Thân phận của người đàn ông đó là giả, vậy thì những người do ông ta giới thiệu thì sao?
Đáp án không cần nói cũng rõ.
Mã Ngọc Thụ liên tục gọi điện cho những con nợ theo danh sách nhưng không một ai bắt máy.
Đó là một băng lừa đảo.
Phát hiện ra điều này, Mã Ngọc Thụ cũng không quá lo lắng.
Đây là nghề của ông ta, hiển nhiên sau bao năm hành nghề ông ta cũng đã thấy vô số người quỵt nợ.
Mỗi số tiền cho mượn ông ta đều nắm chắc trong lòng bàn tay, chắc chắn không bao giờ để lỗ vốn.
Dù con nợ xóa bỏ mọi dấu vết, trốn chui trốn nhủi, ông ta cũng nhất quyết lôi ra ngoài cho bằng được, siết chặt cho đến khi con nợ đổ máu!
Muốn đen ăn đen, vậy thì Mã Ngọc Thụ cũng sẽ chờ đợi những con nợ muốn quỵt tiền đó có thể nuốt sạch được số tiền đó hay không.
Mã Ngọc Thụ âm trầm ra lệnh: “Đi điều tra ngay. Xem thử ai là kẻ phá đám, lật cả nhà nó lên; số tiền kiếm được chia cho bọn mày 2 phần.”
Đám đàn em phấn khích không thôi, hai mắt sáng rỡ, xoa tay hầm hè đi đòi nợ.
Mã Ngọc Thụ không quá bận tâm đến chút tiền này vì ông ta nghĩ không có một đồng nào có thể thoát ra khỏi kẽ tay mình.
Tổng số tiền mà những con nợ đó cầm đi chưa đến 3 triệu.
Ông ta lo sợ một điều khác.
Khi băng lừa đảo kia ồ ạt xuất hiện cũng là lúc Ryo Motobu đến mượn tiền.
… Mã Ngọc Thụ có linh cảm không tốt.
Lo lắng bất an cho nên Mã Ngọc Thụ gọi điện cho Ryo Motobu ngay.
Nghe đường dây liên lạc không có vấn đề gì, Mã Ngọc Thụ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ryo Motobu nhanh chóng bắt máy, giọng điệu lạnh nhạt, xa cách: “Alo.”
Mã Ngọc Thụ tươi cười hỏi: “Anh Motobu, làm ăn phát tài nha. Dạo này anh kinh doanh sao rồi? Nghe nói anh có khởi đầu tốt lắm đúng không?”
Ryo Motobu là một khách hàng lớn, cho nên cần được đối xử tôn trọng.
Mã Ngọc Thụ luôn cho người theo dõi đối phương.
Quả thực thời gian gần đây Ryo Motobu rất bận rộn.
Trình độ kĩ thuật của Ryo Motobu thuộc hàng xuất sắc. Một khi được hỗ trợ nguồn vốn thì đủ năng lực để vực dậy lại từ đầu.
Trước đây, những công ty khác không dám thuê Ryo Motobu vì sợ động chạm đến Thụy Đằng và Thái Thản: Ryo Motobu bị công ty mẹ Thái Thản sa thải, một công ty lớn như vậy mà còn không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng với ông ta thì những công ty nhỏ lẻ khác dám thuê ông tay về hiển nhiên sẽ bị tai mắt của công ty lớn dòm ngó.
Hơn nữa con trai ông ta là Takeshi Motobu là một tên tội phạm khét tiếng vì dám lợi dụng hệ thống an ninh do chính Ryo Motobu thiết kế. Điều này cũng phần nào ảnh hưởng đến danh tiếng của ông ta.
Bây giờ thì Takeshi Motobu không còn nữa.
Ryo Motobu không biết từ đâu đào ra một số tiền lớn, tự mở công ty và làm giám đốc.
Những công ty kĩ thuật khác không thể thuê Ryo Motobu, nhưng hợp tác kinh doanh là một chuyện khác.
Một công ty mạnh dạn đến thương lượng với ông ta, hi vọng ông ta có thể thiết kế một hệ thống bảo vệ an toàn – sau vụ đánh bom nhà hát Columbus, có rất nhiều công ty xem trọng việc bảo vệ công trình của mình.
Khi đã có mục tiêu phấn đấu, Ryo Motobu ngay lập tức vùi đầu vào công việc, thậm chí còn bỏ qua việc chữa trị cho mắt cá chân bị thương của mình.
