Kẻ Bắt Cóc

Chương 2




Cả nhà ơi, Tần Lãng hoàn hảo không hoàn hảo nữa rồi.



Hơn nửa tháng kể từ ngày trói anh ta vào nhà kho, tôi chưa từng phát hiện ra anh chàng này hóa ra lại kiểu cách như vậy!



Sáng nay định đi gửi thư tống tiền thì Tần Lãng đòi đi tắm.



Tôi không thể bỏ mặc vậy nên phải đưa anh ta lên suối trên núi.



Anh ta chậm chạp chà chà rửa rửa hơn một tiếng, vất vả lắm mới trở về, tôi vừa trói anh lại, anh ta đã nhất định muốn tôi giúp thắt dây giày.



“Dây giày của anh không phải đang rất chặt sao!”



“Nút hình bướm hai bên có kích thước khác nhau, anh nhìn mà khó chịu.”



“…”



Tôi giúp anh ta chỉnh lại dây giày rồi ra ngoài gửi thư, nhân tiện cũng kích hoạt luôn SMS ngân hàng.



Tôi kiểm tra số dư, chả có 500.000 nào cả.



Nhưng ngay khi ra khỏi ngân hàng, tôi nhìn thấy hai cảnh sát đang đứng cách đó không xa.



Tôi có chút kinh hãi, không phải họ đến bắt tôi đấy chứ?!



Tôi phóng nhanh quay vào lại ngân hàng, hé cửa, thận trọng thò nửa đầu ra ngoài quan sát tình hình.



Cảnh sát đang cầm một bức ảnh và hỏi những người qua đường: “Bạn đã nhìn thấy người này bao giờ chưa?”



Người đi đường nhìn lướt qua bức ảnh rồi lắc đầu: “Chưa thấy”.



“Nếu thấy người này, nhớ nhanh chóng gọi cảnh sát.”



Người qua đường bùng nổ chính nghĩa: “Người này đã gây ra tội gì? Tôi đã tập tán thủ vài năm, có thể giúp các anh bắt người.”



Nói xong, anh chàng xắn tay áo khoe cơ bắp.



Cảnh sát nghiêm nghị từ chối nói: “Không được! Người này là một kẻ bắt cóc cực kì hung ác giết người như cỏ rác. Nhớ đừng manh động, nhất định phải gọi cảnh sát!”



Tôi nghe thấy lập tức sợ chết khiếp.



Làm sao đây làm sao đây làm sao đây? Chú cảnh sát sắp bắt tôi rồi, tôi sắp đi tù rồi!



Thấy cảnh sát đi xa, tôi mới dám lẻn ra ngoài, sợ đến mức thư tống tiền cũng không dám gửi, vội vã chạy không ngừng đến nhà kho bỏ hoang.



“Tần Lãng, Tần Lãng! Phải làm sao đây? HuHuHu…”



Vừa trở về tôi liền lao về phía Tần Lãng, ôm lấy anh ta khóc thở không ra hơi.




Tôi nghĩ, nếu anh ta không bị trói hẳn anh ta đã đẩy tôi ra rồi.



“Sao vậy?” Anh ta hỏi tôi.



“Chú cảnh sát sắp đến bắt em rồi, phải làm sao đây?” Tôi vừa nói vừa lau nước mắt “Em đã tận mắt chứng kiến chú cảnh sát giơ bức hình của em rồi dò hỏi xung quanh, chết rồi, huhuhu!”.



Tần Lãng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Có thể là ba anh đã báo cảnh sát.”



Nghe anh ta nói vậy tôi càng khóc to hơn.



“Ba anh đã báo cảnh sát rồi, em nên giết con tin đi.” (Tần Lãng, anh thừa cơ hội quá)



Đúng rồi ha, tôi phải giết con tin!



Tôi … tôi giết con tin, phải giết con tin!



Từ trong ba lô tôi lấy ra một con dao găm, vòng qua cổ Tần Lãng.



Anh ta nhắm mắt lại, chờ tôi cắt cổ anh ta.



