Quá trình đóng tàu bị tạm ngưng khoảng một ngày rưỡi, cuối cùng Mẫn Thu lại tiếp tục online.
Cô đọc nhật ký của Mẫn Mân theo thường lệ – hai chị em họ thân thiết, gắn bó với nhau nhưng lại không còn cách nào khác để giao tiếp.
Suốt mấy năm qua, cả hai đều dùng phương tiện ghi chép thô sơ này để trò chuyện cùng nhau, xác nhận sự tồn tại của nhau.
Mẫn Thu đọc được một hàng chữ to: “Chị!! Hình như Ninh Chước với con sói mắt trắng* kia đang yêu nhau!!”
*Raw 白眼狼 (bạch nhãn lang): danh từ riêng chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.Mẫn Thu ngạc nhiên nhướng mày, sau đó ghi lại dòng hồi âm: “A ha. Giờ em mới phát hiện ra.”
Để lại lời nhắn xong, cô thay bộ đồ phòng hộ, ra ngoài làm việc.
Khi quay về vào tối hôm đó, cô trả thân thể lại cho Mẫn Mân rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi cô vừa mở mắt, một trang sổ nhật ký đã được đặt ngay trước mắt.
Trang giấy trắng bắt đầu là ba dấu chấm hỏi cực lớn: “???”
Mẫn Mân liệt kê hàng loạt các câu hỏi:
Từ khi nào? Đã làm tới đâu rồi? Hai người họ đánh nhau nhiều lần như vậy, trên tay Ninh Chước còn dấu răng năm xưa Thiện Phi Bạch cắn, thằng nhãi đó đúng là một con chó hung dữ, miệng lưỡi thì gian xảo, anh ấy còn bị lừa mấy lần chưa nguôi giận, làm sao mà hai người ở bên nhau được?
Tin tức này có trọng lượng quá lớn, có nói ra cũng không có ai tin, còn bị người ta nhìn như kẻ điên.
Vì vậy Mẫn Mân chỉ có thể kiềm chế tự mình điên loạn, rối óc với tin đồn này.
Mẫn Thu cảm thấy không nên nói quá chi tiết với trẻ nhỏ – dù Mẫn Mân và Mẫn Thu sinh ra cùng một trứng, thời gian ra đời cũng không kém nhau bao nhiêu nhưng với Mẫn Thu, em gái mình vẫn chỉ là một đứa trẻ cần phải bảo vệ.
Nhưng từ những câu hỏi của Mẫn Mân, cô bắt lấy một thông tin khác:
Em gái giống như đang đánh cược với một cô gái khác về mối quan hệ của Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.
Cô hỏi lại: “Phượng Hoàng là ai?”
Mẫn Thu cuồng làm việc, rất ít có người nào lọt được vào tầm mắt của cô.
Ngày tiếp theo, theo lời chỉ điểm của Mẫn Mân, cô đã nhìn thấy “Phượng Hoàng”.
Đối diện tầm mắt của đối phương, Mẫn Thu mới nhận ra rằng cô đã nhìn thấy người này rất nhiều lần.
Vào lần đầu tiên cô phát điên, người này đã ở ngay bên cạnh mình.
Trong lúc cô đang làm việc, đôi khi cũng thấy thấp thoáng bóng dáng của Phượng Hoàng ở gần đó.
Phần đùi nhân tạo của Phượng Hoàng được chạm khắc tỉ mỉ không cần sợ lạnh, nhưng quanh năm cô luôn mặc quần giữa ấm.
Cô thường ngồi hoặc đứng, dường như đang chờ đợi người nào đó.
Mẫn Thu quan sát cô vài ngày, cuối cùng chủ động đến tìm cô.
“Xin chào.” Cô không thích nói chuyện vòng vo: “Nghe nói em gái tôi đã gả tôi cho cô?”
Phượng Hoàng đang lén lút hút thuốc trong một góc bị Mẫn Thu bắt tại trận, hai mắt chớp chớp ngơ ngác nhìn cô.
Phượng Hoàng biết trong cơ thể của Mẫn Mân còn có một người khác, cho nên tự giác không bao giờ trêu chọc, vì vậy số lần giao tiếp với Mẫn Thu về cơ bản là bằng không.
