Kẻ Chi Phối

Chương 4: Nụ hôn của Phanes 4




Trans: Cecil (damzyland)

Italos chẳng buồn ngẩng đầu lên, trong mắt quản gia thái độ lười phản ứng của hắn thành ngầm đồng ý.

West Delhi: "Hai người là đồng đội nên ở chung một phòng giống những nhóm khác vậy. Dù sao sau này phải cùng nhau đối mặt với nhiều thứ, hy vọng cả hai có thể..."

Còn chưa dứt lời, âm thanh cảnh cáo ầm ĩ lại vang lên, làm Italos chẳng nghe được đoạn sau West Delhi nói gì.

Nhưng chẳng quan trọng, dù sao hắn cũng chẳng có nhu cầu biết.

"West Delhi, dẫn khách sang phòng kế bên." Italos ngắt lời đối phương.

Quản gia còn chưa có gan cãi lệnh, hơn nữa kẻ chi phối của hắn đã chủ động di chuyển sang căn phòng bên cạnh, quản gia đành phải đi qua mở cửa cho cậu.

Cùng lúc đó, âm thanh cảnh cáo đã kết thúc sau một câu "Đã ghi chép lại hành vi vi phạm."

Nghĩ lại thì lần trước khi West Delhi đến âm thanh cảnh cáo cũng kết thúc với câu như thế.

Vài giây sau, quản gia quay lại phòng.

Ông ta nhẹ nhàng khép cửa, giọng vẫn hòa ái hiền lành như thế, chân thành đề xuất ý kiến: "Chủ nhân, đừng để lộ cảm xúc một cách trắng trợn như thế, ngài cũng hiểu chuyện này nên làm thế nào mà."

Bởi vì không tuân thủ nên mới bị cảnh cáo lần thứ 2.

Đương nhiên hắn biết.

Italos không cười, hiếm lắm hắn mới không trưng ra nụ cười lễ phép ấy, trông hắn không hài lòng mấy, thậm chí có hơi xa cách: "Biết, biết. Nhưng đừng lịch sự với khách đến thế, ông biết họ tự có lựa chọn cho riêng mình."

Thay vì để tâm đến những chuyện đã xảy ra, vị quản gia tốt này lại suy tính cho người khác.

Nhưng, những việc như vậy không cần đến một kẻ ất ơ nào đó phải lo liệu cho.

Lật sách ra, những khoảng trống tràn ngập nét bút lộn xộn, chữ viết xen lẫn những con quái vật do trí tưởng tượng của chính người đọc vẽ ra. Đây là một cuốn sách kể về những câu chuyện kỳ ​​bí về thế giới, người xem đã lật không biết bao nhiêu lần, đến mức gáy sách lỏng lẻo, sắp rách đến nơi.

Là ai lật sách của hắn?

Khi nhận thức được điều này, Italos không hề do dự gập sách lại, không đọc nữa.

Quản gia im lặng kề cận bên cạnh rất lâu, từ lúc ông ta nói xong thì không nhúc nhích gì. Trên thực tế, Italos chẳng hứng thú gì với suy nghĩ của West Delhi, nơi đây cũng chẳng cần đến ông ta. Chỉ là nếu ông ta vẫn cứ đứng lì ở đây không đi, vậy thì hắn không dám đảm bảo đầu của đối phương vẫn còn nguyên vẹn trên cổ đâu. Hắn chẳng ngại lại chơi chút trò tiêu khiển.

Ngón tay khẽ gõ lên sách, quản gia hiểu ý nhận lấy. Một giây sau, ông ta nửa quỳ trên mặt đất, sợi tóc bạc toán loạn, trông có hơi lạc lõng.

Như đang thực hiện nghi thức thề nguyện, giọng nói già nua trịnh trọng: "Mặc kệ có ra sao, chủ nhân, tôi thật sự là West Delhi. Nếu đã là West Delhi, bề tôi này vẫn là kẻ hầu cận trung thành nhất của ngài."

Ông ta nói mình có tất cả ký ức và cũng biết mình không còn được xem là nhân loại, nhưng chuyện mấy trăm năm trước cứ như mới xảy ra ngày hôm qua. Họ – tất cả người ở trong dinh thự đều chẳng khác lúc trước. Chỉ như vừa tỉnh giấc, khi gặp chủ nhân sẽ lại chào hỏi "Chào buổi sáng" với ngài vậy thôi.

