Kẻ Chi Phối Tâm Lý II

Chương 2




Thi thể chết đi mang theo nụ cười của em mãi mãi

"Kỳ Kỳ, chạy chậm một chút, chờ bà nội với." Một đứa bé trai mặc chiếc áo màu đỏ với chiếc quần màu xanh da trời đang chạy trong công viên, phía sau cậu là bà nội cậu, mặc dù bà đã đi nhanh lắm rồi nhưng vẫn chưa đuổi kịp cháu mình.

Thằng bé tên Kỳ Kỳ nghe giọng bà nội, chẳng những không dừng lại mà còn chạy về phía trước nhanh hơn, bỗng nhiên bé nhìn thấy bong bóng trong công viên, bé bị thu hút, quay đầu gọi bà nội còn dùng tay chỉ bong bóng cho bà xem: "Nội ơi, bà xem ở đó có bong bóng kìa."

"Kỳ Kỳ, đừng chạy lung tung."

Nhưng rõ ràng cậu bé không nghe, tự mình chạy lại, khi cậu chạy đến gần, nhìn từ phía sau thì ra bong bóng bị một dì cầm lấy, trên tay của dì còn có năm quả bóng khác, năm màu rực rỡ.

Cậu bé đi đến bên cạnh cô, chờ mong nhìn bong bóng: "Dì ơi, có thể cho cháu một cái không?"

Nhưng cậu bé lại không nhận được câu trả lời, cậu bé cảm thấy chán nản. Lúc này bà nội của cậu đã chạy đến, mệt mỏi thở hổn hển: "Kỳ Kỳ à, sau này nhớ chờ bà nội một lát."

Nhìn thấy bà nội đến cậu bé lập tức làm nũng: "Bà nội, bong bóng." Cậu dẩu môi, dáng vẻ rất muốn có một cái.

Bà nội cậu bé nhất thời hơi khó xử, nhìn đối phương không lên tiếng cũng không có ý muốn cho bong bóng, bà vội vàng dỗ cháu mình: "Đó là bóng của dì, đợi lát nữa nội mua cho cháu."

Cậu bé nghe xong lập tức vui vẻ: "Được, cháu muốn mua hai cái."

"Được" Bà nội gật đầu đồng ý, dẫn cháu mình vòng lên phía trước, bà quay đầu lại nhìn thoáng qua người phụ nữ đang cầm bong bóng.

"A!A!A!A!"

Cậu bé nghe tiếng la của bà nội cũng ngoảnh đầu lại nhìn, cậu nhìn thấy người phụ nữ cầm bóng đang nhếch môi cười với cậu...

***

"Hahaha, hahaha"

Đang mải chơi trò chơi, Thạch Nguyên Phỉ nghe được tiếng cười kì quái, anh ngoái ngoáy lỗ tai, phát hiện tiếng cười đó vẫn còn, anh mới từ sau máy tính thò đầu ra hỏi Đường Dật: "Đường Dật, có phải tôi nghe lầm không, sao tôi lại nghe được tiếng cười ma tính của Triệu Cường?"

Đường Dật cười khổ, quay đầu lại nhìn anh ta: "Anh Thạch, anh không nghe nhầm đâu chính là tiếng cười của anh Cường đấy."

Trần Mặc đeo nút tai đọc sách, biểu hiện tiếng cười đó chẳng ảnh hưởng đến anh ta chút nào.

Tiếng cười ngày càng gần, Triệu Cường đứng ở trước cửa văn phòng SCIT: "Hahaha"

Nhưng cậu ta vừa đi vào đã bị Lam Tiểu Nhã ở phòng pháp y gõ vào đầu: "Triệu Cường, cậu lại muốn cười đến chết sao?"

"Không, mọi người hãy nghe tôi nói đi, lần trước trong cục chẳng phải lưu truyền ai nghe được giọng cười của Mộc Cửu sẽ gặp may mắn sao?"

