Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 665: Nghề này không có người nào tốt




Thu thuế ba mươi tỷ đối với doanh nhân xí nghiệp mà nói cũng quá phi thực tế. Không nói đến ba mươi tỷ thì mỗi năm doanh nghiệp phải nộp thuế trên mười lăm tỷ thì chính quyền thành phố mới đưa ra chính sách khuyến khích ví dụ như đất đai, danh hiệu người nộp thuế cao, thậm chí là giảm giá.

Quy định thu thuế bây giờ cũng chưa hoàn thiện, việc đánh thuế cũng không nghiêm túc, cần có sự tham vấn và thống nhất giữa chính quyền địa phương và doanh nghiệp. Lục Tam Phong rất nóng lòng thành lập công ty tập đoàn vì để tránh bị đánh thuế và tăng lượng quỹ của công ty lên, nếu nhất định phải nộp thuế vậy nộp cho Bình Châu hay Thành Minh cũng chả khác nhau mấy?

“Cậu Lục thế sự bây giờ cũng khác xưa rồi. Thành Minh của bây giờ đã là mặt trời chín giờ đất đai không còn là cải trắng nữa. Tôi nói thẳng cậu nghe dân ở Bình Châu hay ở Đông Lưu đều có công ăn việc làm rồi nên đối với chúng tôi cũng không có tác dụng gì nhiều. Hơn nữa mô hình phát triển của phía cậu tôi cũng nắm rõ ràng. Phó thị trưởng Lưu trầm ngâm một lát rồi nói: “Theo tôi thấy lợi nhuận không có kỳ vọng gì."

Một công ty lớn khánh thành thì thành phố nhất định sẽ ưu tiên và cân nhắc các chính sách cho dù là đất đai, miễn thuế hay hỗ trợ tài chính. Những gì mà chính quyền thành phố mong muốn là dân số có việc làm, hình thành động lực thúc đẩy chuỗi doanh nghiệp, gia tăng thu thuế trên cả ba phương diện. Tuy nhiên Lục Tam Phong bây giờ chưa thể đáp ứng nổi một phương diện huống chi là cả ba, nếu anh muốn “cướp trắng” đất đai của người ta đương nhiên họ sẽ phản đối.

“Tôi hiểu ý của ông nói nhưng công ty Thủy Hoàn của chúng tôi được xây ở đây và trụ sở chính được đặt tại đây, tương lai cũng chính là văn phòng chính của công ty điện tử Thủy Hoàn.” Lục Tam Phong nghe đối phương nói không thấy được hy vọng gì trong vong ba đến năm năm nên anh cũng không muốn bán mảnh đất này. Lúc này anh cần phải tính chuyện lâu dài với ông ta.

“Công ty điện tử Thủy Hoàn chắc chắn sẽ trở thành một công ty nổi tiếng thế giới. Tôi tin rằng một nhà lãnh đạo khôn ngoan có thể nhìn xa hơn những gì một doanh nhân có thể nhìn thấy. Không chỉ trong ba hoặc năm năm tới mà mười một mười hai năm sau, công ty điện tử Thủy Hoàn sẽ đáp ứng đủ. Bây giờ chúng tôi cần Thành Minh, tương lai tôi tin rằng Thành Minh sẽ cần chúng tôi.”

Lục Tam Phong nghĩ rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa quyền sử dụng đất này chúng tôi có thể ký một cái hợp đồng, trong vòng mười năm chúng tôi sẽ không bán mảnh đất này. Điều quan trọng nhất là một khi chúng tôi xây dựng tòa nhà Thủy Hoàn, chúng tôi cũng sẽ thêm một dấu mốc cho thành phố. Tôi vẫn mong các ông suy nghĩ thêm, nếu chỉ nhìn vào tình hình hiện tại thì Thành Minh quả thật có chút thiệt thòi nhưng nếu tính toán lâu dài thì tôi tin rằng thành phố này nhất định sẽ đem đến công ăn việc làm, công nghiệp hỗ trợ và thuế trên cả ba phương diện, đôi bên cùng có lợi.