Nhưng tay tôi cứ run run, lắc lắc như cầy sấy, cầm cập không giữ chặt được!



Tôi ném con dao đi, tôi, tôi không làm được!




Tần Lãng tỏ vẻ thất vọng.



Đang lúc tôi khóc đến nỗi bong bóng nước mũi lần lượt vỡ ra, Tần Lãng đột nhiên hỏi tôi cảnh sát hỏi người qua đường như thế nào.



Tôi vừa nức nở vừa nói lại một lần nữa.



Tần Lãng mặt đầy hắc tuyến: “Đừng sợ nữa, người họ muốn bắt không phải em.”



“Sao có thể thế được? Em chính là kẻ bắt cóc mà!”



“Cực kì hung ác, giết người như cỏ rác. Em xứng sao?”



“… Không … không xứng.”



Nghe được Tần Lãng nói những lời này tôi liền cảm thấy an tâm.



Tôi đến dòng suối trên núi, lấy nước rửa cái mặt mo của mình.



Đột nhiên WeChat vang lên, là em trai Lâm Thư: “Chị ơi, hôm nay cô y tá dạy em gấp thuyền giấy nhỏ. Khi nào chị về? Em muốn cùng chị gấp thuyền giấy nhỏ.”



“Chị sẽ về sớm, Thư Thư nhớ phải vâng lời bác sĩ, hiểu không?”




“Hiểu ạ.”



Tôi lại bỏ điện thoại vào túi, nhặt một ít củi gần đó định quay lại đun một ít nước sôi pha mì tôm.



Nhưng khi cùng củi khô trở về, tôi lại phát hiện Tần Lãng đang lật tung ba lô của tôi!



“Sao anh cởi trói được?! ”



Tần Lãng đầu cũng không thèm ngẩng, từ trong ba lô của tôi rút ra một cái bánh quy “Tê quá, cởi ra cho dễ hoạt động. Sao em về sớm zị? Anh còn chưa kịp trói lại mà.”



Thảo nào đồ ăn vặt trong túi của tôi lúc nào cũng vơi đi một cách khó hiểu, tôi còn tưởng chính mình đã ăn chúng nhưng lại quên mất.



“Anh có khả năng này sao không nhân lúc em không ở đây bỏ trốn luôn đi?”



Anh ta cắn một miếng bánh quy rồi nói “Sao em đánh giá cao bản thân thế? Em ở đây anh cũng chạy được.”



“…”



Tôi cúi đầu, trong lòng cảm thấy thất vọng tột cùng.



Tần Lãng ăn bánh quy xong liền xé một túi khoai tây chiên khác, có vẻ nhàm chán nên đột nhiên hỏi tên tôi.



“Lâm Nhã.” (Lín yá-林芽)



“Nha trong Mãn địa hoa nha?”*



*Tần Lãng nhầm từ Nhã trong Lín yá thành từ yá-牙-Nha-Răng. Mãn địa hoa nha nghĩa đen là “răng rơi đầy dưới đất”



“Nhã trong nẩy mầm cơ”



“Ồ, mầm đậu nhỏ, em rửa tay gác kiếm càng sớm càng tốt đi, em không thích hợp với công việc này.”



“Em chỉ bắt mỗi anh.” Tôi hỏi những nghi hoặc đã chôn chặt trong lòng bấy lâu nay “Sao anh lúc nào cũng chán nản vậy?”



“Vì anh mắc bệnh trầm cảm mà.”



Tôi chợt nhận ra: “A? Thảo nào mà anh luôn đâm đầu vào chỗ chết.”



Anh ta sửa lời tôi: “Là tự tìm đường chết.”



Nghe nói những người mắc bệnh trầm cảm đều tự căm ghét bản thân, là một bệnh tâm lý với tỷ lệ tự tử cao.



Tôi an ủi anh ta: “Người ta nói người có tiền thì mất phiền, anh nên cảm thấy mừng vì anh có tất cả đi. Đừng buồn nữa, Tần Lãng.”



“… Cám ơn em nhưng lời giác ngộ này không hiệu quả.”