"Bây giờ lại đồn đến cái gì rồi?" Tần Uyên cau mày đi đến, mấy người trong cục này quá rảnh sao? Anh cảm thấy giờ không phải lúc nên quan tâm chuyện của người khác.

Mộc Cửu đi ở phía sau anh, cô cũng hiếm lạ với những lời đồn về mình, chỉ cần đừng phiền cô là được rồi. Triệu Cường nghe thấy giọng anh thì trong lòng nhảy dựng lên, quay đầu lại cười hắc hắc: "Ôi, đội trưởng, anh đến rồi sao?"

Tần Uyên vòng qua Triệu Cường đi vào trong nhưng không có ý đi vào phòng làm việc của mình: "Triệu Cường, cậu nói xem."

Được sự đồng ý, Triệu Cường tiếp tục nói: "À, lần trước, Mộc Cửu kể cho bọn họ nghe một câu chuyện, đã dọa bọn họ sợ chết khiếp, đâu còn dám đồn gì mà nghe Mộc Cửu cười là có thể gặp may mắn nữa."

Lam Tiểu Nhã hỏi: "Mộc Cửu, chuyện gì vậy?"

Mộc Cửu vẫn không đổi sắc mặt, cô kể lại câu chuyện đó một lần. Đường Dật há hốc miệng, rõ ràng anh cũng bị dọa: "Chuyện đó là thật à?"

Triệu Cường cười: "Đương nhiên là giả rồi, nghe qua là biết Mộc Cửu tự bịa rồi."

"À." Đường Dật sờ tóc.

Mộc Cửu liếc nhìn Triệu Cường: "Anh Cường, lúc bắt đầu nghe anh cũng tưởng là thật sao?"

Bị vạch trần, Triệu Cường lập vội vã ngẩng mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà.

"Mộc Cửu à." Lam Tiểu Nhã nghĩ đến điều gì đó, nghiêng người liếc mắt nhìn Mộc Cửu, sau đó hai tay đột nhiên bẹo lấy mặt cô: "Nào, cười cho chị nghe một cái xem nào."

Mộc Cửu dùng ánh mắt đen nhánh nhìn cô ấy, nhưng nét mặt vẫn tê liệt như trước, khóe miệng bị ép cong lên: "Cười."

phong an tien ton

"..." Lam Tiểu Nhã nhìn khóe miệng kéo lên, sau đó buông ra, giúp Mộc Cửu vuốt vuốt mặt lại: "Hay là thôi đi."

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hồng Mi đi vào, sắc mặt nghiêm trọng: "Đội trưởng, mọi người, có án mạng rồi!"

Thạch Nguyên Phỉ với Đường Dật theo lệ cũ vẫn ở trong cục, Tần Uyên đẫn người khác đến hiện trường.

Thi thể được phát hiện ở công viên, vì là nơi cộng cộng, đang giờ cao điểm người già tập thể dục, nên thu hút không ít người qua đường vây xem, Tần Uyên đến hiện trường, chỉ huy PC nới rộng phạm vi dây cảnh giới, tăng cường cách ly xung quanh, sau đó dẫn thành viên đội SCIT đến vị trí của thi thể.

Thi thể người phụ nữ được đặt trên ghế dài trong công viên, eo bị dây kẽm cột chặt vào thành ghế, nhìn từ phía sau như cô ấy đang ngồi nghỉ ngơi, trên tay cô cột rất nhiều bong bóng, màu sắc khác nhau, càng khiến người ta ghê rợn hơn chính là mặt cô, khóe miệng cô bị cắt ra, sau đó dùng hai móc sắt quấn vào bên tai, cô cứ nhếch miệng như vậy, lộ ra hàm răng đầy máu, với nụ cười quỷ dị.

Cô ấy đã sớm chết rồi, nhưng cô ấy vẫn cười, chào đón những người đến gặp cô ấy.

Triệu Cường mở to hai mắt, há hốc mồm, qua một hồi mới tìm lại thanh âm của mình: "Ông trời ơi, Trần Mặc, tôi đã sởn gai ốc hết rồi, cậu có thấy không?"

