Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 626: Vương Vũ Hoàn






Mấy kẻ này vừa nghe thấy Lục Tam Phong có nhiều tiền như vậy liền nói vài câu gay gắt rồi quay lưng bỏ chạy.

Lục Tam Phong đỗ xe bên đường, xuống xe nhìn thanh niên trước mặt này, trên mặt cậu ta tràn đầy máu mũi, đầu tóc rối bù, một chiếc răng bị đánh bay ra ngoài, quần áo ở nửa phần trên cơ thể bị xé nát, trên cơ thể cậu ta đầy những vết dấu chân và những vết bầm tím.

Cậu ta nhìn thoáng qua Lục Tam Phong, cái mũi có máu chảy ra cậu ta bèn dùng thủ tay lau đi, Lục Tam Phong thấy vậy thì lấy một cuộn giấy từ trong xe ra đưa cho cậu ta nói: "Lau một chút đi."

Cậu ta vừa lau máu mũi vừa nhịn không được khóc lên.

"Khóc cái gì? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Lục Tam Phong hỏi.

"Tôi hai mươi hai."

"Tại sao bọn chúng lại đánh cậu?" Lục Tam Phong lại hỏi.

"Bóng chúng đòi tiền tôi kêu tôi giao cái gì mà phí bảo kê, tôi nói không có tiền bọn chúng liền đánh tôi." Cậu ta nói đặc biệt ủy khuất, cả người cũng thở dốc theo: "Tôi đã trêu chọc ai chứ, tôi là một người thành thật không biết bắt nạt người như vậy”

“Nhưng mà người khác cứ bắt nạt cậu, cậu làm sao bây giờ?" Lục Tam Phong hỏi hẳn.

"Tôi.... Tôi.... Tôi giết chết anh ta!!" Tahnh niên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lóe lên tia hung tợn nói.

"Cậu dám không? Vậy tại sao vừa rồi không động thủ?" Lục Tam Phong cười nhạo nói: "Vừa rồi nếu như cậu dám đánh trả, bọn chúng còn dám bắt nạt cậu sao? Cậu có biết vừa rồi cậu có bộ dáng gì không? Cậu ngồi ở đây giống y như là một cái bao cát, tôi nhìn thấy người ta lấy chân đá từng cước từng cước đá vào đầu cậu, thanh âm đánh lên mặt cậu đứng xa hai mươi mét vẫn có thể nghe thấy được."

Cậu ta nắm chặt hai tay lại thành hai đẩm, cả khuôn mặt vặn vẹo đến nỗi có chút sợ hãi, nói với Lục Tam Phong: "Tôi không có, bây giờ tôi đi đánh chết bọn chúng."

"Đi, đi đánh chết bọn chúng." Lục Tam Phong đứng lên nói: "Lên xe đi bọn chúng vẫn chưa đi xa, tôi lái xe hai phút là có thể đuổi kịp rồi."

Lục phong vừa nói chuyện vừa lấy tay kéo quần áo của cậu ta muốn kéo cậu ta lên xe cậu ta liền hoảng sợ giống như một con chim cút rút cổ lại, giống như là thấy được địa ngục vậy, kêu lên: "Tôi không dám, tôi không đi!"

"Không dám? Vậy thì cậu mạnh miệng làm gì?" Lục Tam Phong buông tay ra nói: "Không dám thì về sau trốn bọn chúng xa một chút, không được thì nhào vô đánh nhau."

"Không phải tôi không dám, tôi.... nghèo." Cậu ta giống như là tìm được một cái cớ, ngồi xuống đất nói: "Mẹ tôi nói, nhà của tôi rất nghèo không dám động thủ với người khác, đả thương ngời rồi thì phải bồi thường, xuất thân thấp hèn thì việc gì cũng phải nhường người khác ba phần."

"Cậu đang nhường người khác ba phần thôi sao? Không phải là tiền thôi sao?" Lục Tam Phong lấy tay chỉ vào xe nói: "Nhìn thấy chưa, chiếc siêu xe của tôi đến mấy trăm triệu, tôi có tiền tôi cho cậu lật tẩy, cậu có dám không?"

