Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 67




Ninh Chước hơi bất ngờ khi Thiện Phi Bạch lại dẫn anh đến một nhà hàng bình dân.

Anh còn nghĩ rằng con chó con này sẽ đánh bẫy anh.

Thiện Phi Bạch trông vô cùng quen thuộc với nơi này.

Cậu không cần xem thực đơn, chỉ ngồi yên một chỗ quen thuộc, chờ người quản lý mặc quần áo đời Đường khanh khách cười đi đến.

Thiện Phi Bạch cũng tươi cười theo, giọng điệu ngoan ngoãn nũng nịu như trẻ nhỏ: “Cháu cháu dì Tô!”

Ninh Chước nhướng mày.

Quản lý hiển nhiên cũng thân quen với Thiện Phi Bạch: “Lâu rồi không thấy Phi Bạch đến ăn, hôm nay con muốn ăn gì?”

“Dì, hôm nay con dẫn bạn đến nè!” Cậu nhanh chóng chọn vài món: “Tụi con ăn xong sẽ phải đi làm việc ngay, dì trông chừng giúp tụi con nha.”

Nói xong, cậu ghé sát lại dì Tô, thủ thỉ dặn dò dì hai ba câu.

Dì Tô dịu dàng nhìn Thiện Phi Bạch, ánh mắt nhìn Ninh Chước càng dịu dàng hơn: “Dì biết rồi.”

Thiện Phi Bạch kể nhà hàng này do bà nội Thiện Vân Hoa của cậu đầu tư. Khi đó “dì Tô” là một cô gái bất hạnh nhưng chịu thương chịu khó làm lụng, được bà nội đặc cách đề bạt làm quản lý.

Nhiều năm qua, mỗi khi Thiện Phi Bạch muốn ăn cơm ngoài sẽ thường đến quán của dì Tô ăn.

Trong khi kể chuyện, thức ăn được mang lên.

Món chính là cháo khoai mỡ đặc nấu bằng hạt kê, ăn kèm với nước dừa.

Thiện Phi Bạch múc cháo ra chén và đưa cho Ninh Chước: “Anh mời, em trả tiền. Anh ăn món này nhiều vào, tốt cho dạ dày.”

Từ trước đến nay Ninh Chước không có nhiều yêu cầu đối với việc ăn uống, dù ăn thứ gì đi nữa miễn là ăn được anh cũng sẽ mặt không đổi sắc mà nuốt xuống bụng.

Anh “ừm” một tiếng, cháo nóng đi qua cổ họng, hơi ấm lan tỏa khắp người thì anh mới nhận ra rằng món này được gọi riêng cho anh.

…. Thiện Phi Bạch sợ dạ dày anh khó chịu.

Ninh Chước có chút bối rối trước sự quan tâm nhỏ nhặt này, vị ngọt của nước dừa thấm đẫm trong miệng thật rõ ràng.

Ninh Chước rũ mắt, cố gắng xem bữa ăn này là một bữa ăn bình thường.

Nhưng dạ dày của anh lại không vâng lời, sự quan tâm chăm sóc này khiến anh cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng, tay chân tê dại.

Ăn xong một chén cháo có hương vị cơm nhà nóng hổi, ấm áp đến mức toát mồ hôi, quả thực thỏa mãn.

Thiện Phi Bạch lén lút nhìn Ninh Chước, thấy trong suốt quá trình ăn anh không có biểu cảm gì nhưng sức ăn lại nhiều hơn ở trong tù một chút nên cậu cảm thấy khá đắc ý, hai mắt híp lại khoái trá.

Ninh Chước cảm thấy xấu hổ, bây giờ anh không biết có nên cảm thấy thoải mái, thả lỏng tâm trạng chỉ vì một bữa ăn này hay không, cho nên anh không chú ý thấy biểu tình thích chí, vui vẻ của Thiện Phi Bạch.

Kết thúc bữa cơm, dì Tô quay lại bàn với nụ cười đôn hậu: “Ngon không?”

Thiện Phi Bạch thành thật lấy túi tiền ra trả, miệng cười toe toét: “Ngon hơn cả hồi trước nữa! Cảm ơn dì Tô!”

Vừa nói, cậu vừa dùng chân dưới bàn đá đá Ninh Chước.

Ninh Chước:?

Sau khi phản ứng lại, Ninh Chước cũng học theo cậu, anh ngẩng đầu lên, lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn dì Tô.”

Dì Tô than “ai” một tiếng, ánh mắt nhìn Ninh Chước càng dịu dàng hơn.

Ninh Chước khẽ gật đầu, anh đứng dậy nói với Thiện Phi Bạch: “Tôi đi lấy xe.”