Phó thị trưởng Lưu liếc nhìn những người bên cạnh, mọi người đều cười không nói gì. Từ lâu ông ta đã nghe nói rằng chủ tịch của công ty điện tử Thủy Hoàn không dễ đối phó, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt. Ông ta nói về phân loại thuế thì anh lại nói với ông ta về toàn thể nhân loại còn ông ta nói thẳng với anh rằng cách này không thu được lợi thì anh lại nói về tương lai mười, hai mươi năm tới.

“Việc này chúng ta sẽ thảo luận sau có điều, cánh cửa của Thành Minh sẽ luôn luôn chào đón những công ty xuất sắc như các cậu.” Phó thị trưởng Lưu nói lại vài lời.

Đến giờ trưa, bên ngoài công ty đại lý ngoại thương đã ồn ào náo nhiệt, một số lượng lớn phóng viên khi nghe được tin tức này họ vội vàng đến sớm nhất có thể để phỏng vấn, thậm chí một số tờ báo đã được sửa đổi nhanh chóng và tức tốc phát hành.

Chủ tịch của hai mươi sáu công ty đại lý ngoại thương lên tiếng, đồng thời chủ tịch và thư ký của Hiệp hội ngoại thương cũng nhận trả lời phỏng vấn, cùng tố cáo công ty điện tử Thủy Hoàn vì tư lợi cá nhân mà phá hoại triển vọng của ngành đồ điện gia dụng.

Trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, các tin tức đã truyền đi nhanh chóng, sau khi tờ báo chính của buổi chiều được công bố, một số cá nhân và doanh nghiệp nhỏ vốn không hài lòng với công ty điện tử Thủy Hoàn bắt đầu lên tiếng. Đọc truyện hay trên TruyệnApp

“Vị thế của chúng tôi trong xuất khẩu quốc tế và môi trường thương mại toàn cầu là khá thấp. Cách đây mấy tháng công ty điện tử Thủy Hoàn đã giao cho chúng tôi xuất khẩu một lô hàng. Khi đó chúng tôi cũng có ý muốn thử thách, trong vòng mấy tháng cái giá phải trả cũng rất lớn. Cuối cùng chúng tôi đã bán được lô hàng đầu tiên và cũng là lô hàng đầu tiên của các doanh nghiệp tư nhân xuất khẩu TV của nước ta."

Lý Tấn Phát nhìn phóng viên với vẻ mặt đầy nghiêm nghị thấp giọng nói: “Những điều này tốt lắm sao? Khi chúng tôi đề xuất tiếp tục gia tăng xuất khẩu chúng tôi đều hy vọng sẽ tiếp tục hợp tác. Tuy nhiên, công ty điện tử Thủy Hoàn nghĩ bản thân họ là bên sản xuất, muốn đạt được nhiều lợi nhuận. Cư nhiên lại không quan tâm đến cái giá phải trả của chúng tôi, đó là một hành vi xấu hổ trong ngành kinh doanh. Thật đáng hận!”

Anh ta hét vào mặt Lục Tam Phong, đồng thời anh ta kể lể bản thân đã phải khổ cực như thế nào để bán được đồ điện tử Thủy Hoàn hay việc anh ta phải chịu ngủ ngoài công viên chỉ với đồ ăn thức uống cho ba ngày thôi. Các công ty quốc tế không biết đã ăn bao nhiêu “chè bế môn” rồi.

Cuộc họp giữa Lục Tam Phong và chính quyền thành phố đã kết thúc, đến giờ ăn trưa hai bên đứng dậy bắt tay xã giao một lúc rồi bước ra ngoài. Anh vừa mới bước ra khỏi phòng họp, một đám ký giả liền chạy đến bao vây lấy anh. Phó thị trưởng Lưu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Ông ấy tự hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

“Xin hỏi anh có ý kiến gì không về mối quan hệ giữa đại lý ngoại thương và công ty điện tử Thủy Hoàn?” Một phóng viên trực tiếp hỏi Lục Tam Phong. Lục Tam Phong cũng có chút khó hiểu tại sao phóng viên lại đề cập đến chuyện này?