Bộ dạng của Mẫn Thu không sạch sẽ như Mẫn Mân, bên má cô còn dính dầu mỡ, bộ quần áo bảo hộ rộng thùng thình, vì làm việc ở môi trường có nhiệt độ cao nên phần cánh tay lộ ra bên ngoài đầy mồ hôi, lăn dài trên từng thớ cơ tinh tế.
Mẫn Thu thấy Phượng Hoàng chần chờ không nói lời nào, điếu thuốc bạc hà ngậm trong miệng cũng đã cháy gần hết, cô nhanh tay lấy điếu thuốc ra, phủi một chút khói đi rồi đặt vào trong miệng, rít một hơi cuối cùng.
Phượng Hoàng ngây người.
“Ở đây cấm hút thuốc.”
Mẫn Thu thay đối phương giải trừ hiểm họa ngầm, sau đó phả một luồng khói trắng về phía cửa ra vào.
… Ý bảo mời cô rời đi.
Rõ ràng là cùng một gương mặt nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Phượng Hoàng lại cảm thấy cả hai khác biệt hoàn toàn.
Mẫn Mân là một người rất dễ bị nhìn thấu, vì cô không có quá nhiều nhu cầu, dễ dàng được thỏa mãn, ở trước mặt Mẫn Mân, Phượng Hoàng là một người chị gái trầm ổn.
Còn Mẫn Thu là một người từng vượt biển lớn để bắt lấy ánh trăng.
Cô chỉ nhàn nhạt nhìn Phượng Hoàng cũng đã khiến một người luôn bình tĩnh, tự tin trở nên luống cuống tay chân.
Phượng Hoàng nhanh chóng rời đi.
Tối đến, Mẫn Thu để lại lời nhắn cho Mẫn Mân: “Mắt nhìn không tệ. Là một người đẹp chính hiệu.”
Mẫn Mân lại chú ý đến thứ khác: “Chị ơi, chị có nhìn ra được ai trên ai dưới trong tương lai không?”
Mẫn Thu có hứng thú với Phượng Hoàng nhiều hơn là mối quan hệ giữa Ninh Chước và Thiện Phi Bạch.
Cô từng trải đáp: “Họ đã ngủ với nhau rồi mà? Ninh Chước dưới.”
Trả lời xong, cô chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng năm phú sau, cô lại bị Mẫn Mân cưỡng chế đánh thức: “??? Sao chị biết?”
Mẫn Thu ngáp một cái, viết vào sổ: “Nhìn tư thế đi đường của cậu ta.”
Suốt đêm hôm đó, Mẫn Mân không gọi chị mình dậy nữa, có lẽ là vì nhân sinh quan sụp đổ liên tục, cần một chút thời gian để dựng lại.
…
Ninh Chước không hay biết hai chị em sinh đôi này hứng chí thảo luận về mình.
Anh đang dồn hết sức để hồi phục sức khỏe.
Nửa đời của Ninh Chước sống như một thanh kiếm, anh để bản thân bị chém nát đầy rẫy vết thương, cả người ngùn ngụt sát khí.
Bây giờ thanh kiếm được tra vào vỏ, bắt đầu thời gian tự mình bảo dưỡng.
Nhưng anh là một người luôn lao về trước theo quán tính, dù muốn đứng yên cũng khó lòng làm được.
Để giúp anh tiện di chuyển, Thiện Phi Bạch đã chế tạo cho anh một cây gậy chống vừa nhẹ vừa đẹp bằng kim loại lỏng.
Ninh Chước cầm cây gậy, huơ qua huơ lại hai cái trong không trung, sau đó đánh lên mông Thiện Phi Bạch, cảm thấy khá hài lòng.
Anh nói: “Đi xem tù binh.”
“Tù binh” là nhóm lính đánh thuê của Spider.
Theo quy tắc của giới lính đánh thuê, một bên tuyên bố ngừng chiến thì để giữ mối quan hệ hòa bình, bên còn lại sẽ thả họ đi.
Vì lính đánh thuê chỉ là công cụ.
Là công cụ thì cũng khó lòng xử lý công cụ khác.
Nhưng Ninh Chước bị thương nặng, Thiện Phi Bạch luôn túc trực ở bên cạnh chăm sóc cho anh nên cũng “quên mất” chuyện này, cho nên nhóm lính đánh thuê bị nhốt trong phòng thẩm vấn suốt 4, 5 ngày qua mà không một ai đoái hoài.
