Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 61




Trong những ngày qua, phu nhân Charlemagne đau lòng chỉ muốn quyết tâm tìm ra được kẻ đã giết chết đứa con trai yêu quý giá nhất của mình.

Dù là một tiểu thư khuê cát được nuông chiều từ nhỏ nhưng bà vẫn có năng lực tham gia vào những hoạt động rửa tiền phi pháp của chồng, hơn nữa cũng có nhiều những mối quan hệ quyền lực khác, cho nên bà cũng không tự xem mình là một người phụ nữ nội trợ bình thường.

Bà là xuất thân là một tiểu thư giàu có ở Thượng Thành.

Chồng bà, ông Charlemagne, xuất thân từ một gia đình nghèo khó hơn bà, vì vậy phải cố gắng từng bước leo lên vị trí như bây giờ.

Ban đầu, cha mẹ của bà không chấp nhận cuộc hôn nhân giữa bà và Charlemagne.

Khi Tiểu Kim được sinh ra, vì gia thế nhà chồng yếu kém và cha mẹ bà lại không muốn giúp đỡ nên gia đình họ phải chuyển đến Hạ Thành để làm việc, bà và con phải vật lộn ở nơi tồi tàn đó trong vài năm.

Phu nhân Charlemagne cũng đành phải mang con đến trung tâm thành phố thuê nhà ở để dễ thở hơn.

Cho đến khi chồng bà cấu kết với công ty Interest và trở thành “nhân vật trên trang bìa tạp chí”, ông ta mới được chuyển công tác về trụ sở của Bạch Thuẫn ở khu Stuart.

Cuối cùng phu nhân Charlemagne mới lấy lại được danh dự ở nhà mẹ đẻ của mình.

Trong thời gian ở Hạ Thành, phu nhân Charlemagne luôn cảm thấy con trai mình phải chịu nhiều khốn khó, khổ cực nên bà muốn bảo bạo, chở che cho nó bằng mọi cách.

Bà biết con trai làm bao nhiêu điều xấu xa.

Nhưng bà không quan tâm.

Những người ở tầng lớp dưới đáng thương, nhưng cuộc sống đáng thương đó là lỗi do họ? Hay là lỗi do con trai bà?

Chỉ là vì những cô gái đó đầu thai không được tốt thôi.

Trước khi chết, những cô gái đó phải sống lao lực cả đời, chết rồi có khi lại được đầu thai vào một gia đình khá giả ở Thượng Thành, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có.

Vào chiều ngày hôm con trai bị đưa đến phòng tử hình lần thứ hai, phu nhân Charlemagne đã nghĩ như vậy khi phân loại những nụ hoa chưa nở.

Khi Tiểu Kim quay về nhà, những đóa hoa này sẽ nở rộ.

Bây giờ thì không còn một bông hoa nào còn sống, tất cả đều đã mục nát ở trong bình.

—— Bởi vì chồng bà vô dụng đến mức đã bắn nát mặt con trai bà chỉ vì muốn tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Phu nhân Charlemagne nằm trên chiếc giường king size giữa căn biệt thự rộng lớn của mình, cảnh tượng con trai đau đớn vì chất độc ngấm vào cơ thể khiến nó khóc lóc kêu gào mẹ ơi xuất hiện liên tục trước mắt bà.

Bà đã phải chịu đựng hình phạt đó ngày này qua ngày khác.

Đó là lần cuối cùng Tiểu Kim gọi bà và cầu xin bà cứu nó.

Bà phải làm điều gì đó.

Bà có thể nói chuyện và thâm nhập vào Bạch Thuẫn.

Nhưng bây giờ chồng bà lại trở thành tấm bia để cho mọi người chỉ trích, hiện tại có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ông ta, những cấp dưới quen thuộc bây giờ không thể sử dụng được nữa.

Sau đó, phu nhân Charlemagne nghĩ đến một người lính đánh thuê.

—— Đó là người mà quản gia từng liên hệ và được nhận xét là “hành động bí mật, kinh nghiệm phong phú, thao tác nhanh nhẹn”, đặc biệt không có liên quan gì đến họ.

Chồng bà liên tục khuyên bảo nhưng bà biết rõ ràng chồng không muốn bà nhúng tay vào chuyện này.

Cho nên phu nhân Charlemagne đã tự mình liên lạc với quản gia A Sâm, người bị thanh tra Charlemagne đuổi việc vì hiệu suất làm việc kém.

Sau khi A Sâm bị đuổi việc, hắn bị mất tư cách công dân cấp B, trở thành một kẻ lang thang thất nghiệp thuộc tầng lớp thấp nhất. Mọi tiện nghi và quyền lợi mà hắn được hưởng thụ từ trước đến giờ đều bị xóa sạch.