“Lúc cuộc họp diễn ra, chủ tịch của công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát đã tuyên bố với bên ngoài rằng hai công ty có hợp tác trong lĩnh vực thương mại xuất khẩu tuy nhiên anh ủy vào mình là nhà sản xuất của công ty điện tử Thủy Hoàn mà từ chối hợp tác. Cánh cửa cho đầu ra của đồ điện gia dụng khó khăn lắm mới mở ra lại phải bị đóng lại, chuyện này anh nên giải thích thế nào?”

Lục Tam Phong thật sự không ngờ anh ta lại ra tay với mình dẫn dắt dự luận đến công kích anh. “Đây là chuyện giữa hai công ty của chúng tôi, các bạn không thể chỉ nghe một phía câu chuyện như thế. Chúng tôi sẽ bàn bạc riêng với nhau.”

“Hiện tại đã có hai mươi sáu công ty đại lý ngoại thương lên tiếng với bên ngoài rồi. Đồng thời các nhân viên liên quan của Hiệp hội ngoại thương cũng đã lên tiếng. Họ hy vọng ngành sản xuất đừng tự cho mình là ngành công nghiệp thượng nguồn. Về mặt phân phối lợi nhuận họ cũng hy vọng sẽ công bằng hơn và nên hình thành các quy chuẩn ngành, hỗ trợ các sản phẩm trong nước được xuất đi mạnh mẽ. Anh có phản hồi gì cho việc này không?”

Lục Tam Phong nghe được câu này lại không nghĩ đến đây không phải chuyện của Lý Tấn Phát thôi hay sao, thế mà toàn bộ ngành kinh doanh đều lên tiếng rồi? “Tôi không đồng ý. Trước mắt tôi không rõ lắm về những điều này, tôi sẽ trả lời sau. Nhưng chắc chắn nó không giống như những lời bên họ đã nói.” Lục Tam Phong biết rằng đối phương chỉ muốn làm mình trở tay không kịp và không thể trả lời bất cứ điều gì, cứ thế một đám người hộ tống anh ra ngoài.

Phóng viên không thể ngăn cản Lục Tam Phong nên chỉ có thể quay sang hỏi Phó thị trưởng Lưu về vấn đề liệu chính quyền địa phương có giới thiệu các công ty kiểu như điện tử Thủy Hoàn hay việc sẽ hỗ trợ họ không? Ông nghĩ sao về điều này?”

Ông nghĩ sao ư? Phó thị trưởng Lưu đã rất ngạc nhiên, vào ngày hôm trước ông cũng đề cập đến công ty điện tử Thủy Hoàn tại một diễn đàn ở thành phố, ông cho rằng đó là doanh nghiệp đã giúp ông đạt được thành tựu chính trị. Sau cùng, ông đã trở thành gương mặt đại diện cho Hoàng Hữu Danh ở Bình Châu.

Trong cuộc họp hôm nay ông đang nghĩ cách khiến cho Lục Tam Phong đóng góp một ít tiền hoặc hứa hẹn trong việc đóng thuế, không ngờ đối phương lại nghĩ đến chuyện “há miệng chờ sung. Tâm trạng của ông ta không tốt bây giờ lại hỏi ngược lại ông ta có giúp đỡ điện tử Thủy Hoàn không?

“Chúng tôi chỉ mới liên lạc và hiện tại không có tiến triển đáng kể nào. Điện tử Thủy Hoàn không nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Tôi hy vọng hai bên sẽ ngồi lại và nói chuyện vui vẻ. Chỉ như vậy thôi.” Phó Thị trưởng Lưu nói xong liền quay đầu rời đi. Cả buổi sáng chẳng kiếm chác được gì, suýt nữa còn phải đội nồi.

Bộ phận PR của điện tử Thủy Hoàn đã xử lý sớm nhất có thể với công chúng và tiết lộ một số quá trình hợp tác với đại lý xuất nhập khẩu Tấn Phát, đồng thời chỉ ra rõ hành vi vi phạm hợp đồng của đối phương và cho biết đó là vấn đề chia rẽ.

