Kẻ Chi Phối Tâm Lý III

Chương 17-2: Kẻ giết người tự thú (1) – Một bức thư




Edit: Cải Trắng

Vài ngày sau.

Tại văn phòng đội trưởng.

Tần Uyên ngồi trong văn phòng chỉnh sửa lại hồ sơ vụ án lần trước, mà Mộc Cửu ngồi ở ngay bên cạnh anh…ăn bánh kem.

Sau khi cảm nhận được lần thứ ba đối phương liếc mắt về phía mình, cuối cùng Mộc Cửu cũng ngước mắt lên nhìn, đồng thời cô còn đưa tay che phần bánh kem của mình lại. Rồi còn tự đẩy bản thân mình ra xa một chút, một bộ dáng vô cùng mạnh mẽ bảo vệ đồ ăn.

Thấy thề, Tần Uyên hừ một tiếng: “ Đồ keo kiệt. ”

Mộc Cửu không hề bị lay động, đồ ăn ngon ở phía trước, chồng thì ngồi phía sau, cô xúc luôn một thìa bánh lớn cho vào miệng.

“ Mộc Cửu, đây đã là cái bánh thứ ba rồi. ” Tần Uyên lên tiếng nhắc nhở, cũng không phải là anh không cho cô ăn, mà là ăn nhiều đồ ngọt quá sẽ khiến dạ dày không thoải mái.

“ Một lần ăn bánh kem không giới hạn số lượng, anh đã đồng ý với em rồi. ”

Tần Uyên đưa tay lau sạch vết kem còn dính bên miệng cô: “ Đúng là anh đồng ý với em, nhưng trong cùng một ngày em không thể ăn nhiều thế được. ”

Mộc Cửu nhíu mày lại: “ Nói nhiều quá. ”

“ … ”

Ngoài miệng cô nói như vậy nhưng sau khi ăn xong miếng bánh này, cô cũng nhịn xuống không ăn cái tiếp theo nữa.

Đúng lúc này, Hồng Mi bước tới, trong tay cô ấy là một phong thư: “ Đội trưởng, có phong thư được gửi tới đây này, là gửi cho tổ trọng án. ”

Thấy thế, Tần Uyên ngẩng đầu: “ Ai gửi đấy? ”

Hồng Mi không nói gì, chỉ đem thư qua đó. Mộc Cửu ngước lên nhìn, đúng lúc ấy thì phong thư dừng lại ngay trước mặt, cô bình tĩnh đọc mấy chữ trên phong thư đó ra: “ Kẻ giết người. ”

Phong thư được đóng dấu gửi đi rất hẳn hoi, bên ngoài ghi rõ người nhận là tổ trọng án, người gửi là kẻ giết người.

“ Kẻ giết người? ” Khóe miệng Triệu Cường giật giật, sau đó hắn nói: “ Bị bệnh thần kinh à? ”

Tần Uyên nhìn tới nhìn lui bức thư để kiểm tra: “ Trước kia cũng có không ít kẻ giết người gửi thư tới cục cảnh sát. ” Đa số đều là khiêu khích hoặc tìm kiếm sự kích thích.

Phong thư này không dày, chỗ mở thư được dùng keo dính dán chặt lại, nhìn qua không thấy có gì không bình thường.

Kiểm tra xong, Tần Uyên mở phong thư ra, bên trong có tới bốn bức thư được cắt ra từ một tờ giấy A4, có lẽ người đó đã cố tình làm như vậy.

Trên bốn tờ giấy đó đều có chữ viết, tất cả đều là chữ in.

Tần Uyên để bốn tờ giấy đó theo thứ tự lần lượt từ trái sang phải, thuận tiện để cho mọi người quan sát được.