Quản gia đã quen với cơm ngon, quần áo đẹp, đột nhiên mất đi tất cả, lão còn thấy tệ hơn cả cái chết.

Lúc đó, phu nhân Charlemagne lại bằng lòng muốn nhờ vả hắn, hắn mừng rỡ như điên, còn biết trung thành với ai nữa?

Lúc trước A Sâm liên lạc với Ninh Chước bằng cái tên giả là Lawson, bây giờ tiếp tục sử dụng cái tên này để đặt đơn hàng hoàn toàn thuận lợi, bên phía Ninh Chước cũng đồng ý nhận đơn.

Trước đó, Ninh Chước đã dùng dao tấn công quản gia và đang chờ đến lượt xét xử.

Phu nhân Charlemagne định cử A Sâm đến nói chuyện với Ninh Chước tiếp.

Nhưng lần trước khi gặp Ninh Chước, A Sâm sử dụng Dionysus World đến lâng lâng cả người, không khống chế được hành vi nên lại bị Ninh Chước đập vỡ đầu chảy máu.

Cho nên có đánh chết hắn, hắn cũng không chịu gặp Ninh Chước.

A Sâm nhấn mạnh với bà rằng Ninh Chước là một tên tàn bạo máu lạnh.

Phu nhân Charlemagne cũng sợ cành mẹ đẻ cành con, cho nên lựa chọn liên lạc qua điện thoại.

Phu nhân Charlemagne là một người đề phòng cẩn thận, bà sử dụng thủ đoạn để đưa cuộc trò chuyện của họ vào trạng thái “không thể ghi âm”.

Bà tự xưng là người hâm mộ cuồng nhiệt của Rushkin, muốn dùng mọi tài nguyên có được để điều tra kĩ lưỡng nguyên nhân cái chết của Rushkin.

Không ngờ khi nói chuyện với Ninh Chước, phu nhân Charlemagne lại rất kinh ngạc.

Ninh Chước đúng là một người kiệm lời nhưng lời nói lại mạch lạc logic, nghe đến nguyện vọng của bà thì chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát, không nói thêm lời nào dư thừa, bình tĩnh nói cho bà biết cần phải điều tra như thế nào, cần bắt đầu từ đâu.

Ninh Chước chỉ điểm cho bà biết rằng muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Rushkin thì cần phải bắt đầu từ đoạn video ghi hình.

Ninh Chước nói: “Tôi có xem qua đoạn video ghi hình phạm nhân vào trụ sở Bạch Thuẫn đổi thuốc độc. Tôi đề nghị có thể bắt đầu kiểm tra từ đây.”

“Thứ nhất, người đó rất quen thuộc với hệ thống an ninh của Bạch Thuẫn. Đây là lí do người đó tự tin có thể vào trong được trụ sở của Bạch Thuẫn dễ dàng.”

“Thứ hai, người đó chắc chắn có liên hệ đến chợ đen, cho nên mới có thể cải tạo được một gương mặt giống như Kim Charlemagne.”

“Thứ ba, người đó cũng có công cụ để thay đổi gương mặt, có năng lực tự bào chế thuốc độc. Như vậy chắc chắn phía sau người đó cũng có một nguồn tài chính khổng lồ và ổn định.”

“Thứ tư, trước khi người đó thay đổi kim tiêm thuốc đã đặt tay lên chiếc hộp và có một vài hành động kì lạ – tôi nghĩ rằng hành động này hơi dư thừa, khi đó nếu lãng phí một giây cũng có khả năng kế hoạch thất bại.”

Sau khi phân tích xong, Ninh Chước bình tĩnh nói ở đầu dây bên kia: “Tôi là người ngoài nên không thể can thiệp vào chuyện nội bộ của Bạch Thuẫn. Quý khách hãy tự mình cố gắng.”

Suốt buổi nói chuyện, phu nhân Charlemagne gần như bật khóc.

Đây là những điều có giá trị nhất mà bà được nghe trong suốt thời gian qua.

Không phải những lời “xin lỗi”, “hãy nén đau thương” một cách sáo rỗng mà là những lời vàng ngọc có thể vén màn hung thủ phía sau.

Dựa theo sự chỉ dẫn của Ninh Chước, phu nhân Charlemagne cũng điều tra ra được phó giáo sư Tiết Liễu, thậm chí còn nhanh chân hơn cả Lâm Cầm.

Vì trong lần phạm tội đầu tiên của con trai, phu nhân Charlemagne là người tham gia quá trình phi tang thi thể.

Bà biết Tiết Liễu có động cơ.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bà cảm thấy người này không phù hợp với những điều kiện mà Ninh Chước gợi ý.