Ryo Motobu vốn là một người cuồng công việc, vì công việc có thể bỏ qua hết mọi thứ.
Cho nên ông ta mới thờ ơ, không quan tâm đến con trai cả luôn tuân thủ pháp luật nhưng năng lực tầm thường mà và lại yêu thương vô điều kiện con trai út Takeshi Motobu có tài năng vượt trội, bất chấp những hành vi vô nhân đạo của nó.
… Đây là một loại tình yêu lệch lạc, méo mó.
Nhận được cuộc gọi của Mã Ngọc Thụ, Ryo Motobu ngó lơ lời chào hỏi xã giao của đối phương, hai mắt chăm chú nhìn màn hình trước mặt, hỏi: “Đến ngày thu nợ rồi à?”
Mã Ngọc Thụ hơi ngạc nhiên: “Ơ không…”
Ryo Motobu dứt khoát nói: “Vậy thì đừng có làm phiền tôi.”
Dứt lời, ông ta cúp máy.
Mã Ngọc Thụ ngơ ngác nhìn chằm chằm ống nghe nửa ngày, không biết nên giận hay nên cười.
Ông ta thoải mái ngả lưng xuống ghế ngồi, lẩm bẩm mắng chửi: “Ha. Con mẹ nó. Con nợ còn có quyền hơn chủ nợ, đúng là trước khi tận thế đến nơi thì vẫn còn dùng được.”
…
Ở căn cứ Henna, Ninh Chước và Thiện Phi Bạch vừa kết thúc một cuộc làm tình cháy bỏng.
Cả hai lười nhác nằm trên giường, chưa tách nhau ra.
Ninh Chước nằm sấp, một tay đặt lên xương hông, lẳng lặng nằm trên giường như một con mèo lười, bao bọc xung quanh là mùi hương của một cơ thể ấm áp khác – mùi hương trên người Thiện Phi Bạch tươi mát, sạch sẽ như mùi nắng, cậu nằm trên tấm nệm trắng mềm mại vừa giặt sạch, thoải mái đến ưỡn cong người.
Thiện Phi Bạch từ phía sau xoa bóp cho Ninh Chước, ngón tay miết từng đốt, từng đốt sống lưng.
Cậu hỏi: “Anh Ninh, anh đang nghĩ gì vậy?”
Ninh Chước suy nghĩ một chút, ngạc nhiên khi nhận ra anh không hề suy nghĩ gì cả.
Điều này khiến anh vô thức trở nên bất an.
Anh hiếm khi trải qua cảm giác này.
Từ khi anh có trí nhớ, anh đã luôn giúp đỡ cho công việc của cha, chăm sóc cho mẹ luôn bệnh tật, từ nhỏ cho đến lớn đều luôn như vậy, tâm trí không lúc nào ngơi nghỉ.
Trong giây phút thư giãn ngắn ngủi, Ninh Chước cảm thấy xa lạ và đột nhiên sinh ra một sự hổ thẹn khôn cùng.
Anh vùi mặt vào trong gối như trốn tránh.
Thiện Phi Bạch thủ thỉ bên tai anh: “Anh Ninh, chúng ta chơi một trò chơi nha. Anh nghĩ đến một con vật, rồi em sẽ đoán anh đang nghĩ đến con gì nha?”
Ninh Chước tưởng tượng ra một con sói con có đôi mắt ầng ậng nước.
Nhưng anh vẫn nói: “Nhàm chán.”
“Trò chơi nhỏ thôi mà.” Thiện Phi Bạch cọ mũi lên vai anh: “Chà… em đoán là con sói.”
Ninh Chước: “Sai.”
Thiện Phi Bạch hơi ngẩng đầu lên, lén lút nhìn trộm biểu tình của Ninh Chước, sau đó lại rụt đầu lại, chắc như đinh đóng cột nói: “Em đoán đúng rồi.”
Ninh Chước chợt cảm thấy bực bội.
Ninh Chước tư duy theo quán tính sẽ không nghĩ Thiện Phi Bạch có thể đọc vị được mình mà anh có cảm giác như chàng trai này nhẹ nhàng nắm chặt anh trong lòng bàn tay, cậu ta khinh thường anh vì có thể tùy ý nắn bóp anh.