........

"Tội thật, ông đó, tại sao lại nằm ở đây?"

Dưới con rạch có vô số người nằm la liệt, hầu như chẳng còn hơi thở, chỉ có người đàn ông trung niên hai chân thối rữa vẫn gượng thở yếu ớt.

Khi Italos nói chuyện với ông ta, đôi mắt người nọ gian nan di chuyển về phía hắn, mãi lúc sau mới trả lời câu hỏi của hắn: "Thưa ngài, tôi cũng bệnh rồi, căn bệnh này khiến tôi chẳng thể cử động, tôi sắp chết rồi. Chủ thuê thấy tôi vô dụng nên ném tôi ở đây, mặc tôi tự sinh tự diệt."

Sắc trời ảm đạm, dự kiến đêm nay mưa to. Tới lúc đó dòng nước sẽ rửa trôi tất cả vật chết sạch sẽ, cũng bao gồm con rạch nhỏ này. Những miếng thịt sống hoặc chết sẽ dạt xuống sông, chìm xuống dưới đáy, hoặc trôi ra biển cả.

"Thưa ngài, xin đừng đứng ở đây, nơi có hoàn cảnh dơ bẩn như thế rất dễ lây nhiễm cho ngài. Dịch bệnh lây lan quá nhanh, một khi dính phải không thể cứu chữa."



"Lúc trước ông làm công việc gì?"

"Là quản gia, thưa ngài."

"Ông có chăm sóc người khác chu đáo không?"

"Xem là thế ạ."

"Bằng lòng theo ta không?"

"Cái gì? Tại sao?"

"Đúng lúc ta đang thiếu một người như ông, theo ta, từ hôm nay ta sẽ là chủ nhân của ông."

"Nhưng tôi....."

Ông ta muốn nói không được, ông không đi được, tối nay tử thần sẽ mang ông đi, huống hồ chẳng ai có thể chữa khỏi căn dịch bệnh quái ác này. Ông ta nằm ở đây mấy ngày rồi, khu vực này chết hết chẳng còn mấy ai, cho dù là bác sĩ đức cao vọng trọng cũng bó tay hết cách.

Đột nhiên ông ta cảm nhận được đôi chân vốn mất đi tri giác của mình đang bắt đầu tràn trề sức sống một cách thần kỳ, lồng ngực nặng nề dần trở nên thoải mái, cứ như mình đã trẻ lại, cứ như có thể lập tức mặc bộ khôi giáp kiên cố nhất, cầm thanh kiếm sắt nặng nhất mà cũng không thở gấp lấy một hơi.

Ông ta quá đỗi kinh ngạc trước sự thay đổi diệu kỳ của cơ thể, sức mạnh tuôn trào nhưng vì quá kích động mà chẳng thể kiểm soát, khiến ông lập tức quỳ gối trước mặt người nọ.

"Ông tên gì?" Cách người nọ nói chuyện rất chậm rãi, nhưng lại không giống đám quyền quý ngạo mạn cay nghiệt. Hắn cực kỳ tao nhã tự phụ, luôn mang theo ý cười dịu dàng bên khóe môi, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều trông vui tai vui mắt.

"Tôi tên West Delhi ạ." Chuyện thật như mơ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khó mà tin được. Sau khi trả lời tên xong ông ta không biết nên làm gì tiếp, chỉ biết đờ đẫn cúi đầu.

Ông ta không kìm được lén nhìn lên, đối phương vẫn kiên nhẫn đứng đó, như một vị thần từ ái và đầy thương xót.

Cuối cùng ông mới tìm lại được giọng nói của mình, nhận ra mình nên nói gì đó: "Thưa ngài, kể từ ngày hôm nay, West Delhi nguyện trở thành bề tôi trung thành nhất của ngài!"

"Không có gian khổ và hiểm nguy nào có thể làm dao động lòng trung thành của tôi dành cho ngài, không một uy hiếp hay hấp dẫn nào có thể đánh đổ sự tín nhiệm tôi dành cho ngài..."