Thứ nhất, người đàn ông này có địa vị xã hội cao, nhưng tiền kiếm được vẫn ít ỏi, dù là thuê người khác hay tự mình làm thì gia thế của ông cũng không đủ khả năng để duy trì một kế hoạch lớn như vậy.

Thứ hai, con gái ông đã mất tích nhiều năm nhưng ông vẫn không có phản ứng gì quá khích, phó giáo sư luôn đi làm đúng giờ, không có dấu hiệu đau buồn hay phát điên.

Phu nhân Charlemagne cảm thấy phó giáo sư Tiết không thực sự yêu con gái của mình lắm.

Ngay sau đó, phu nhân Charlemagne đã vượt mặt chồng mình, lấy được thông tin nội bộ từ Bạch Thuẫn.

Hung thủ đổi thuốc tiêm đã viết mã số định danh tù nhân của Takeshi Motobu.

Nhưng trong video ghi hình được công khai, nội dung quan trọng nhất này lại bị thay thế một cách khó hiểu.

Phu nhân không biết Bạch Thuẫn thay đổi hình ảnh là vì không muốn dư luận trở nên rối loạn trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng, gia tăng thêm áp lực điều tra, đồng thời cũng không muốn dư luận khơi mào lại chuyện cũ, tạo nên một làn sóng phẫn nộ mới đối với vấn đề tư pháp bất công của họ.

Suy nghĩ của phu nhân Charlemagne đi chệch hướng.

Theo bà, có kẻ cố tình bảo vệ Takeshi Motobu, xóa bỏ sự tồn tại của gã từ phía sau.

Càng muốn che giấu lại càng khả nghi hơn!

Sau một thời gian điều tra, phu nhân Charlemagne đã xác định được nghi phạm lớn nhất đã giết chết con trai mình:

Takeshi Motobu.

Gã có tiền, nắm rõ hệ thống an ninh của Bạch Thuẫn, quen biết rộng rãi ở chợ đen và có bản tính tàn bạo, mọi thứ đều hoàn toàn trùng khớp với gợi ý mà Ninh Chước đưa ra!

Phu nhân Charlemagne cũng khịt mũi coi thường chứng cứ gã không có mặt ở hiện trường.

Ai mà chẳng rõ Ngục giam số 1 Stuart vốn là một khu vui chơi giải trí, chính những tên phạm nhân ở trong đó là kẻ quyết định ai muốn vào thì vào ai muốn ra thì ra!

Gã còn dám ghi số tù nhân của mình trước mặt camera giám sát, đó là một hành động thách thức, khiêu khích.

Vì ai cũng biết gã luôn ở trong tù, dù có điều tra thì cũng thể điều tra đến lượt gã!

Khi bà liên lạc lại với Ninh Chước, bà phát hiện Ninh Chước cũng đã điều tra đến chỗ của Takeshi Motobu.

Ninh Chước nói rằng anh đã truy cập được dữ liệu gốc của video ghi hình, biết được mã số mà hung thủ ghi trên hộp thuốc độc là mã số tù của Takeshi Motobu.

Cho nên Ninh Chước đã nhờ người quen tìm cách tiếp cận Takeshi Motobu.

Phu nhân Charlemagne ngạc nhiên và có phần nghi ngờ trước hiệu suất công việc của Ninh Chước.

Bà đã kiểm tra cẩn thận nhưng không phát hiện ra điều gì sai.

Hồ sơ cho thấy Ninh Chước vào tù vì công khai tấn công một công dân cấp B.

Bà không biết đây là kết quả từ người chồng thân yêu của mình.

Chồng bà đã khép léo thay đổi hồ sơ, biến người quản gia bị thương thành một công dân cấp B khác không còn tồn tại ở Ngân Chùy.

Người đó “biến mất” sau khi bị đâm, chỉ còn tồn tại ở trên giấy tờ.

Không một ai công khai là người mang Ninh Chước vào khu nhà tù cao cấp nên chuyện này trở thành một chuyện khó hiểu.

Phu nhân Charlemagne không phát hiện ra điều gì bất thường nên đã đồng ý hợp tác với Ninh Chước nội ứng ngoại hợp, đồng thời tự tay cài gián điệp của mình vào đội đặc nhiệm 930.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Bà chỉ muốn biết động cơ của Takeshi Motobu khi giết con trai bà.

Bà là người đã sắp xếp để đầu bếp bỏ thủy tinh vào thức ăn của Takeshi Motobu.

Nghĩ đến cảnh tượng máu chảy ra từ mọi lỗ trên cơ thể con trai mình và chết đi, còn gã vẫn còn sống, được ăn sung mặc sướng, phu nhân Charlemagne tức giận đến mức tim đổ máu.

