Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 628: Hác Phong Thuận bất mãn






**********

Trong quán rượu Thiên Xuy, rất nhiều người đã tập trung ở sảnh tiệc trên tầng năm, điều mà mọi người thảo luận không có gì khác ngoài ngành logistic gần đây. Cuộc tụ họp hôm nay cũng đều là người trong phòng thương mại, số lượng người không đông và hầu như mọi người đều quen biết nhau, một lúc sau Hác Trung Hưng mặc bộ lễ phục thời Đường bước vào với một chuỗi hạt Phật nhỏ đeo trên cổ và một chuỗi hạt trên tay phía sau còn có Hác Phong Hợp. “Xin chào mọi người, đã lâu không gặp.”

Trên mặt mang theo nụ cười, Hác Trung Hưng liên tục bắt tay với mọi người xung quanh, trên người ăn mặc như vậy nhưng lại nhìn không ra một chút hiền lành nào, ngược lại còn mang theo một tia hơi thở giang hồ.

“Hác tổng đến đây, gần đây anh chính là người nổi bật nhất!”

“Lục Tam Phong ăn phải thiệt thòi ở chổ của anh, sợ là anh ta không biết anh ở trong ngành logistic có địa vị gì đi."

“Hác tổng, anh đã cho chúng tôi những doanh nhân địa phương này một mặt mũi rất lớn rồi, hai năm qua tôi nhìn thấy bốn chữ Điện tử Thủy Hoàng đã đủ buồn nôn, giờ nhìn thấy Điện tử Thủy Hoàng của hiện tại thật sự là cmn sảng khoái.”

“Ha ha ha ha!” Mọi người đều phá lên cười, bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng vui vẻ.

Khoảng sáu giờ rưỡi tối Vương Vũ Hoàn trong tay có tiền đột nhiên cứng ngắc eo, cậu ta nghe nói Bá ca chủ yếu hoạt động ở khu giải trí Đại Phú Ông, cậu ta liền dẫn theo người đến Đại Phú Ông, hiện tại những buổi biểu diễn tối không tính là nhiều dùng ngón tay đếm thì số vũ trường là nhiều nhất, về cơ bản thì vũ nữ là mấy cô gái trẻ, chi phí đầu tư dàn karaoke tương đối càng cao thì số lượng càng ít.

Tầng một của Đại Phú Ông lộn xộn với mấy máy chơi game, tầng hai có biểu diễn ca hát, loại biểu diễn này có vẻ cởi mở hơn, không có cái gì là không thể biểu diễn cả. Từng nhìn thấy đám tang ở nông thôn những năm 1990 kiểu của những buổi biểu diễn sân khấu tạm bợ dựng bằng ô tô hay lều kiểu đó, có người ngồi bên ngoài cầm loa hét lên: mười lăm ngàn, mười lăm ngàn một vé, mười lăm ngàn để xem biểu diễn, thật là náo nhiệt, trẻ con đừng nên vào.

Hầu hết các loại sân khấu ở đây đều là biểu diễn theo kiểu này, Bá ca ngồi ở hàng đầu cầm dĩa trái cây, theo sau mọi người làm ầm ĩ, bên cạnh anh ta là Hác Phong Hợp.

Màn biểu diễn trên sân khấu vốn dĩ vô cùng kích thích nhưng Hác Ý Bắc không có tâm trạng muốn xem, ba anh em này cũng không phải là anh em ruột, chỉ có Hác Trung Hưng và Hác Phong Hợp là anh em ruột, Hác Phong Hợp có tính cách thô lỗ, mở miệng đóng miệng đều là chửi thề anh ta cùng với hai người kia là anh em bà con, Hác Trung Hưng sở hữu 49% cổ phần của Thiên Xuy Logistic do Hác Phong Hợp đứng tên, hơn nữa có hoạt động thương mại gì, gặp lãnh đạo gì, vĩnh viễn đều không có phần của anh ta.

Việc này đã làm cho Hác Phong Hợp canh cánh trong lòng rất lâu rồi, anh ta cũng muốn được đứng trên một sân khấu lớn trong những bộ vest và giày da thay vì xem những buổi biểu diễn thô tục này. “Hác tổng, chơi một chút không?”

Bá ca quay đầu nhướng mày nói: “Chơi bóng!”