Hồi ức như thủy triều dũng mãnh ập về, đó là lời thề West Delhi từng nói với hắn trong quá khứ.

Mọi thứ như chuyện xảy ra vào ngày hôm qua không hề thay đổi, nhưng quá khứ vẫn là quá khứ. Những người hầu có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, mở mắt ra vẫn là một ngày mới bình thường. Nhưng hắn, người chìm vào giấc ngủ say trăm năm thì sao? Cơ thể họ ở chiều thời gian khác nhau, muốn vượt qua khoảng cách thời gian không phải một câu bông đùa là xong.

Đó là một bức tường vô hình được dựng lên.

Thế nên, vẫn không thể chung đường.

Italos và West Delhi khác nhau, quá khứ và hiện tại cũng khác nhau.

Thời gian đứt gãy, nơi đây không phải thế giới của hắn.

Italos không ủng hộ quan điểm của quản gia, không muốn tiếp tục tranh luận. Nếu không nhờ thân phận cũ, hắn chẳng muốn nhìn mặt bọn họ tí nào, bèn phất tay kêu người lui ra.

Dinh thự im ắng như thể không có người ở, trong phòng còn hơn thế. Ánh nến dần lụi tàn, sau khi lửa tắt bốc lên làn khói trắng, ánh trăng màu đỏ dần dần chiếu lên bàn trà, như một ngọn lửa tham lam cắn nuốt, bấy giờ mới cảm nhận được thời gian đang thay đổi.

Giữa bầu không khí trầm lắng, một bàn tay đặt tách hồng trà xuống cạnh cổ tay hắn. Nhìn từ cùng góc độ có thể nhìn rõ cách hai bàn tay thả chén trà xuống có sự tương đồng, chiều dài ngón tay cũng tương đương nhau, hắn thật sự không tìm ra được lý do thứ ba để chứng minh đó không phải bàn tay của mình.

Một giọng nói xuất hiện từ hư không: "Ngươi đã trở lại."

Italos ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay giơ ra lần nữa lại bắt vào không khí. Hắn dừng lại, ánh mắt dừng lại rất lâu ở vị trí hơi nằm bên phải tách trà, ở đó chắc chắn có thứ gì đó rất dễ lấy ra.

Đó là thứ gì?

Ngón tay dừng lại rờ mặt bàn, trên mặt gỗ bóng loáng sạch sẽ không có dấu vết đồ vật thường xuyên được đặt ở đó. Hồng trà trong tay thiếu vị gì đó.



Là viên đường.

Nhưng Italos không thích đồ ngọt.

Thật là mâu thuẫn.

"Thời tiết bên ngoài xấu quá, thích hợp thưởng thức một tách trà nóng."

Cái bóng gần như trong suốt từ từ bước vào ánh trăng và đứng trước cửa sổ. Giống như một gam màu trộn lỗi trên bảng màu.

Hắn đứng dậy đi tới vị trí của ảo ảnh.

Tầm nhìn từ tầng ba bao quát toàn bộ trang viên, khi thời tiết tốt, thậm chí có thể nhìn thấy những ngọn núi tuyết ở phía xa. Lúc này đã là nửa đêm, trên bầu trời chỉ còn lại ba vầng trăng tròn to lớn quỷ dị. Xa hơn nữa là sương mù đang lặng lẽ thăm dò hòng xâm nhập vào đây.

Trong sân rải rác mấy cái ao, phần lớn đều trồng bụi hoa thấp bé xung quanh, phía bên trái trang viên bị dây leo che kín, phía xa là bãi cỏ và hồ nước. Bên kia đường mòn và hồ nước là một khu rừng rậm rạp.

Có người đã đến đây thông qua con đường mòn ở vườn hoa. Cơ mà cũng không nên gọi đó là người, thứ màu trộn này khó mà phân biệt được. Nói chung, thứ giống như cái bóng hòa lẫn vào nhau tạo nên một sắc thái tăm tối đang từng bước đi từ xa.

"Trời mưa to quá, anh có bị dội ướt không?"

Nháy mắt trời hiện cơn mưa to như trút nước.