Anh bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ đến một con thỏ… một con thỏ chết.”
Thiện Phi Bạch đang vui vẻ bất ngờ bị dội một gáo nước lạnh.
Cậu ngây người, trong lòng rầu rĩ: “Anh Ninh, đừng nói “chết”… cũng đừng nói… từ kia.”
Ninh Chước hỏi lại: “Không phải cấp dưới của cậu thích ở sau lưng tôi gọi tôi như vậy à?”
Thiện Phi Bạch nhất thời cứng họng.
Khi đó hai bên vẫn trong quan hệ đối địch, đối xử với nhau một cách hèn hạ là lẽ thường tình.
Lúc nào cũng đối đầu nhau đến đổ máu thì cư xử xã giao, khách khí mới là chuyện kỳ quặc.
Ninh Chước có vẻ ngoài xinh đẹp, biệt danh “con thỏ” cũng không phải do Bàn Kiều đặt.
Đến cả một thẳng nam bình thường ở thế giới ngầm còn nghêu ngao muốn “một ngày chơi chết con thỏ Ninh.”.
Hiểu đơn giản là họ muốn xả giận một chút cho thoải mái.
Nhận thấy Ninh Chước có để tâm, Thiện Phi Bạch ấp úng: “Anh, là do em không dạy dỗ họ đàng hoàng… em không bao giờ gọi anh như vậy.”
Quả thực là thế.
Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn gọi Ninh Chước là “anh Ninh”, cho dù dùng dao đâm thẳng vào bả vai anh, cậu vẫn không hề thay đổi.
Thiện Phi Bạch nhạy bén phát hiện ra Ninh Chước cũng không quá bận tâm về điều này.
Đột nhiên anh gây khó dễ cho cậu, chắc chắn là có lí do khác.
Cậu ôm lấy vai anh, muốn anh đối diện với mình, đồng thời thử dò hỏi: “Anh, vừa rồi anh không sướng hả?”
“Sướng.” Ninh Chước mở to mắt: “Rất sướng.”
Ninh Chước đành phải đối diện với tầm mắt của Thiện Phi Bạch.
Ngay sau đó, Ninh Chước quay mặt đi.
Anh không muốn nhìn vào mắt Thiện Phi Bạch.
Vì anh sẽ nhìn thấy hình ảnh bản thân mình trong mắt cậu. Đó là một anh đang tưởng tượng ra viễn cảnh một “mái ấm” ở tương lai.
Ninh Chước nhắc lại mộng tưởng lãng mạn nhưng phi thực tế trước đây Thiện Phi Bạch nói với mình: “… Cậu nghĩ lại đi, xây cầu rất tốn kém. Xây một con thuyền là đủ rồi. Ai muốn đi thì đi, ai muốn ở lại thì ở.”
Trái tim Thiện Phi Bạch đánh thót một cái.
Nhưng đó không phải vì vui sướng, hạnh phúc.
Cậu hỏi: “Anh Ninh, anh muốn “đi”, hay là “ở lại”?”
“Không có cái nào hết.” Ninh Chước nói: “Nếu đi thì một nửa tro cốt của tôi sẽ để lại khu Vân Mộng, một nửa sẽ cho cậu mang theo, cậu muốn đổ xuống biển hay là giữ lại bên người thì tùy cậu.”
Đây là cách thức công bằng nhất mà Ninh Chước có thể nghĩ đến.
Cuộc sống của anh vốn đã tạm bợ, vậy thì mỗi bên một nửa sẽ ổn thỏa.
Thiện Phi Bạch hít sâu một hơi.
Ngọn núi lửa trong lòng cậu lặng im suốt một thời gian dài bây giờ lại rục rịch rung chuyển, bắn lên những tia dung nham rực lửa.
… Suốt thời gian qua cậu luôn chờ đợi câu trả lời của Ninh Chước, chỉ cần anh nói một lời thôi, “thích”, hoặc “rời đi”.
Ninh Chước đã cho cậu đáp án.
Anh vẫn lựa chọn cái chết.
Gương mặt hạnh phúc, bình yên của cậu bị xé rách tàn nhẫn.
Thiện Phi Bạch liếm đôi môi khô khốc: “… Anh Ninh, em không thể giữ lại anh ư?”
Trong lòng Ninh Chước cũng không phẳng lặng như lời nói của anh.