Hác Phong Hợp khó chịu nói: “Cmn mày chỉ có một sở thích này thôi sao, không thể có một chút ý muốn cầu tiến sao, chơi cái này có lợi gì? Có thể khiến cho những học giả kia kính nể mày không?”

Bá ca bị mắng, thầm suy nghĩ trong lòng, dựa vào trình độ của anh. “Hác tổng, tôi cũng xem chán rồi, thật ra trong lòng ta và ngài là giống nhau cũng là trong sạch, cũng là một người có ý muốn cầu tiến, cũng có khát khao đối với văn chương nhưng mà tôi phải mang theo huynh đệ, bọn họ thích xem."

Bá ca nói vừa chuyện vừa liền nhìn sân khấu, lập tức hứng phấn kêu lên: “Cởi ra, cởi ra cho ông, ông đây chính là có tiền!”

Bá ca nhìn anh ta, thầm than một tiếng, cảm thấy bản thân cũng giống như quả mơ rơi vào vũng bùn, Vương Vũ Hoàn mang theo hơn hai mươi người mua vé đi vào, trước mặt là một phòng trang nhã, phía sau là băng ghế nhỏ, hơn nữa mọi người ở phía sau đều đứng lên, miệng hét:

“Anh Cao, người kia chính là Bá ca.” Một em trai lấy tay chỉ vào Bá ca nói.

Vương Vũ Hoàn khẽ gật đầu, cất bước đi qua chắn trước mặt Bá ca. Bá ca đang hăng hái xem thì bị người khác chắn trước mặt, trong nháy mắt tâm trạng trở nên không tốt lập tức mắng: “Cmn mày mù à, lại dám chắn trước mặt của cha?” Vương Vũ Hoàn hỏi anh ta: “Mày tên là Bá ca?”

Lúc này Bá ca mới để ý đến đi theo sau cậu ta còn có một đám người, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, đứng lên nói: “Có mấy ý vậy? Muốn ra mặt sao?”

“Muốn ra mặt hay không không quan trọng bây giờ tôi chính thức nói với anh, tôi tên là Vương Vũ Hoàn, nếu anh biết điều ngày mai lập tức cút khỏi Bình Châu, hiểu không?” Vương Vũ Hoàn quát.

Muốn mình cút khỏi thành phố này? Bá ca chưa bao giờ nhìn thấy một thanh niên ngông cuồng như vậy, anh ta trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Mấy người anh em phía sau Bá ca đã nhận ra có gì đó không đúng lập tức đi đến. “Không muốn chết thì ngay lập tức cút cho lão tử, nếu quấy rầy hứng thú của tao, đừng trách tạo đánh gãy hai chân của mày”

Bá ca nói xong, giơ tay bóp mặt của Vương Vũ Hoàn, nói: “Mày cũng không đi ra ngoài dò la xem lão tử là ai.”

“Tao thèm quan tâm mày là ai. Đập!” Vương Vũ Hoàn hô to một tiếng, nâng tay lên chính là một quyền đánh xuống, hơn hai mươi người phía sau cũng lao vào, Bá ca ngay lập tức bị đám người này bao phủ, buổi biểu diễn trên sân khấu bị cắt ngang, hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn, Hác Phong Hợp vươn tay cầm lấy một nắm hạt dưa, chuẩn bị rời đi.

“Cmm có phải cùng hội với Bá ca không?” Một thanh niên mười tám mười chín tuổi hỏi Hác Phong Hợp.

“Hừ, liên quan gì đến tôi.” Hác Phong Hợp nói xong liền vừa cắn hạt dưa vừa rời đi.

Bá ca là tay sai của Hác Trung Hưng và Hác Phong Hợp, cũng không phải là người trong nhà, Hác Phong Hợp không thèm quan tâm đi thẳng ra ngoài, cũng không có đi đến bữa tiệc kinh doanh, Hác Phong Hợp càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.

Ngày thường là anh ta làm việc nhiều nhất, lấy tiền cũng ít nhất, ngày lễ ngày tết còn hạ mình với hai người kia trước mặt họ hàng, càng nghĩ càng tức giận, Hác Phong Hợp quay xe chạy về hướng nhà của một người gọi là "Em gái làm” của Hác Phong Hợp.