“ Xuân, vũ, kinh, xuân, thanh, cốc thiên // Hạ, mãn, mang, hạ, thử tương liên // Thu, xử, lộ, thu, hàn, sương giáng // Đông, tuyết, tuyết, đông, tiểu, đại hàn.(1) ” Đường Dật đọc hết những chứ được ghi trên tờ giấy lên, sau đó phát hiện ra: “ Đây là bài ca về 24 tiết khí mà. ”

(1)Đây là bản dịch mình lấy trên Wikipedia nha, tên bài thơ là “Bài ca về 24 tiết khí. ”

Ngay sau đó còn có một câu: “ Trong 24 tiết, cái tôi thích nhất là hạ chí. ”

Thạch Nguyên Phỉ cảm thấy tên này chắc chắn bị bệnh rồi: “ Cái này là cái gì thế? Hắn thích hạ chí thì liên quan gì tới chúng ta? ”

Rồi, trên tờ giấy thứ hai có viết: “ Tôi luôn sống ở nơi tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời. Tuy tôi có cuộc sống chẳng khác gì quỷ hút máu nhưng nó không thể hiện được việc tôi có thích máu không. Tôi không thích mùi hương của máu, cũng không thích nghe thấy tiếng máu chảy. ”

Trên tờ giấy thứ ba lại viết: “ Mấy ngày trước, tôi thấy được một quyển sách về giải phẫu cơ thể con người. Tuy tôi chỉ xem được vài tờ đã không xem tiếp, có điều nó lại khiến tôi nghĩ tới cô ấy. ”

Ở tờ giấy cuối cùng ghi một câu: “ Thời gian không còn nhiều nữa, không phải là thời gian của cô ấy, mà là của tôi. ”

Mọi người xem hết nội dung cả bốn tờ giấy thì quay sang nhìn nhau, họ thực sự không hiểu phong thư này muốn nói lên điều gì.

Tần Uyên suy nghĩ một lúc, rồi nói: “ Nếu người gửi bức thư này tự xưng là kẻ giết người thì chắc chắn có người bị hại. ”

Từ nãy tới giờ Trần Mặc không nói gì, giờ lại chỉ vào tờ giấy ngoài cùng bên phải: “ Tờ giấy cuối cùng viết là thời gian của cô ấy không còn nhiều, này có phải là thể hiện rằng người bị kẻ giết người bắt cóc là nữ. Hắn đưa tin tức này ra là để chúng ta tìm được cô ấy? ”

Tần Uyên gật đầu: “ Chắc là như thế. ”

Trong đầu Đường Dật lóe lên một ý nghĩ, bắt đầu dựa vào đó để phân tích: “ Nếu thế thì, ‘tôi’ ở đây là kẻ giết người, ‘cô ấy’ ở đây là chỉ nạn nhân. ‘Tôi’ thích nhất là hạ chí, năm nay ngày vào hạ chí là 21 tháng 6, có khả năng đây là ngày mà ‘cô ấy’ bị bắt cóc. ”

“ ‘Tôi’ vẫn luôn sống ở nơi tối tăm, không nhìn thấy ánh mặt trời, có cuộc sống không khác gì quỷ hút máu, rất có thể nơi hắn ở là một tầng hầm nào đó, thể hiện cho việc bị cầm tù. ”

“ ‘Tôi’ nhìn thấy một quyển sách liên quan tới giải phẫu cơ thể con người thì nghĩ tới ‘cô ấy’, liệu điều này có thể hiện cho nghề nghiệp của ‘cô ấy’ không? ”

Lam Tiêu Nhã lập tức bổ sung thêm cho Đường Dật: “ Có thể là pháp y hoặc bác sĩ đấy. ”

Phân tích này thật sự là hoàn hảo không lỗ hổng, Triệu Cường nghe xong, vỗ tay: “ Đường Dật, lợi hại đấy, không ngờ mấy cái này cậu cũng suy ra được. ”

Tần Uyên nói: “ Nói như vậy thì chúng ta sẽ tìm một người mất tích vào ngày 21 tháng 6, làm nghề pháp y hoặc là bác sĩ. ”

Ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về Thạch Nguyên Phỉ đang kiểm tra thông tin nhưng kết quả cho ra lại ngoài dự đoán của mọi người: “ Đội trưởng, không có ai cả, những dân cư mất tích không có ai là đối tượng phù hợp. ”

“ Liệu có khả năng không phải là hạ chí năm nay mà là năm ngoái, năm kia không? ”

Nhưng mà Thạch Nguyên Phỉ điều tra thông tin mười năm gần đây, không thấy có người mất tích giới tính nữ phù hợp.