Trần Mặc nhìn thoáng qua thi thể, không đợi Triệu Cường nói hết, anh đã rời khỏi đi tìm camera ở gần đây.

Những người ở đây nhìn thấy thi thể, thoáng cái nhớ đến câu chuyện Mộc Cửu từng kể, người phụ nữ này giống với người trong câu chuyện, bị người ta cố nặn ra nụ cười.

"Hắc hắc"

Chẳng biết tại sao, khi Triệu Cường nhìn thấy "khuôn mặt tươi cười" kia thì luôn cảm thấy mình loáng thoáng nghe được tiếng cô cười, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng, đúng lúc này, có người vỗ lên bờ vai anh.

"A! A! A!" Triệu Cường thét lên, cả người nhảy dựng lên.

Tần Uyên với Lam Tiểu Nhã đang kiểm tra thi thể, đồng thời lạnh lùng liếc nhìn anh một cái.

Triệu Cường nhanh chóng bụm miệng, rụt cổ, nhìn về phía sau lưng, lại là Mộc Cửu, anh dùng tay vỗ vỗ lồng ngực mình, bắt đầu phàn nàn: "Em gái Mộc Cửu à, cô làm tôi sợ muốn chết."

Vẻ mặt Mộc Cửu không thay đổi, chỉ vào dưới chân anh: "Anh giẫm lên đồ rồi."

Triệu Cường vội vàng nhìn xuống chân mình, chân anh đang giẫm lên một góc giấy: "Ồ, thật xin lỗi" rồi vội vã nhấc chân lên.

Mộc Cửu ngồi xổm xuống dùng găng tay cầm lên.

"Đây là gì vậy?" Triệu Cường nhìn qua, lại phát hiện không phải tờ giấy trắng: "Là biên lai có phải rơi ra từ túi tôi không?"

Mộc Cửu nhìn thoáng qua rồi bác bỏ: "Không, phía trên có vết máu."

Tần Uyên nghe tiếng hai người nói chuyện thì nhìn lại: "Mộc Cửu, có phát hiện gì sao?"

Mộc Cửu nhìn hai bên một lần rồi nói: "Là một tờ biên lai ở cửa hàng tiện lợi, phía trên có dính máu của người chết."

Tần Uyên: "Có ghi thời gian và địa chỉ của cửa hàng tiện lợi đó không?"

Mộc Cửu: "Không có, đúng lúc thiếu một mảnh."

Triệu Cường nhìn những món hàng được liệt kê trên tờ giấy: "Đều mua những đồ ăn vặt và vật dụng hằng ngày."

Ngoại trừ những thứ đó, chẳng nhìn ra manh mối nào khác, nên Mộc Cửu bỏ vật chứng vào trong túi.

Lúc này, Lam Tiểu Nhã đứng lên, cởi găng tay ra, đã hoàn thành sơ bộ khám nghiệm tử thi: "Đội trưởng, thời gian tử vong khoảng từ một đến hai giờ sáng, nguyên nhân cái chết do nghẹt thở, bị hung thủ dùng dây thừng siết chết, cổ tay và cổ chân có dấu hiệu bị trói đã lâu, trên cánh tay có nhiều chỗ bị bỏng do khói thuốc, người chết đã nhốt ít nhất vài ngày, khóe miệng dùng dao cắt ra, hơn nữa đầu lưỡi cũng bị cắt mất, tạm thời chỉ có những thứ này, những thứ khác sau khi kiểm tra thi thể mới có thể đưa ra kết luận."

Tần Uyên gật đầu với Lam Tiểu Nhã: "Ừ, tốt, cực khổ rồi."

Mộc Cửu đi qua nhìn vào đôi mắt đen thẫm của người chết, sau đó ngồi xổm xuống sát gần thi thể, khi đứng lên cô nói: "Quần áo cô ấy mặc cũng không vừa người."