Nghe Thiện Phi Bạch đau đớn nói như vậy, trái tim của anh nhói buốt từng trận.
Nỗi đau ấy bao trùm khắp cả người khiến anh phải nhíu chặt mày.
Nhưng anh không biết phải chấm dứt nó như thế nào, vì vậy đành phải im lặng chịu đựng.
Thiện Phi Bạch hỏi như vậy có nghĩa là hỏi anh có thích cậu hay không.
Ninh Chước lại nghe thành có thể vì cậu mà từ bỏ quá khứ, hướng đến tương lai.
Đối với Ninh Chước, hai việc này một bên thì quá nặng nề, một bên thì khó lòng nghĩ đến.
Da thịt anh vẫn còn kề cận với da thịt của Thiện Phi Bạch, xung quanh anh là hơi ấm sự sống chân thật, vững chãi nhất.
Chỉ cần nói một lời, chàng trai này có thể mang anh trên vai, hồ hởi đi đến tận chân trời góc biển.
Nhưng tưởng tượng đến viễn cảnh anh sẽ rời khỏi thành phố Ngân Chùy, thậm chí còn được tận hưởng một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc, những bóng ảnh đã lâu không xuất hiện lại đứng trước mặt anh, im lặng chăm chú nhìn vào anh.
Anh không thể cho phép bản thân hưởng thụ hạnh phúc đó, cho nên anh chỉ có thể từ bỏ nó.
Để từ chối ảo mộng của Thiện Phi Bạch, “từ bỏ” cũng không phải một lời chia tay đơn giản.
Giống như bình thường, chỉ cần mạnh mẽ chặt đứt là được.
Đôi mắt xanh ngọc bích của Ninh Chước lắng đọng lại, anh lạnh lùng nói: “Kĩ năng trên giường của cậu không tệ. Nhưng bạn tình thì không nên tự mình đa tình.”
Thiện Phi Bạch tức giận cười lạnh một tiếng, cả người hơi phát run: “Em không thể trở thành lí do để anh sống sao?”
“Không.”
“Không phải anh rủ em làm đồng phạm à?”
“Đúng vậy.”
“Cùng nhau phạm tội xong thì có phải sẽ cùng nhau chạy trốn không?”
Ninh Chước bình tĩnh nói: “Không nhất thiết. Sau khi xong nhiệm vụ thì chúng ta nên đường ai nấy đi là tốt nhất.”
Thiện Phi Bạch lật người đè Ninh Chước ở dưới, mái tóc dài của cậu xõa tung, từng sợi từng sợi rơi lả tả xung quanh gương mặt anh.
Hành động của cậu dứt khoát và mạnh mẽ nên ảnh hưởng đến cả người Ninh Chước.
Anh khẽ rên một tiếng, giơ tay chống lên vai cậu.
Ngay sau đó, anh nghe thấy Thiện Phi Bạch phát ra những tiếng nức nở: “Vậy thì em đau lòng thì sao? Em đau lòng mà anh vẫn mặc kệ em sao?”
“Anh bỏ rơi em một lần, em vất vả mới đuổi theo kịp, bây giờ anh lại muốn bỏ rơi em lần thứ hai…”
Cậu khóc nấc lên, tiếng nấc nghẹn khiến lồng ngực Ninh Chước đau xót: “Anh Ninh, chẳng lẽ em chỉ là một thứ phiền phức anh chỉ muốn vứt bỏ mãi thôi ư?”
Ninh Chước siết chặt tay, chặt đến mức khiến bả vai của cậu răng rắc vang lên.
Ninh Chước nhớ lại một trận cãi nhau của họ ngày trước.
Cuộc cãi vã đó chỉ toàn là sự hiểu lầm và tức giận, sau rốt cả hai đều tổn thương lẫn nhau.
Một tay Ninh Chước sờ soạng ra phía sau, dễ dàng bắt được cây roi ở ngay trên đầu.
Họ là kẻ thù nhiều năm của nhau, hiển nhiên biết rõ nên thọc một đao như thế nào để khiến đối phương phải đau khổ nhất.
Ninh Chước vỗ roi lên mặt Thiện Phi Bạch: “Cậu không muốn bị bỏ rơi thì cố gắng phát huy hết giá trị của mình đi, đẩy hết mọi chuyện lên đầu tôi, sau đó giao nộp tôi.”
