Edit: Cải Trắng
[ Q3 ] Chương 17: Con số may mắn (2) – Vé số
" Xổ số tám năm trước? "
Lam Tiêu Nhã gật đầu, nói: " Lúc đầu tôi cũng tưởng mình nhìn lầm, nhưng sau vài lần xác nhận thì nó đúng là tám năm trước. "
Tần Uyên nhận lấy túi vật chứng, nhìn nhìn tấm vé xổ số đặt ở bên trong túi. Dù sao cũng đã qua tám năm rồi, tấm vé xổ số này khó tránh khỏi có chút khó nhìn, giấy vé đã ngả sang màu vàng, ngay cả cái đóng dấu hay chữ trên giấy cũng dần bay mất màu. Nhưng vẫn có thể thấy được, người sở hữu tấm vé này rất yêu quý nó, còn nghĩ mọi biện pháp để có thể giữ nó lại.
" Tại sao lại mang theo một tấm vé xổ số từ tám năm trước chứ? " Triệu Cường nói, trong đầu hắn bỗng hiện lên một khả năng khác: " Đội trưởng, hay là tấm vé này do hung thủ nhét vào? "
Thạch Nguyên Phỉ lập tức quay đầu lại hỏi hắn: " Vậy hung thủ đem tấm vé số đấy để vào túi nạn nhân làm gì chứ? "
Triệu Cường trợn mắt lên: " Tôi không phải hung thủ, làm sao tôi biết được đây? "
Đường Dật ở một bên thò người qua xem, trong lòng đang nhớ tới bảy chữ số trên tấm vé số đó: " Cái dãy số này....A! " Cậu đột nhiên hét to lên một tiếng: " Dãy số này không phải là dãy số của giải nhất sao? "
Mọi người đều khiếp sợ: " Hả? Thật hay giả đấy? "
Tuy rằng Lam Tiêu Nhã đã xem qua dãy số trên tấm vé, nhưng cô đã không nhớ rõ dãy số đó có những số nào rồi: " Tôi chỉ nhớ ở quả cầu màu đỏ đầu tiên là số 3, còn quả cầu màu lam ở cuối cùng là số 2 thôi. "
Thạch Nguyên Phỉ nghe xong lập tức đi tra, sau khi nhìn thấy bảy chữ số trên tấm vé cùng bày chữ số tra được, hắn trợn mắt há hốc mồm, miệng không thể khép được: " Trời ơi! Đúng là như vậy đấy!! Không lệch đi một số nào cả! "
Kết quả, tấm vé xổ số tám năm trước và giải nhất của kỳ xổ số hiện tại giống nhau y như đúc. Đương nhiên, đây không phải là điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất, mấu chốt chính là, người có tấm vé xổ số từ tám năm trước đã tử vong, ngay cả người đoạt giải nhất của xổ số kỳ này cũng đã tự sát mấy ngày hôm trước.
Hai tấm vé xổ số, hai nạn nhân, hai thi thể.
Đây đều là trùng hợp sao?
Không đâu, giữa hai người chắc chắn có liên hệ nào đó.
Lam Tiêu Nhã bắt đầu hơi nghi ngờ: " Không phải chứ.... Chẳng lẽ cái người trúng giải nhất kia không tự sát? "
" Cũng chưa thể chắc chắn được. " Thi thể đó đã trải qua hai lần khám nghiệm tử thi rồi, hơn nữa trong lúc điều tra hiện trường, xác suất xuất hiện những phán đoán sai lầm là bằng không. Tần Uyên vẫn cảm thấy nguyên nhân dẫn đến cái chết không thể sai được: " Nhưng mà chúng ta có thể tra xem lúc còn sống liệu hai nạn nhân có quen biết gì nhau không? "
Người trúng giải nhất xổ số kỳ này tên là Tiền Thư Minh, 41 tuổi, làm việc ở công ty bảo vệ, bảy năm trước hắn kết hôn, nhưng mà đã ly hôn từ hai năm trước rồi. Hắn còn có một đứa con gái mới lên năm, đứa bé được sống với mẹ. Sau khi ly hôn, Tiền Thư Minh để nhà của mình lại cho vợ cũ, còn hắn chuyển về sống cùng với mẹ mình.
Mẹ của Tiền Thư Minh không thể tiếp thu được sự thật là con trai mình đã tự sát, bệnh tim của bà tái phát nên phải nhập viện. Hiện giờ, thân thể và tinh thần của bà không thích hợp với việc tiến hành tra hỏi, vì thế, Tần Uyên và Mộc Cửu tới tìm vợ cũ của Tiền Thư Minh, Tiêu Vũ.
Nhìn thấy Tần Uyên đưa giấy chứng minh thân phận xong, trên mặt Tiêu Vũ hiện lên rõ vẻ phiền chán, bởi vì chồng cũ của cô đột nhiên tự sát một cách kỳ lạ, thế nên cảnh sát đã đi tới đi lui tìm tới cô rất nhiều lần rồi.