Ninh Chước vừa mới rời đi, Thiện Phi Bạch liền giơ tay về phía dì Tô: “Dì ơi, có đồ chưa ạ?”

Dì Tô đem một danh sách những món ăn tốt cho dạ dày ra nhưng chưa vội đưa cho cậu.

Dì dùng đầu ngón tay thon dài gõ gõ lên trên tờ danh sách, lém lỉnh cười: “Cậu ấy là “người kia

hả?”

Thiện Phi Bạch hưng phấn, mong chờ hỏi: “Anh ấy đẹp lắm đúng không ạ?”

Dì Tô bật cười.

Theo như những gì dì biết về Thiện Phi Bạch, cậu nhóc này từ nhỏ đã tự luyến, thích khoe khoang, tính cách như chim công thích đỏm dáng, vậy mà khi nói đến Ninh Chước lại không nói “Mắt nhìn của con tốt lắm đúng không” mà lại là “Anh ấy đẹp lắm đúng không”.

Chỉ nhiêu đây cũng đủ cho thấy Ninh Chước quan trọng như thế nào trong lòng cậu.

Dì Tô: “Trước đây con muốn theo dì học nấu ăn là để nấu cho cậu ấy ăn à?”

“Dạ. Lúc trước con tiếc lắm, có khi nếu con biết nấu ăn thì anh ấy đã chịu cho con ở lại rồi.” Thiện Phi Bạch sáng rực mắt: “Bây giờ con không nghĩ nhiều như vậy nữa, con chỉ muốn giúp anh ấy sống tốt hơn, thoải mái hơn một chút là được.”

Năm phút sau, Thiện Phi Bạch kết thúc cuộc trò chuyện với dì Tô, nhanh nhẹn leo lên xe.

Ninh Chước nhìn qua kính chiếu hậu, ánh mắt vừa lúc chạm với ánh mắt của Thiện Phi Bạch.

Nụ cười tươi rói của cậu cũng vô thức sưởi ấm vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Chước.

Anh hỏi Thiện Phi Bạch: “No chưa?”

Sau khi nghe câu khẳng định của cậu xong, anh khởi động xe: “Chúng ta đến gặp người quan trọng thôi.”

Android nằm co quắp người trong cốp xe, im lặng đang trong trạng thái ngủ đông.

Vừa nghe thấy lời này, nó vẫn chưa cử động ngay mà người điều khiển phía sau android là Ryo Motobu, người mệt nhoài suốt mấy ngày qua, liền khôi phục lại tinh thần.

Hai người họ ăn cơm xong đã vội vàng đi gặp “người quan trọng”?

“Người quan trọng” kia là con trai mình đúng không?

Hay là người trong ứng ngoại hợp với họ?

Ryo Motobu hít sâu hai hơi, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Một tiếng rưỡi sau, xe taxi đang chạy trên đường nhựa chuyển sang một con đường sỏi đá gồ ghề.

Gió bên ngoài thổi lồng lộng, có vẻ như xe đang chạy đến một mảnh đất trống không người ở vùng ngoại ô.

Theo thời gian, nghi ngờ của Ryo Motobu ngày một chính xác hơn.

Ông ta duỗi thẳng người trên ghế da, dùng ngón tay xoa cằm liên tục, mắt dán chặt vào một chấm đỏ trên máy tính đang hướng về một vùng núi không có người ở.

Ngay khi hai mắt của Ryo Motobu đau nhức vì phải căng ra nhìn chằm chằm vào màn hình, chấm đỏ đột nhiên dừng lại.

Tay của Ryo Motobu ướt đẫm mồ hôi lạnh, bất chấp lòng bàn tay trơn trượt, ông ta siết chặn bàn tay, tăng sức lực thêm gấp trăm lần, hai mắt dán chặt vào màn hình và vặn loa âm thanh lên mức tối đa ——

Giây tiếp theo, Ryo Motobu thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Trong ống nghe bất ngờ nổ vang một tiếng lớn khiến tim ông ta giật bắn lên!

—— Đã xảy ra chuyện gì?!

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch thắt dây an toàn thật chặt, sau đó lùi xe hướng đuôi vào trong vách tường đá.

Ngay sau đó, cả hai trao đổi ánh mắt với nhau, Ninh Chước đạp ga, tông thẳng đuôi xe vào vách đá với tốc độ cao!

Một âm thanh chấn động vang lên, thân thể co quắp của android giật nảy lên trong không gian đóng kín, rung lắc liên tục!

Phía đuôi xe móp méo, hư hỏng hoàn toàn.

Ninh Chước nhấn ga chạy ra ngoài 20 mét, sau đó lại đạp ga lùi xe về sau, đâm vào vách đá!