Khi được dẫn ra ngoài, Spider tức anh ách nhưng không thể hiện ra mặt.
Đi dưới mái hiên thì phải cúi đầu*.
*Raw 人在屋檐下,不得不低头: đi dưới mái hiên thì phải cúi đầu đi để tránh bị va đầu. Ở đây có thể hiểu là nhóm Spider đứng ở thế yếu, cho nên phải nhẫn nhục chịu đựng.
Spider kiềm nén cơn giận, không hé răng nửa lời.
Ninh Chước chống gậy đi đến.
Giọng nói của anh vẫn nhuốm mùi máu tanh, không hề suy yếu: “Theo quy tắc, bọn mày từ bỏ nhiệm vụ, đồng nghĩa với việc nhận thua trước bọn tao. Cho nên theo quy tắc, bọn ta phải thả bọn mày đi.”
Spider cúi đầu, nửa gương mặt bị che khuất, khóe miệng lại nhếch lên chừng như không cam lòng.
Sau đó, bên tai hắn lại vang lên một tiếng sấm: “Nhưng mà tao còn một câu muốn hỏi. Lúc trước ai là tên đã đánh lén Thiện Phi Bạch?”
Ninh Chước vẫn còn giữ cái đầu chống lửa của android bị bẻ đứt từ trong đám cháy.
Lần này đội B của tổ chức Rousseau đột kích vào căn cứ Henna, nhiều lính đánh thuê cũng được cải tạo chân tay giả có chức năng chống lửa giống như android đó.
Đó là công nghệ đặc biệt của công ty Thụy Đằng dành riêng cho nhân viên của mình, không được thương mại ra ngoài.
Thiện Phi Bạch xác nhận rằng cậu không quen biết một ai bên đội A Rousseau do Giang Cửu Chiêu dẫn đầu.
Nhưng cậu lại quen mắt hơn phân nửa người của đội B.
Đột nhiên Ninh Chước khơi lại chuyện cũ, Spider bất giác run người, vô thức liếc mắt nhìn đồng bạn ở bên cạnh.
Trùng hợp thay, người bạn này cũng quay đầu nhìn Spider.
Spider trừng mắt nhìn qua: Mày dám nói không?
Bị ánh mắt hung hiểm của đối phương đe dọa, lính đánh thuê này ngay lập tức cúi thấp đầu.
Ninh Chước chống gậy bước đi khập khiễng, anh mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, cả người không có tính uy hiếp nào.
Người không có tính uy hiếp nào lại lướt mắt nhìn qua tất cả tù binh, nhẹ nhàng ra lệnh: “Không ai nhận. Vậy thì đánh gãy hết xương cột sống của cả bọn đi.”
Spider giật bắn người, tức giận nói: “Mày dám! Mày đang phá vỡ quy tắc của lính đánh thuê!”
Ninh Chước thờ ơ nhìn hắn: “Ai cảm thấy tao phá vỡ quy tắc của lính đánh thuê thì tới tìm tao nói chuyện.”
Ninh Chước chống gậy xoay người rời đi, bình tĩnh nói với nhóm lính đánh thuê của Henna và Bàn Kiều: “Năm phút sau, nếu tôi còn thấy một tên Rousseau nào còn đứng được thì đổi lại, mấy người sẽ thành kẻ nằm xuống.”
Không chờ Ninh Chước bước một chân ra ngoài cửa, một lính đánh thuê la lên: “Là anh ta! Là do đội trưởng Spider làm!”
Các thành viên của Rousseau đều do một tay Giang Cửu Chiêu dạy dỗ.
Xương sống khác với những bộ phận khác trên người, cần phải phẫu thuật để cải tạo, mức độ nguy hiểm cực cao, cũng không chắc chắn 100% thành công sau khi phẫu thuật, dại dột phẫu thuật có khả năng bị tật nguyền cả đời.
Họ là lính đánh thuê, thân thể chính là tiền vốn, là tất cả mọi thứ mà họ có.
Những thành viên Rousseau rất có bản lĩnh, không chờ người của Henna yêu cầu, tất cả đều nhào lên đè Spider xuống.