Italos nghi ngờ và khó hiểu trước giọng nói xa lạ đột nhiên xuất hiện, nhưng lại có gì đó thật quen thuộc.

Ngay sau đó, chất lỏng lạnh như băng lần theo song cửa sổ tạt vào, giọt nước trong suốt như âm hồn bủa vây đầu ngón tay hắn, hùng dũng tiến vào nhấn chìm căn phòng.

Hay lắm, giờ hắn bị xối vào mặt rồi đây, Italos thầm hờn.

*

"Tại sao mi lại muốn quay về?"

Tiếng hét chói tai bất chợt ré lên như muốn đâm thủng màng tai, sau đó biến thành một tiếng sắc nhọn được che đậy bởi lớp màn dày, vội vã rút đi.

Úc Phong thở gấp.

Đèn dầu được thắp trên tường phụt tắt. Nó khiến Úc Phong không thể nhìn rõ vật dụng trong phòng, lúc lóe lên tia sáng cuối cùng, rất nhiều hình ảnh chợt vụt thoáng qua.

Ở một góc trần nhà, có một sinh vật mặt người treo lơ lửng, cùng với âm thanh sàn sạt như tiếng đuôi ma sát của loài rắn chuông. Ngoài cửa sổ hiện lên bóng người, dưới chân cậu thì hiện lên hai cái bóng.

Có tiếng nói thì thầm truyền đến từ phương xa, tuy hình dung như vậy có hơi quái dị, nhưng đó là những gì giác quan cảm nhận được. Giọng nói oán hận hòa lẫn cùng tiếng chửi rủa, cậu chỉ nghe được loáng thoáng "Vì sao – rời khỏi đây – đừng quay lại – tất cả là tại mày – ghét mày".

Úc Phong châm đèn lại, khi ánh sáng hiện lên, thứ đó té ngã trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm đục, sau đó lại lục cục chui xuống gầm giường, chỉ để lộ đôi mắt trắng dã đang rình coi. Ánh nến vừa thắp được vài giây đã tắt, bốn phía lại chìm vào bóng đêm.

Sàn nhà dần biến thành bùn lầy dính nhớp, mỗi khi bước đi bàn chân lại lún xuống, thứ đen thui không rõ là gì dính trên chân cậu, nó rất nặng, kéo ì chân cậu lún càng sâu. Mỗi một bước đều gian nan vô cùng, nhưng vẫn an toàn đi đến cạnh giường. Cậu đặt đèn dầu lên tủ thấp, kế đó nằm lên giường, không hề quan tâm đến hoàn cảnh biến đổi kỳ dị xung quanh. Cứ thế chìm vào giấc ngủ dưới hoàn cảnh bị mất đi thị giác và thính giác.

Chớp mắt chỉ còn sự tĩnh lặng.

Những thứ dị thường đã biến mất.

Sau khi cậu ngủ, tiếng sột soạt ngày càng rõ ràng, biến thành một âm sắc trong trẻo khác với ban nãy. Hộp nhạc chậm rãi biểu diễn, hình chiếu búp bê múa ba lê xoay tròn trên vách tường, quay một vòng lại một vòng, ánh sáng ấm áp dịu dàng xua tan từng ngóc ngách âm u.

"Ngủ ngoan, ngủ ngoan nhé bé con của mẹ. Tia sáng mặt trời sẽ dẫn lối con chìm vào giấc mơ yên bình, nơi đó không có đau khổ và chia ly, không có nước mắt và than khóc. Ngủ ngoan, ngủ ngoan nhé bé con của mẹ. Mẹ sẽ luôn ở bên bảo vệ con, phủi đi âu sầu trên trán con, giải thoát trái tim căm phẫn của con. Ngủ ngoan, ngủ ngoan nhé, mặt trời thân thương lại thức dậy, yên giấc không mộng mị tới bình minh."

*Thực ra thì đoạn này không có nhân vật cụ thể nào, từ 我 có rất nhiều ý nghĩa dùng để xưng hô, tui thấy để nhân vật "mẹ" trong bài ru này nó hợp nên để thôi, kiểu nghe nó dịu dàng mà ớn ớn sao á:3

Nhưng trong phòng không hề tồn tại hộp nhạc nào, cũng không có lấy một tia sáng.