Kẻ Cướp Đoạt

Chương 2




2.

"Đúng vậy, tôi là một con vịt con xấu xí. Tôi thật đáng xấu hổ."

"Cho hỏi, hành vi xát muối vào vết thương người khác của mấy người cao quý đến mức nào?"

Tôi nheo mắt nhìn xung quanh, giọng nói sắc bén và rõ ràng.

Lời vừa dứt, ngàn sóng chấn động.

Một vài người đang thì thầm với nhau.

"Lâm Thời Sơ, cô gọi ai là rẻ tiền? Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cô vì cô là phụ nữ!"

Tên dẫn đầu gây rối giơ nắm đấm lên với tôi.

"Tôi chỉ nói vâỵ thôi. Sao anh lại vội vàng phạm tội như vậy? Anh là tên kh.ốn như vậy sao?”

Tôi liếc hắn ta và thở dài từng chữ.

Hắn ta tức giận đến mức nắm chặt tay, muốn lao về phía trước.

Anh ta ngay lập tức bị vài người “nhanh mắt nhanh tay” giữ chặt lấy.

Tôi cảm thấy Giang Hoài An đang liếc tôi.

Nhưng nhìn kỹ lại, tôi chỉ có thể thấy khuôn mặt lạnh lùng và tàn nhẫn của anh ta.



Tim tôi lại đau nhói.

"Lâm Thời Sơ, sao cô không tự soi lại mặt mình đi!"

"Cô chỉ là một quả tạ, một gánh nặng, một ma cà rồng hút m.áu. Tất cả số tiền mà anh Giang kiếm được trong những năm qua đều dùng để chữa mặt cho cô. Vì cô mà công ty anh Giang đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội!"

“Anh ấy thậm chí còn không mời cô tới đây. Cô không hiểu tình thế hiện giờ à? Một người phụ nữ bị bỏ rơi có gì để kiêu ngạo thế?”

“Chúng tôi không khuyên cô ch.et đi đã là đối đãi tốt nhất với cô rồi!”

Tên đàn ông kia tức giận rống lên, bị hạn chế di chuyển nên hắn bắt đầu chửi rủa tôi.

Một vài tên xấu xí khác nhìn tôi với ánh mắt căm ghét.

Tôi liếc mắt nhìn từng người rồi cười.

“Tôi bị biến dạng chứ không phải mất trí nhớ.”

"Khi khuôn mặt của tôi chưa bị hủy hoại, anh đã cố tiếp cận tôi, mong tôi nhìn anh nhiều hơn một chút."

"Để tôi nghĩ xem, lúc đó anh gọi tôi là gì?"

Tôi suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu mỉm cười: "Ồ, tiên nữ."

"Mặt tôi đã bị hủy hoại, nhưng ít nhất tôi vẫn ổn. Còn các người, một lũ ch.ó hợm hĩnh chạy theo nét mặt thì sao? Mới 20, 30 tuổi mà toàn thân hôi hám. Ai đáng chết? Tôi hay các người?"

Đám đông đột nhiên im lặng.

"Vì tôi là người thừa nên ở đây tôi sẽ không ở đây chướng mắt nữa."



"Tôi khuyên anh, đừng lúc nào cũng đòi hỏi người khác như một vị thánh trong khi bản thân là một tên kh.ốn."

Nói xong, tôi xua tay rồi quay người rời đi.

Khi nói những lời này, tôi cảm giác Giang Hoài An đang nhìn mình.

Nhưng tôi thậm chí còn chẳng liếc anh ta lấy một cái.

"Chị dâu, đừng vội đi. Chị đã đến rồi, chúng ta cùng uống một ly nhé."

Tôi đang định mở cửa đi ra ngoài thì cô gái đi cùng tôi đã chạy đến, tay cầm một ly rượu vang đỏ.

Khi đến gần tôi, cô ấy trẹo chân giả vờ ngã rồi giơ tay kéo mặt nạ của tôi——

Tôi giữ vững ly rượu bằng một tay và đổ toàn bộ ly rượu vào đường viền cổ áo khoét sâu của cô ấy cơ thể chúng tôi chạm vào nhau.

Cùng lúc đó, cô ấy kéo chiếc mặt nạ che nửa mặt tôi xuống.

Toàn bộ khuôn mặt của tôi tiếp xúc với ánh sáng rực rỡ của hộp đêm.

"A——"

Cô gái hét lên một tiếng chói tai, ôm ngực lùi lại vài bước. Sau khi nhìn rõ mặt tôi, cô ta đột nhiên im lặng.

Phía sau cô ả, vài chàng trai mở to mắt.

Nhưng tôi chỉ cười khinh thường, mở cửa bước ra ngoài..