Một tiếng ầm vang lên, android dường như nằm trong một máy ly tâm tuabin tốc độ cao, đầu bị bẻ gãy và cắm thẳng vào ngực.

Khoang xe sau cũng bị rơi rớt ra theo cú va chạm.

Ninh Chước vẫn chưa dừng lại, tiếp tục lượt va chạm lần thứ ba.

Ryo Motobu rớt hết tim gan phèo phổi ra ngoài phải dùng cả thuốc trợ tim, ông ta run rẩy nhét thuốc vào miệng. Khi đó, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch đều đã nhảy ra khỏi xe, sải bước ra phía sau xe và kéo con android nát bét cả đầu và người ra ngoài.

Nó chưa kịp phản kháng, Ninh Chước đã thẳng tay bẻ gãy cổ nó, ném phần đầu xè xè tia lửa điện qua một bên.

Chiếc taxi không người lại inh ỏi vang tiếng còi báo động.

Chiếc xe này là sản phẩm của công ty Thụy Đằng.

Không có người lái hiển nhiên sẽ xảy ra nhiều vấn đề khác.

Ví dụ khách lái xe có tay lái yếu dễ tông xe, khiến xe hư hỏng; có khách thì tham lam, muốn cải tạo chiếc xe thành của riêng để mình sử dụng.

Tóm lại, khi chiếc xe có dấu hiệu tổn thương, nó sẽ tự động vang lên còi báo động và chuyển báo cáo về tình huống tổn thất cho trụ sở của Thụy Đằng.

Bộ phận xử lý các sự cố phương tiện của Thụy Đằng rải rác ở khắp nơi trong thành phố Ngân Chùy, tai mắt còn nhiều hơn cả Bạch Thuẫn.

Trong vòng năm phút, nhân viên công tác đã đến hiện trường.

Ninh Chước và Thiện Phi Bạch không tránh không né, chờ họ đến hiện trường, ném con android nát bét ra trước mặt họ.

Nhân viên chưa kịp nói gì, Ninh Chước đã lạnh lùng chất vấn: “Sao xe taxi của mấy người lại có đồ vật nguy hiểm như thế này? Nếu không phải tôi đang chạy nửa đường, phát hiện trong cốp xe có đồ lạ thì khi tôi về đến nhà bị nó cướp bóc, tôi phải làm gì đây?”

Thiện Phi Bạch phụ họa bên cạnh: “Làm em sợ muốn chết.”

Nhân viên xử lý kĩ thuật đã gặp qua vô số sự cố nhưng đây là lần đầu tiên có khách hàng ném một con android từ cốp xe ra trước mặt họ.

Tuy nhiên vấn đề mà Ninh Chước phản ánh rất nghiêm trọng.

Nếu một tên cướp thực sự lợi dụng tình thế và lẻn vào xe taxi không người lái, một trong những hoạt động kinh doanh chính của Thụy Đằng, thì khẩu hiệu “An toàn về nhà, hạnh phúc đến nhà” sẽ bị tổn hại rất nhiều.

Nhưng theo lý mà nói thì chuyện này vốn không thể xảy ra.

Hệ thống an toàn của xe taxi không người lái được công ty Thụy Đằng phát triển, nếu phát hiện có vật phẩm dị thường trong xe thì sẽ không cho phép xe đi vào hoạt động và sẽ báo động ngay lập tức.

Nhân viên nhanh chóng kiểm tra ghi chép lịch sử hoạt động của chiếc xe này, phát hiện quả thực nó đã bị động tay động chân.

… Nhân viên nhìn thấy hệ thống an toàn của chiếc xe tạm thời bị sửa chữa.

Chỉ cần Ninh Chước và Thiện Phi Bạch ra khỏi tù và đặt xe thì chỉ có duy nhất một chiếc xe này sẽ đến đón họ.

Quyền hạn can thiệp đối với chiếc xe này là của ai?

Đáp án quá rõ ràng.

Nhân viên nhíu mày, ý thức mình đụng phải một phiền phức không nhỏ.

Chỉ cần một ngón tay, nhân viên đã chụp lại ảnh hiện trường, hồ sơ lái xe và đánh giá sơ bộ và tải chúng lên hệ thống trụ sở chính, sau đó nhân viên thay mặt công ty Thụy Đằng lễ phép xin lỗi hai người và gọi một chiếc xe khác đến cho họ. Nhân viên cũng trả tiền phí di chuyển và phí sửa chữa, để lại phương thức liên lạc cho Ninh Chước, nói rằng sau khi có kết quả xử lý sẽ liên lạc lại ngay.

Ninh Chước lựa chọn dương mưu để đối phó với android này.