Triệu Cường bỗng nghĩ tới một khả năng khác: “ Liệu đây có phải là trò đùa dai không? Người này chỉ tùy tiện viết một bức thư, thật ra không hề có vụ việc bắt cóc nào… ”

“ Không phải trò đùa dai. ” Mộc Cửu lên tiếng cắt ngang lời hắn: “ Là chúng ta đang suy nghĩ lệch hướng. ”

“ Suy nghĩ lệch hướng? ”

Mộc Cửu dùng đôi mắt đen nhánh nhìn hắn: “ Nếu ‘tôi’ ở đây không phải là kẻ giết người mà là nạn nhân thì sao? ”

Đường Dật kêu lên một tiếng, chính xác, rất có thể hắn đã suy nghĩ lệch hướng từ chỗ này. Đây là lối tư duy cố định, hắn lập tức nghĩ rằng ‘tôi’ ở đây là người đã gửi thư, là kẻ giết người.

Mộc Cửu tiếp tục nói: “ Trên bốn tờ giấy xuất hiện hai nhân vật, đấy là ‘tôi’ và ‘cô ấy’, thông tin mà chúng ta cần phân tích không chỉ có một người, mà là hai nạn nhân. ‘Tôi’ là nhân vật A. ‘Cô ấy’ là nhân vật B, trong đó chỉ rõ B là nữ. ”

“ Vì sao nạn nhân A lại thích nhất là hạ chí? Chứng tỏ rằng ở đây có một ý nghĩa đặc biệt, tôi nghĩ rằng đó là sinh nhật của nạn nhân A. Đoạn thơ bài ca 24 tiết khí ở bên trên cũng có ý nghĩa, nó nhắc tới cả bốn mùa xuân hạ thu đông, là tin tức liên quan tới người B, rất có thể nó thể hiện cho việc người B đã bị nhốt một năm rồi. ”

“ Ở tờ giấy thứ hai ‘tôi vẫn luôn sống ở nơi tối tăm’, giống như suy đoán của Đường Dật, nạn nhân A bị nhốt ở dưới tầng hầm. ‘Tôi không thích mùi hương của máu, cũng không thích nghe thấy tiếng nó chảy’, vì sao lại không thích, bởi vì người A luôn ngửi thấy nó, luôn nghe thấy tiếng máu chảy. Đoạn này cũng thể hiện được cả tình huống của nạn nhân B, cô ấy đang chảy máu, hoặc có thể nói kẻ giết người hàng ngày vẫn lấy máu của cô ấy. ”

Triệu Cường và Thạch Nguyên Phỉ há hốc mồm.

“ Đoạn viết trong tờ giấy thứ ba, mấy ngày trước nạn nhân A nhìn thấy một quyển sách liên quan tới giải phẫu cơ thể người đã nghĩ ngay tới nạn nhân B, cái này chứng minh nạn nhân B có thể là pháp y hoặc bác sĩ. Nhưng vì sao lại là đột nhiên nghĩ tới? Bởi vì nạn nhân A và B vừa tách nhau ra được mấy ngày. ”

“ Thời gian của nạn nhân A không còn nhiều, điều này chứng tỏ rằng kẻ giết người bắt đầu muốn xuống tay với A. ”

“ Vì sao không chỉ vào thời gian của B? ” Mộc Cửu bình tĩnh đưa ra kết luận, một kết luận vô cùng tàn nhẫn: “ Bởi vì B đã chết. ”