Với lần này, cô rất là bất mãn: " Tôi đã nói với các người rất nhiều lần rồi, tôi không biết vì sao anh ta lại tự sát, việc anh ta trúng thưởng anh ta chưa hề nói cho tôi nghe. Chuyện này là tôi nghe được từ cảnh sát đấy, huống hồ, khi anh ta tự sát thì tôi còn đang ở nhà với con gái đấy. "
" Cô Tiêu, chắc là có hiểu lầm gì ở đây rồi. Chúng tôi tới đây không phải vì chúng tôi nghi ngờ cô, chỉ là muốn hỏi một chút về việc của chồng cô khi còn sống. "
Tần Uyên nói xong, sắc mặt Tiêu Vũ mới dịu được đi một chút. Cánh cửa được mở ra, cô dẫn bọn họ đi vào trong nhà: " Tôi không hiểu lắm, không phải Tiền Thư Minh đã tự sát rồi sao, mấy người còn điều tra cái gì nữa? "
" Bởi vì vẫn còn điểm nghi vấn. "
Tiêu Vũ thở dài, cô đưa hai người vào phòng khách, chỉ vào sofa và nói: " Ngồi đi. "
Vừa mới ngồi xuống, Tần Uyên lập tức vào chủ đề chính: " Có phải Tiền Thư Minh rất thích mua xổ số không? "
Nói đến xổ số, Tiêu Vũ lại cảm thấy tức giận: " Đúng vậy, đúng là rất say mê, mỗi một kỳ xổ số anh ta đều mua vé. Mỗi tháng, tiền đổ vào việc mua vé xổ số đều phải hơn một nghìn đấy. Nhưng ít nhất anh ta cũng có vài lần trúng được giải ba, có được tiền thưởng rồi anh ta lại dùng số tiền đó để đi mua xổ số. Vì việc này, tôi với anh ta đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, tôi còn tưởng rằng sau khi có con anh ta sẽ thay đổi. Không ngờ rằng vẫn chứng nào tật nấy. "
" Cô biết anh ta bắt đầu mua xổ số từ lúc nào không? " Mộc Cửu vừa mới hỏi xong, cô liền phát hiện ra có một đứa nhỏ đang ở đây, từ phía bên cạnh sofa thò ra cánh tay nhỏ, còn kéo kéo lấy góc áo cô.
Mộc Cửu nghiêng đầu nhìn lại, cô liền nhìn thấy một bé gái đang ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh chớp chớp nhìn chằm chằm vào cô.
Vẻ mặt Mộc Cửu không chút cảm xúc nào, cô nhìn chằm chằm cô bé, nhưng cô bé đó lại không sợ cô chút nào, vài giây sau cô bé đó mở miệng, còn ngọt ngào gọi một tiếng: " Chị gái xinh đẹp. "
Tiêu Vũ thấy thế, vội nói: " Nini, đến đây với mẹ nào. "
Đứa bé đó không thèm để ý tới mẹ mình, ngược lại, cái miệng nhỏ còn hơi chu lên: " Ôm một cái. "
Mộc Cửu: "... "
Tuy rằng cô đã có bạn nhỏ Tần rồi, nhưng cô vẫn không có thói quen chủ động đi ôm những đứa trẻ nhỏ xa lạ. Nhưng cô nhìn thấy được khóe miệng cô bé đó xụ xuống, như là muốn nói, nếu Mộc Cửu không ôm cô bé, thì ngay lập tức cô bé sẽ khóc loạn lên. Đến lúc đó, cô bé khóc sẽ ảnh hưởng tới chính sự.
Không tới hai giây sau, Mộc Cửu cũng vươn tay về phía cô bé.
" Cô Tiêu, vẫn là vấn đề vừa rồi. " Lúc trước bị cắt ngang, Mộc Cửu không thể không lặp lại lời nói ban nãy: " Anh ta bắt đầu mua xổ số từ mấy năm trước? "
Tiêu Vũ nhìn thấy con gái mình ngoan ngoãn ngồi trên đùi Mộc Cửu, cô cũng không có ý định ôm con trở về nữa, cô trả lời: " Trước khi chúng tôi quen nhau thì anh ta đã có thói quen mua xổ số rồi, hẳn là khoảng tám chín năm gì đó, ừ, không thể ngắn hơn đâu. "
" Vậy anh ta có người bạn nào giống mình không, cũng kiểu vô cùng thích mua xổ số? " Tần Uyên cảm thấy, có khi lại là nạn nhân hôm nay mới phát hiện được gần bên nhà xưởng.
Nhưng mà, câu trả lời của Tiêu Vũ lại khiến anh thất vọng: " Chuyện này tôi không hề nghe anh ta nhắc tới. Nói thật, tôi cũng không quan tâm lắm. Năm đó, trong lúc cãi nhau, bởi vì tôi tức giận nên tôi đã cầm nguyên một xập vé xổ số từ mấy năm trước của anh ta để xé, chỉ có như thế mà anh ta đánh tôi! Sau đó, chúng tôi ly hôn, nếu không phải tại mấy tấm vé xổ số đó thì gia đình tôi sẽ biến thành như này sao? "
Trong cơn oán giận của cô, Tần Uyên lại bắt được tin tức quan trọng: " Xổ số mấy năm trước, cô có nhớ cụ thể là năm nào không? "
" Là lúc trước khi chúng tôi biết nhau, theo như tôi nhớ thì chắc là tám năm trước. " Còn thời gian cụ thể là thế nào thì Tiêu Vũ không nhớ.
Tần Uyên lập tức hỏi: " Vậy dãy số đó là gì? "
" Chính là dãy số trúng thưởng lần này đấy. Anh ta vẫn luôn nhớ tới dãy số này.. " Tiêu Vũ còn thấp giọng lẩm bẩm: " Mua bao nhiêu năm như vậy đều không trúng, vất vả lắm lần này mới trúng được giải nhất, không ngờ còn tự sát, đúng là... "
Mộc Cửu cắt ngang lời Tiêu Vũ đang lẩm bẩm: " Cho nên, từ tám trước cho tới bây giờ, anh ta chỉ mua duy nhất một dãy số thôi hả? "
" Đúng vậy, anh ta nói, đây là con số may mắn của mình. "