Spider không thể tránh thoát, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Ninh Chước rũ mắt nhìn, đánh giá Spider bị bắt trói hai tay sau lưng: “À, là mày.”
Spider liên tục nuốt nước bọt, biết rõ bây giờ có quỳ gối xin tha cũng vô dụng nên ngoan cường nói: “Mày muốn đánh thì đánh, muốn giết thì —”
Ninh Chước nói: “Không giết mày.”
Dứt lời, anh giơ cây gậy lên, gõ lên đầu Spider.
Một cú đập này khiến Spider choáng váng, hộp sọ nhói buốt, tinh thần khảng khái vừa mới sôi trào ngay lập tức bị gõ bay.
Ninh Chước không nói gì, chỉ lẳng lặng vung gậy liên tục.
Kim loại lỏng rắn chắc nhưng không nặng, một cú đập cũng đủ đập thẳng vào phần xương.
Ninh Chước ra tay vừa ác vừa chuẩn, bị gõ từng cú vào đầu, Spider đau đớn lăn lộn trên đất kêu la ỏm tỏi.
Sau vài chục cú đập, Spider hóa thành một con nhện sặc sỡ, làn da đủ màu sặc sỡ vô cùng đáng sợ.
“Chỉ vậy thôi.”
Ninh Chước vẫn còn bị thương nặng, thể chất cũng suy nhược sau khi rèn luyện thể lực một cách sáng tạo xong, anh đã vã mồ hôi lạnh toàn thân.
Anh đưa cây gậy cho Thiện Phi Bạch: “Cậu làm đi. Đó là xương của cậu, cậu cũng biết rõ cậu bị đau ở đâu.”
Thiện Phi Bạch nhận lấy cây gậy, ước lượng sức nặng của nó trong tay, dùng mũi chân đá đá vào mặt của Spider nằm dưới đất, sau đó cậu đạp thẳng một chân lên thắt lưng hắn.
Cậu nhẹ giọng nói: “Giờ tao đòi nợ mày, dù không đưa, mày cũng phải trả.”
Cây gậy vung lên rồi hạ xuống, xương cột sống của Spider gãy răng rắc, âm thanh vang vọng khắp phòng.
Spider ré lên đau đớn một tiếng rồi bất tỉnh tại chỗ.
Ninh Chước lấy lại cây gậy chống từ tay Thiện Phi Bạch, anh không còn đủ sức để lau mồ hôi cho bản thân, anh để mặc mồ hôi từng giọt lăn dài trên mặt, hai mắt hơi híp lại, dựa lưng vào tường nghỉ ngơi dưỡng sức: “Sau khi quay về thì bọn mày sẽ nói như thế nào?”
Nhóm lính đánh thuê đội B của tổ chức Rousseau trố mắt nhìn nhau.
Lính đánh thuê có một quy tắc bất thành văn:
Nếu làm nhiệm vụ thất bại, mục tiêu còn sống, bị đối phương trả thù thì với mức độ trong cho phép sẽ được xem là gậy ông đập lưng ông, năng lực không bằng người ta, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Hai bên cùng nói ngừng chiến nhưng thực chất ai cũng biết rõ Rousseau thua thảm hại trước Henna và Bàn Kiều.
Uy tín của Rousseau bị tổn hại nặng nề trong cuộc chiến này. Nếu cộng thêm việc Spider làm việc tắc trách ngay từ đầu, mục tiêu của hắn vẫn còn sống và quay lại trả thù, dùng gậy đánh nát xương cột sống của hắn thì Rousseau quả thực trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhóm lính đánh thuê trẻ tuổi hứng chịu ánh mắt rét căm căm của Ninh Chước, tất cả dõng dạc hô: “Anh Hai bị thương trong lúc chiến đấu, đây là tai nạn lao động, không phải do thù riêng.”
Ninh Chước khẽ gật đầu: “Bên dưới có xe cứu thương, lấy đi đi. Tặng bọn mày.”
Nhóm lính đánh thuê chân thành cảm ơn Ninh Chước, phân phó hai người đi lấy cáng cứu thương vác Spider đi.
Tiễn nhóm tù binh rời đi, Thiện Phi Bạch cũng dìu Ninh Chước quay về phòng.
Trên mu bàn tay của Ninh Chước dính máu của Spider.