Từ mùa thu sang mùa đông, người mẹ yêu con trai như mạng sống này đã hóa thành một con sói với đôi mắt đỏ máu.

Một tháng trước, cuối cùng bà cũng chờ được hình ảnh từ gián điệp trong đội đặc nhiệm 930 gửi về.

—— Đây là động cơ khiến Takeshi Motobu vượt ngục, thay đổi diện mạo và giết con trai mình.

Vốn dĩ phu nhân Charlemagne cần phải nhận ra rằng con trai bà, một tên biến thái tàn bạo, lại giam giữ một cô gái, chăm sóc cho cô gái đó là hoàn toàn không đúng.

Ninh Chước cũng lo lắng về chuyện này.

Nhưng phu nhân Charlemagne đã dung túng cho tội ác của con trai mình suốt bao năm qua, cho nên bà cũng tự hình thành một mô thức tự an ủi bản thân.

Vì sao Tiểu Kim lại không chạm vào cô gái đó?

—— Rất đơn giản, vì nó yêu cô gái đó.

Vì vậy khi Takeshi Motobu bắt cô gái và muốn bán cô như những “búp bê barbie” khác, Tiểu Kim đau lòng.

Cho nên Tiểu Kim đã công khai đoạn phim ghi hình bằng con mắt giả của cô gái để trả thù Takeshi Motobu vì dám sỉ nhục người yêu của nó.

Thằng bé đã giữ cô gái lại nhưng không chịu nhìn mặt cô vì nó không muốn cô gái biết mặt mình.

Bởi lẽ danh tính của nó không thể được công khai.

Tiểu Kim vẫn có lúc là một đứa trẻ tốt bụng, trước khi bị bắt, nó đã thả cô gái ra.

Sau khi nắm được động cơ quan trọng nhất, phu nhân Charlemagne quyết định sẽ bắt gọn Takeshi Motobu vào ngày gã yêu cầu ăn heo sữa nướng.

Bà phái android chuyên ám sát cải trang thành đầu bếp và hợp tác với Ninh Chước để dọa Takeshi Motobu phải chủ động ra khỏi nhà tù.

Thấy Ninh Chước đồng ý hợp tác với mình, bà có ý định giết Ninh Chước để diệt khẩu.

… Giống như khi bà vừa lấy được thông tin liên lạc của Ninh Chước từ chỗ A Sâm, bà cũng sắp xếp người kết liễu A Sâm làm mồi cho cá.

Bởi lẽ nếu thất bại, phu nhân Charlemagne không thể ra tay một lần nào nữa.

Vì bà không thể tiết lộ danh tính của mình.

Cuối cùng, sau bao nhiêu tháng ngày đau khổ dằn vặt, phu nhân Charlemagne đã thành công tóm được tên sát nhân.

Takeshi Motobu ôm đầu, mặt mũi sưng tấy vì bị đánh đập.

Gã cố gắng mở mắt nhìn phu nhân Charlemagne nhưng chỉ nhìn thấy một người gầy gò bệnh tật mơ hồ.

Cả người gã run rẩy vì đau: “Bà là ai?… Con trai bà là ai? Tôi không biết!”

Phu nhân Charlemagne biết gã sẽ không thừa nhận.

Bà ra hiệu cho người của mình.

Cấp dưới hiểu ý, người đó bóp mặt Takeshi Motobu, ép gã mở miệng ra và nhét một cái móc vào miệng gã.

Với tiếng thét chói tai, lưỡi của gã bị rút ra, rơi xuống đất như một thớ thịt thối.

“Đương nhiên là cậu sẽ nói cậu không biết, và tôi cũng không hi vọng cậu sẽ nói sự thật.”

Phu nhân Charlemagne hai mắt đỏ ngầu như khóc ra máu: “Tôi biết dù có giao cho Bạch Thuẫn, cậu cũng sẽ được người cha thân yêu của cậu bảo vệ, cậu cũng có tiền sử bệnh tâm thần nên cũng không bị kết an được bao nhiêu năm. Vậy thì ai sẽ đền mạng cho con trai tôi đây?”

Takeshi Motobu không thể nghe thấy điều gì vì gã đã ngất đi vì đau đớn.

Phu nhân Charlemagne ném gói thuốc bột cầm máu, để cho cấp dưới rải lên người gã

“Nghe nói cậu thích chơi phụ nữ lắm, còn cải tạo phụ nữ thành bộ dạng mà cậu thích.”

Trong lúc chờ Takeshi Motobu tỉnh lại, bà thì thầm nhẹ nhàng như một con rắn độc rít lên: “Chắc là vui lắm? Tôi cũng muốn thử một chút đấy.”