “kí ức”, không phải nội dung ghi hình từ camera giám sát.

Ngoài ra việc sao chép ý thức của mình như vậy là việc cấm, nếu giao chó chính quyền thì cũng sẽ bị “tiêu hủy”.

Ninh Chước hỏi: “Sao lại tìm tôi?”

Mẫn Mân đáp: “Henna vừa thành lập không lâu, các anh sẽ tìm đến tôi.”

Lời này nói không sai.

“Đúng vậy, tôi cần bác sĩ, cũng cần thợ cơ khí.” Ninh Chước hỏi lại: “Vậy thì cô có yêu cầu tôi làm chuyện gì không?”

Mẫn Mân mím chặt môi.

Cô là một người sống lạc quan, tích cực, cô biết cứ mãi đắm chìm trong đau buồn cũng không thể giải quyết được điều gì.

Khi xảy ra vấn đề thì cần phải giải quyết, nếu không giải quyết được thì tìm một nơi thích hợp, im lặng chờ đợi và tìm cơ hội khác để giải quyết.

Suy nghĩ một lúc, Mẫn Mân đưa ra một yêu cầu khiến Ninh Chước khá bất ngờ: “Tôi ghét cái nhà hát, phòng tưởng niệm đó —— mặc kệ nó tên là gì, tôi cảm thấy nó thật kinh tởm.”

“Tôi hi vọng một này nào đó nó sẽ bị nổ tung. Được không?”