Không chỉ đại lý xuất khẩu nước ngoài bị dắt mũi mà ngay cả ngành sản xuất cũng như vậy, tỷ lệ lợi nhuận chín mươi-mười, họ chỉ ăn được mười phần khiến các nhà sản xuất cảm thán không thể chấp nhận. Một khi đã hình thành quy tắc mặc định như vậy thì trong vài năm tới rất khó để thay đổi. Giống như tăng giá thịt lợn giá mì ống cũng tăng theo, nhưng nếu giá thịt lợn giảm thì giá mì sẽ không giảm.

Vấn đề này đã lan rộng ra trong nội bộ ngành, phó tổng giám đốc của công ty Giang Khai gọi điện cho tổng giám đốc Trường Hồng để bàn bạc về vấn đề này. Từ Tôn Hùng Cường đến Lý Thành Kiên bây giờ đã được thay thế bởi người tên là Trịnh Hoài Công. Tổng giám đốc Trịnh năm nay đã ngoài 50 tuổi, sau khi lên chức ông đã áp dụng cách tiếp cận ổn định và chắc chắn, cũng không tiếp xúc với Điện tử Thủy Hoàn hay các đồng nghiệp khác. Ông thuộc tuýp người giữ im lặng.

“Anh Trịnh anh nghe nói chưa? Điện tử Thủy Hoàn hình như thua lỗ trong việc buôn bán TV với nước ngoài.” Người ở đầu dây bên kia điện thoại hình như rất vui vẻ. “Tôi cũng nghe nói rồi đền tiền hay không tôi không biết nhưng việc xuất khẩu đi nước ngoài đã giải quyết xong nhất định sẽ thành thôi.” Trịnh Hoài Công trầm tư suy nghĩ. Đọc truyện hay trên TruyệnApp

"Anh có thể chưa biết con người này đáng ghét cỡ nào. Thực là một mớ hỗn độn. Từ khi thành lập công ty điện tử Thủy Hoàn ngành công nghiệp TV chưa bao giờ được an toàn cả. Chính cậu ta kích động cuộc chiến giá cả và nhận được ba gói dịch vụ sau khi bán hàng. Giá cả nguyên liệu cũng do cậu ta gây ra không biết có bao nhiêu người ghét cay ghét đắng. Tôi nói anh nghe việc thấy cậu ta phải đền tiền khiến tôi vui hơn cả việc tôi kiếm ra tiền”

Tổng giám đốc Trịnh cảm thấy có chút quen thuộc so với những gì xảy ra năm đó nhưng ông ta vẫn không hiểu tại sao phải tranh chấp như vậy. Bây giờ khi nghe được lời nói này của phó chủ tịch một công ty khác ông ta cảm thấy bản thân đã hiểu hết rồi. Họ ngăn chặn bất cứ điều gì làm tổn hại đến lợi nhuận của doanh nghiệp tư nhân và có lợi cho người tiêu dùng, chính vì những điều này mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi Lục Tam Phong mới có thể vươn lên nhanh chóng như thế.

“Chuyện này không có gì phải đáng vui mừng cả. Thông tin mà tôi nắm được là bên đại lý xuất nhập khẩu Tấn Phát đã vi phạm hợp đồng trước muốn chiếm chín mươi phần trăm lợi nhuận. Lần này chúng ta nên sát cánh cùng với công ty điện tử Thủy Hoàn thì hơn.” Tổng giám đốc Trịnh trầm giọng nói.

“Liên quan gì tới chúng ta, lúc này nên coi náo nhiệt thôi. Tôi nói thật tôi không “giậu đổ bìm leo” là đã đủ quân tử lắm rồi. Ông làm trong ngành này chưa lâu nên chưa biết chẳng có ai tốt đẹp cả đâu.”

Trịnh Hoài Công đã làm cho sáu doanh nghiệp nhà nước, là người phụ trách đồng hành từ nông trường, nhà máy phân bón, nhà máy hóa chất, cho đến ngày nay, ông đã trải nghiệm trên nhiều lĩnh vực khác nhau. Câu nói của đối phương quả thật rất phù hợp với bất kì ngành nào, có thể tùy ý tìm đại một người hỏi thử, đối phương đều sẽ nói cho bạn rằng ngành nghề này chẳng có ai tốt đẹp cả!