Bởi vì là phụ nữ, nên ngay từ đầu Lam Tiểu Nhã cũng chú ý đến điểm này: "Ừ, chính xác, chiếc váy này hơi nhỏ hơn so với kích cỡ của cô ấy."

Triệu Cường nhìn thoáng qua, nhưng chẳng cảm nhận được gì, anh nói: "Có lẽ cô ấy muốn mặc chật hơn thì sao?"

Lam Tiểu Nhã lại nhìn một lát, càng nhìn càng cảm thấy kì lạ: "Không đúng, không chỉ size, mà chất liệu váy cũng có cảm giác sao sao ấy."

Mộc Cửu nói ra nguyên nhân: "Vì đây không phải váy của người chết."

Triệu Cường hoài nghi: "Ồ? Không phải của cô ấy?"

Mộc Cửu rủ mắt xuống, nhìn chiếc váy kia: "Chiếc váy này rất cũ, có lẽ đã từng giặt qua nhiều lần, nhưng trên mặt vẫn có mùi long não, chứng tỏ được đặt trong tủ quần áo thời gian dài không có lấy ra, hơn nữa size nhỏ không hợp với người chết."

Tần Uyên có kết luận: "Rất có thể hung thủ đã mặc cho cô ấy."

Lam Tiểu Nhã: "Nếu nhìn kỹ, kiểu dáng của chiếc váy này là kiểu thịnh thành của mấy năm trước."

Mộc Cửu gật đầu: "Chủ nhân của chiếc váy này có thể đã qua đời hoặc đã rời khỏi hung thủ, cho nên hung thủ mới tìm kiếm người thay thế, gã tái hiện dáng vẻ của "cô ấy" năm đó và chuyện xảy ra với "cô ấy" năm đó. Mà người bị hại nếu phản kháng một chút thì gã sẽ bắt đầu hành hạ."

Tần Uyên: "Cuối cùng, gã phát hiện cô ấy không có cách nào trở thành "người đó" cho nên mới giết người rồi vứt xác ở đây."

Triệu Cường ở một bên ồ một tiếng, liếc nhìn thi thể rồi nhanh chóng dời mắt đi: "Những phân tích của các người tôi đều hiểu, nhưng vì sao hung thủ lại muốn cắt miệng của nạn nhân như vậy?"

Mộc Cửu liếc nhìn khóe miệng toét ra của nạn nhân rồi dùng giọng điệu phập phồng nói: "Bởi vì gã thích nhất dáng vẻ khi cô ta cười."

**

Trong tầng hầm u ám không có cửa sổ, người đàn ông ngồi xổm xuống duỗi tay ra, vuốt ve khuôn mặt cô gái: "Sao cô lại không cười?"

Người con gái vừa ghét bỏ vừa hồi hộp quay mặt đi, trong miệng phát ra những tiếng huhu nhỏ vụn.

Người đàn ông không thèm để ý đến sự né tránh của cô, ngược lại nghiêng đầu, dùng vẻ mặt si tình nhìn cô: "Em biết không? Khi em cười lên rất đẹp."

"Hặc hặc." Người đàn ông nở nụ cười, nhưng lập tức che miệng mình lại, cau mày nói: "Không, tiếng cười của em dễ nghe hơn anh nhiều."

"Hắc hắc, không đúng, không đúng." Người đàn ông khẽ cười rộ lên, sau đó vẫn không hài lòng, lấy tay vỗ miệng mình.

"Hahaha, không, haha..."

Tiếng cười của gã lúc cao lúc thấp, quanh quẩn ở trong tầng hầm thật lâu.

Mà trên lầu phía trên tầng, trong tay cô bé đang cầm cuốn sách ngữ văn, giọng nói non nớt, chậm rãi đọc câu thơ phía trên đó: "Xuân ngủ nên chưa hay, tiếng chim gáy khắp nơi. Tiếng mưa gió đêm qua, hoa rơi biết bao nhiêu."