Hôm nay Bá ca ra ngoài không có mang theo nhiều người còn cộng thêm Vương Vũ Hoàn là có chuẩn bị mà đến, tình hình hoàn toàn không ổn... Thị chính, ở trong văn phòng làm việc, Thư ký Thôi đứng trước mặt bàn nói chuyện với Hoàng Hữu Danh về nhữnng sự kiện gần đây của Địch Văn Khởi, bao gồm cả một số sóng gió trong giới kinh doanh.

Hoàng Hữu Danh dựa vào trên ghế suy tư một hồi lâu, nói: “Loại người như Địch Văn Khởi không hề có chí hướng cao cả nào, cũng không thể làm nên trò trống gì, nhưng loại người này cũng không thể trêu chọc ông ta chính là một bãi phân chó, ông tích cực với một bãi phân chó, mùi hôi thối của ông ta có thể làm ông ghê tởm chết”

“Nhưng gần đây có người phản hồi rằng ông ta làm một số chuyện càng làm càng quá đáng trong khi ông vẫn chưa đi đâu.” Thư ký Thôi nghĩ một chút, nói: “Hay là ở một vài trường hợp, dùng lời nói giáo huấn ông ta một chút?”

Hoàng Hữu Danh khoát tay nói: “Chỉ là giao tiếp bình thường thôi, bây giờ chỉ còn thiếu chút thủ tục. Sau khi tôi vào đó, công việc sau này vẫn phải cần người hỗ trợ, bây giờ cần phải nhịn một khoảng thời gian."

“Nhưng tình huống bên phía Lực Tam Phong không ổn.” Thư ký Thôi nhắc nhở nói: “Tình huống của Lục Tam Phong không ổn thì liên quan gì đến Hoàng Hữu Danh tôi?” Hoàng Hữu Danh hừ một tiếng, đứng lên nói: “Tan làm, từ bây giờ trở đi chỉ tập trung vào một công việc, duy trì công việc hằng ngày và chờ đến năm mới...."

Vốn dĩ Lục Tam Phong muốn đi một mình nhưng sau khi Dương Khanh đến đây không hiểu tại sao lại không tích cực như vậy, người này có một loại bệnh xấu đó là hay “trốn chuyện”. Cân nhắc một chút vẫn quyết định mang theo anh ta. Chưa đến bảy giờ tối, Lục Tam Phong đã lái xe đến quán bar Thiên Xuy. Ngọai trừ Lục Tam Phong thì những người khác đều đã đến đông đủ, nhân vật chính ngày hôm nay ngược lại vẫn chưa đến điều này đã khiến cho không ít người trông ngóng.

Hác Trung Hưng chờ đợi mỏi mòn, Hác Phong Hợp ngồi ở một bên nhỏ giọng nói: “Anh, thật ra em cảm thấy anh ta có đến hay không đều giống nhau, chuyện cũng đã được định sẵn, không ai có thể thay đổi hết.”

"Không giống, người sống không chỉ có tiền, người có tiền và người có tiền khác biệt rất lớn, có tiền còn phải có thể, có địa vị xã hội và có nhiều mối quan hệ. Người có tiền không ít nhưng mà những người vừa có tiền vừa có ba loại phía sau rất ít, những năm gần đây Lục Tam Phong xem như đều có được ba thứ đó.”

Hác Trung Hưng nói với em trai mình: “Bắt nạt anh ta một chút thì có thể làm nổi bật anh lên, sau này ai gặp anh có ai mà không cung kính chứ?” Hác Phong Hợp yên lặng gật gật đầu, cùng đấu với người này thật sự là vui vẻ vô cùng. Lục Tam Phong đỗ xe xong nói với Dương Khanh: “Đi!”

“Lục Tổng, anh là một doanh nhân chuyên nghiệp, tối nay ba anh em Hác gia đều ở đây, anh đừng nên gây xung đột với họ, trêu chọc họ chúng ta không gánh vác nổi.” Dương Khanh càng nói càng sợ hãi, anh ta đã nghe qua không ít chuyện như vậy. Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn anh ta, tên tiểu tử này còn trẻ như vậy sao gan lại có thể nhỏ như vậy chứ?

“Anh nhìn ra tôi là một doanh nhân chuyên nghiệp chổ nào?” Lục Tam Phong đi đến trước mặt anh ta nói: “Anh cho rằng tôi không bảo vệ được

chapter content



chapter content



chapter content