“Tôi dự định sẽ giúp Lâm Cầm mở rộng tiền đồ. Nhưng cậu giúp tôi, nếu cậu muốn, cậu cũng có thể dùng tôi.”
Ninh Chước nói một hơi như vậy có chút váng đầu, anh hạ đầu xuống gối mềm, nhắm mắt lại thở dốc.
Thiện Phi Bạch im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng: “… Anh cũng đã nói như vậy với chú và cô rồi ư?”
Ninh Chước không nhìn biểu tình của cậu: “Đã lâu rồi họ không đến.”
Cậu không nói cho Thiện Phi Bạch rằng cha mẹ đang xót xa nhìn hai người họ ở trong góc phòng.
Một sự xâm nhập chớp nhoáng cướp hết mọi giác quan của Ninh Chước, anh không nhịn được mà nắm chặt khăn trải giường: “A…”
Thiện Phi Bạch lạnh lẽo nói: “Anh nói dối.”
Ninh Chước co đầu gối đẩy lên ngực Thiện Phi Bạch: “Bỏ ra. Bỏ ra ngay.”
Nhưng sự xâm nhập ngày một dồn dập và mạnh mẽ hơn khiến đầu gối của Ninh Chước mất hết sức lực.
Trước khi cãi vã, họ đã giữ tư thế thân mật chặt chẽ này – tiến thêm một bước là tình ái mãnh liệt, lùi một bước là đối chọi gay gắt.
Thiện Phi Bạch ghé sát bên người anh, thì thầm: “Anh Ninh không nói thì cứ để chú và dì nhìn anh đi… bây giờ nhìn anh đang lộ ra vẻ mặt gì khi ở cùng với em, họ sẽ có tâm tình gì?”
Ninh Chước mở bừng mắt, hoảng loạn nhìn về phía góc tường.
Bệnh tật theo anh suốt nhiều năm.
Mẫn Mân nói rằng anh mắc bệnh cyberpsychosis – nghĩa là sau khi cải tạo chi giả, những thay đổi về cấu trúc sinh lý cũng sẽ tác động trực tiếp đến tâm lý và tinh thần.
Ninh Chước thực sự tin rằng linh hồn của cha mẹ mình vẫn đang đứng ở nơi đó.
Ảo ảnh không biến mất.
Ninh Chước đỏ bừng mặt, thở hổn hển giơ chân đá vào người Thiện Phi Bạch: “Bỏ ra! Tránh xa tôi ra!”
Tay chân vừa động, anh lại bị tụt huyết áp.
Cơn chóng mặt đổ ập đến như lốc xoáy, nó nhấn chìm anh xuống, một chân đá lên ngực Thiện Phi Bạch cũng theo đó xụi lơ.
Hình ảnh trước mắt anh xoay tròn không ngừng, môi và răng anh lại bị tách ra, một viên kẹo bạc hà được nhét vào.
Nhưng cùng với nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng là những va đập mãnh liệt như sấm rền.
Chuyển động của Thiện Phi Bạch dứt khoát và thô bạo, giống như đang tìm mọi cách để chạm được đến trái tim của anh.
Chờ đến khi Ninh Chước dần tỉnh táo lại, cả người anh đã bị kéo vào một trận cuồng phong lửa nóng.
Anh nhanh chóng thoát lực, ngả người về phía sau.
Cả người anh nhẹ bẫng như đã chết rồi, đôi khi co giật, run rẩy rên rỉ vào tiếng, dường như anh không hề liên quan gì đến thực tại.
Khi anh gần như mất hết nhận thức giữa một nụ hôn sâu hút cạn hơi thở, người nọ đã thì thầm bên tai anh rằng: “Vậy thì anh có thể cho em chết cùng với anh được không?”
Hơi thở của Ninh Chước mong manh: “Không được.”
Nội tâm Thiện Phi Bạch vụn vỡ, cậu chất vấn gần như mất khống chế: “Tại sao chứ?”
Ý thức của Ninh Chước gần như không còn gì, trước tầm mắt mờ ảo của anh chỉ có một Thiện Phi Bạch sống động như thật.
“Tôi có thể sống vì cậu…” Thần trí hỗn loạn, Ninh Chước bộc bạch chân tình: “Cậu không cần phải chết vì tôi.”
Người nọ kinh ngạc.
Ngay sau đó, một thứ nóng bỏng hạ xuống.
Không phải nước mắt, mà là một nụ hôn.