Thiện Phi Bạch ngồi xổm bên mép giường, dùng khăn lông thấm nước ấm lau sạch tay Ninh Chước.
Khăn lông trắng nóng hôi hổi lau đi vết máu đỏ, để lộ làn da trắng nõn, mềm mại của anh.
Ninh Chước không để tâm đến biểu tình chuyên chú của Thiện Phi Bạch, anh quay đầu nhìn nơi khác, nói: “… Trả thù cho cậu.”
Thiện Phi Bạch: “Em cảm ơn anh Ninh.”
Ninh Chước: “Tiện tay thôi.”
Thiện Phi Bạch: “Anh có mệt không?”
Ninh Chước: “Bình thường. Không mệt.”
Hai người câu được câu mất nói chuyện với nhau, dường như công cuộc trả thù rửa hận vừa nãy không hề xảy ra mà họ chỉ vừa mới đi dạo bộ cùng nhau về nhà, bắt đầu thảo luận trưa nay ăn gì.
Ninh Chước đổ mồ hôi mà lại nằm xuống nghỉ ngơi, cả người cảm thấy rinh rích khó chịu, Thiện Phi Bạch chủ động cởi quần áo cho anh, chỉ để lại quần đùi và áo lót, giúp anh lau sạch người và thay thuốc cho anh.
Cậu nâng đùi Ninh Chước lên, dùng khăn lông ấm áp nhẹ nhàng lau từng chút một.
Cậu nói: “Sau này ổn định, chúng ta nuôi thú cưng nhé?”
Ninh Chước nghiêng người không đáp.
Ở thành phố Ngân Chùy không có sở thú.
Con mèo cưng cuối cùng đã chết cách đây 50 năm.
Ninh Chước chỉ có thể nhìn thấy chó và mèo ở trong ảnh chụp trên mạng.
Anh không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng khi có một loài động vật nào đó không phải con người xuất hiện trong nhà của mình.
Nhưng anh đáp: “Được.”
Thiện Phi Bạch tiếp tục phác họa tương lai của bọn họ, má lúm đồng tiền bên má lấp ló ẩn hiện, ánh mắt lại sáng rực: “Sau này chúng ta sẽ có nhà riêng của mình, không phải ở dưới tầng hầm mà là ở trên mặt đất, hướng lên trời, mỗi ngày chúng ta có thể sưởi nắng ít nhất 4 tiếng…”
Trong lúc Thiện Phi Bạch thỏa sức tưởng tượng, Ninh Chước có chút thất thần.
Một lát sau, anh chợt nhăn mặt, bất mãn rên lên một tiếng.
Thiện Phi Bạch cúi đầu nhìn, nhận ra trong khi mình mất tập trung nghĩ về cảnh tượng tương lai, bàn tay di chuyển không đúng trọng tâm, lau tới lau lui, cuối cùng khơi dậy phản ứng từ Ninh Chước.
Hai mắt Thiện Phi Bạch sáng như đèn pha, cậu vòng tay ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Ninh Chước, đỡ lấy vòng eo thon thả của anh: “… Anh ơi, bây giờ làm được không?”
Ninh Chước liếc mắt: “Cậu có làm được không?”
Thiện Phi Bạch dụi mặt vào bên tai Ninh Chước, cậu phì cười, bàn tay ôm lấy eo tăng thêm sức, bắt đầu công cuộc khai phá những vị trí quen thuộc, vui sướng khi nhìn thấy người trong lòng hơi ngửa cổ ra thở hổn hển.
Vì sức khỏe của Ninh Chước, Thiện Phi Bạch vận động có chừng mực, nhẫn nại đến mức bên thái dương đổ đầy mồ hôi hột.
Sau cuộc ái ân, Ninh Chước cũng không cảm thấy đau nhói chỗ nào, anh thoải m ái bước xuống đất, vươn tay muốn cầm lấy cây gậy chống trên đầu giường.
Thiện Phi Bạch muốn ôm Ninh Chước đi ngủ, thấy anh lại không ngoan ngoãn nằm im, cậu khó hiểu túm lấy góc áo của anh: “Anh, hôm nay anh mệt lắm rồi, anh nên nghỉ ngơi đi.”
Ninh Chước cúi đầu, lười biếng cài từng cúc áo: “Tôi vẫn khỏe, tôi đi xem con tàu.”