Một khi thiệt hại thực sự xảy ra và vụ việc được ghi vào danh sách của bộ phận xử lý sự cố thì việc này mà lộ ra ngoài thì muốn che giấu cũng không được.

Nếu anh nhớ không lầm thì Ryo Motobu là CTO của Thụy Đằng trực thuộc Thái Thản, là một nhân viên kĩ thuật có tầm ảnh hưởng không nhỏ.

Nhưng nếu nhân viên kĩ thuật này thực sự muốn khai báo sự cố này lên trụ sở chính và gây rắc rối cho trụ sở thì sao?

Bây giờ bản thân anh là một rắc rối lớn.

Vì Ryo Motobu nên Bạch Thuẫn vẫn còn kiêng kỵ chưa đưa ra “kết luận cuối cùng” về vụ án của Rushkin.

Ninh Chước bình tĩnh tính toán và lái chiếc xe mới quay về căn cứ Henna.

Sau khi vòng vèo qua đường núi quanh co, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch xuống xe, cho chiếc xe không người lái rời đi và đi bộ về phía cổng vào Henna.

Từ xa, họ nhìn thấy tảng đá núi lửa to lớn đại diện cho Henna và… Khuông Hạc Hiên nôn nóng, vội vã đứng ngay trước cửa.

Khuông Hạc Hiên như gặp cháy nhà, hai mắt sáng rỡ khi nhìn thấy Ninh Chước và Thiện Phi Bạch xuất hiện.

“Sếp, cậu về rồi! Người của chúng ta với…” Khuông Hạc Hiên liếc mắt nhìn Ninh Chước: “Với người của Henna đánh nhau!”

Thiện Phi Bạch nhướng mày, đút tay vào túi quần: “Ai thắng?”

Khuông Hạc Hiên tái mét mặt: “Sao cậu còn hỏi cái này nữa!”

Ninh Chước nhìn thấy Khuông Hạc Hiên như bốc hỏa cũng đoán được thắng bại như thế nào: “Bên bọn tao là ai?”

Khuông Hạc Hiên chỉ thẳng tay vào Ninh Chước: “Là là là cái cô đó đó! Như một người điên vậy!”

Thiện Phi Bạch cũng ngạc nhiên: “… Chị Mẫn Mân?”

Trong ấn tượng của Thiện Phi Bạch, Mẫn Mân như một chị đại điềm tĩnh nhưng sôi nổi.

Cậu không thể tưởng tượng nổi cô “điên” lên sẽ như thế nào.

Thiện Phi Bạch: “Ai đánh trước?”

“Là chúng ta… Ê không phải! Không phải chúng ta!” Khuông Hạc Hiên biện bạch: “Anh Vu có 2 vé đi xem nhạc kịch “Columbus”, hỏi có ai muốn đi không. Ai mà thèm đi xem cái đó? Nên anh ấy đem qua hỏi bên Henna, ai ngờ cô ta đi ngang qua nhìn thấy thì chưa nói gì hết liền phát điên lên!”

Thấy Ninh Chước trầm ngâm, Khuông Hạc Hiên gấp đến độ cào tường: “Cô ta mạnh quá, không ai tới gần được, mẹ nó còn vác đao ra muốn chém chết người ta đó! Sếp Phó nhà mấy người không có ở nhà, anh Vu không biết làm sao hết, người của Henna thì chưa thấy cô ta phát điên bao giờ nên bây giờ còn đang loạn cào cào ở dưới kìa!”

【 Tác giả có lời muốn nói 】

【 Bản tin hằng ngày Ngân Chùy 】

Bản tin hiệu suất ngày hôm nay ——

Nhà hát Columbus nằm ở khu Long Loan là nhà hát kịch đầu tiên của Ngân Chùy.

Nhà hát có hình dáng như một chiếc thuyền buồm để tưởng nhớ về một nhóm bạn trẻ nhiệt huyết có tinh thần phiêu lưu mạo hiểm.

Mười hai năm trước, họ đã tự gây quỹ để xây nên con tàu Columbus, dong buồn khám phá thế giới.

Song, cuối cùng Columbus lại gặp nạn.

Để tưởng nhớ họ, chúng tôi đã xây dựng Nhà hát Columbus, nguy nga, tráng lệ hơn cả Columbus ban đầu.

Phong cách trang trí ở đây trang nhã, rực rỡ. Đây là nơi hoàn hảo để những người ở tầng lớp thượng lưu có thể giải trí, nghe nhạc thư giãn, tận hưởng cuộc sống tươi đẹp

Thông tin biểu diễn hôm nay: Vở nhạc kịch “Tàu đắm”, giá vé khởi điểm là 5200

Hãy cùng nhau tưởng nhớ về chuyến hành trình chấn động, đầy cảm xúc đó