Thiện Phi Bạch hơi nhướng mày.
Cậu nhớ ra rằng Ninh Chước vốn không phải người hay nghe lời khuyên.
Cậu dùng sai sách lược rồi.
Thiện Phi Bạch nhanh tay lẹ mắt cướp lấy cây gậy chống của anh, tùy tiện vứt qua một bên, nhân lúc Ninh Chước nghiêng ngả mất thăng bằng liền dùng cả hai tay ôm eo anh, kéo anh nằm lại trên giường.
Cả người Ninh Chước đổ ập xuống giường, anh nén giận nói: “Làm gì vậy?”
Thiện Phi Bạch từ trên cao nhìn xuống, trịch thượng nói: “Bắt anh nghỉ ngơi.”
Lần này cậu dùng hết sức kéo Ninh Chước vào giữa giông bão ngoài khơi xa.
Ninh Chước lắc lư giữa sóng to gió lớn, lúc chìm lúc nổi, cơ thể vừa đau lại vừa thoải mái, hòa mình cùng với từng cơn sóng, hai bên ồ ạt giáp công khiến anh lùi không được, tiến cũng không xong, chỉ có thể từ từ chìm sâu xuống.
Sau hành trình dài hơi này, Ninh Chước không còn chút sức lực nào, anh thở một hơi dài rồi ngủ thiếp đi.
…
Đối với Mã Ngọc Thụ, ông ta lòng dạ không yên, sống như trong chảo lửa suốt mấy ngày qua.
Không một ai đánh ông ta, chửi ông ta, nhưng từng giây từng phút ông ta lại không thể an yên.
Bên phía Rousseau không có bất kỳ tin tức gì.
Vợ đã nhanh chóng ly hôn với ông ta, cắt đứt mọi quan hệ và mang con rời đi. Bà không dám ở gần con bạc này thêm một giây phút nào nữa.
Điều quan trọng nhất là ông ta chỉ có thể bất lực nhìn khối tài sản tích lũy bao năn bị sóng to biển lớn cuốn trôi sạch sẽ, chẳng còn gì ngoài đá sỏi.
Ngay cả khi Rousseau có thể giúp ông ta bắt sống Ryo Motobu thì sao?
Ông ta vẫn bị lột mặt nạ, quay về làm một Mã Ngọc Thụ sống giữa bốn bức tường trống rỗng.
Cuộc sống sau này sẽ ra sao?
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Mã Ngọc Thụ hoảng loạn không thôi.
Một đêm nọ, trong lúc ông ta đang gặp khủng hoảng trầm trọng, một số điện thoại lạ gọi đến.
Bây giờ ông ta không dám ngó lơ bất kỳ cuộc gọi nào vì sợ Khải Nam nghi ngờ rằng ông ta muốn quỵt nợ bỏ trốn.
Một khi Khải Nam nổi lòng nghi ngờ, chút hơi tàn còn sót lại của Mã Ngọc Thụ nhanh chóng tắt ngúm.
Mã Ngọc Thụ chuẩn bị tâm lý, bắt máy: “Alo —”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người mà ông ta không thể nào tưởng tượng ra nổi: “Alo. Cậu Mã, không biết dạo gần đây cậu khỏe không?”
Mã Ngọc Thụ bật dậy từ trên giường, nắm chặt lấy máy liên lạc, ngây người một hồi lâu, rụt rè hỏi lại: “… Ryo Motobu?”
“Vài ngày trước nhờ lòng tốt của cậu, tôi đã được giúp đỡ rất nhiều.”
Ryo Motobu trò chuyện bằng giọng điệu lạnh nhạt như mọi khi: “Không ngờ cậu lại khiến sự tình biến lớn như vậy, tôi đã gặp khá nhiều rắc rối. Nhưng may là công việc của tôi tiến triển rất suôn sẻ. Cho nên tôi nghĩ rằng tốt nhất chúng ta nên giải quyết mọi chuyện trong hòa bình.”
“Thế này đi. Tôi cùng với cậu và vị sếp lớn kia, ba người chúng ta gặp mặt nhau trò chuyện với nhau một phen. Chúng ta đều là thương nhân làm ăn, để kiếm tiền thì cần phải chấm dứt ân oán của nhau.”
“Được không? Cậu có… đồng ý không?”