"Anh cho tôi lật tẩy?" Cậu ta nhìn Lục Tam Phong có chút không dám tin.

"Cậu đã nói mà, chỉ cần có tiền thì cậu liền dám." Lục Tam Phong mở cửa xe, từ trong hộp gang tay lấy ra một gói tiền mặt đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cậu ta nói: "Ba trăm triệu tiền mặt, đi đánh một bạt tai."

Cậu ta cầm lấy xấp tiền, rốt cuộc tìm không ra cớ để lùi lại nữa cậu ta dường như thu hết dũng khí lớn nhất trong cuộc đời lại, đứng dậy vỗ nhẹ bùn đất dính trên người sau đó trực tiếp leo lên xe.

Lục Tam Phong gục đầu tại chỗ, một cước nhấn chân ga đuổi theo mấy tên tiểu tử kia, chiếc xe ô tô lao qua xe máy sau đó dừng lại trước xe máy của mấy tên này, chỉ thấy cửa xe mở ra một nam thanh niên bước xuống.

"Cmm còn dám tới sao?" Tên côn đồ cầm đầu trừng mắt với cậu ta.

Nam thanh niên theo bản năng rụt cổ lại, nhưng ngay sau đó lửa giận trong lòng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cậu ta hét lên một tiếng súc vật, cả người giống như phát điên lao lên dùng hai tay đập vào mặt tên kia.

Cái tát giống như hạt mưa bình thường dày đặc, lung tung đích phát ở đối phương đích đầu thượng, còn lại vài người thấy vậy xông lên đấu võ.

Những cái tát rơi xuống như mưa, không ngừng đập vài đầu đối phương, mấy tên còn lại thấy vậy cùng nhào vô đánh tới.

Cậu ta giống như không cần mạng nữa, xuống tay cực kỳ hung hăng, giận dữ hét về phía đối phương: "Giết mày, lão tử đền cho mày tiền, Đmm!"

Mấy tên này cũng chỉ là đi ngang qua nhìn thấy cậu ta có vẻ thành thật, muốn kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi, ai lại muốn liều mạng với cậu ta bây giờ nhìn thấy trạng thái của cậu ta như vậy lại có thêm Lục Tam Phong ở bên cạnh làm chỗ dựa, nhất thời không dám động thủ lần nữa lập tức leo lên xe máy bỏ chạy như điên.

Hiện trường chỉ còn lại có một mình cậu ta, khoảnh khắc này là điều cậu ta chưa từng cảm nhận được trong hai mươi hai năm qua, hóa ra những kẻ này cũng sẽ sợ, hóa ra chính mình cũng không e ngại bất kì kẻ nào.

"Từ... Từ hôm nay trở đi, tôi không cho phép bất kì kẻ nào bắt nạt tôi." Cậu ta thở hổn hển nói.

Lục Tam Phong xuống xe, hỏi cậu ta "Cậu tên gì?"

“Vương Vũ Hoàn!” Cậu ta trả lời.

"Không muốn bị người khác bắt nạt thì phải khiến bản thân lớn mạnh lên, ở đây còn khoảng hơn ba mươi triệu, cậu cầm đi." Lục Tam Phong đưa tiền đặt vào tay cậu ta, nói: “Đổi một bộ đồ khác cho mình đi, nếu cậu cũng đã không còn sợ nữa thì cũng nên báo thù những kẻ trước đây đã từng bắt nạt cậu, đây là thông tin liên lạc của tôi, cậu cứ cầm lấy, còn nữa, về sau tôi vẫn còn có thể cho cậu thêm tiền"

Vương Vũ Hoàn nhận lấy tấm danh thiếp mặt trên chỉ có một số điện thoại, trong tay cậu còn cầm một xấp tiền, cả người đều chìm trong mơ hồ.

Lục Tam Phong lái xe nghênh ngang rời đi, trên đời này chỉ còn lại có chính anh, Lục Tam Phong căn bản không lo lắng cậu ta cầm tiền rồi chạy mất bởi vì chỉ cần là con người thì ai cũng có dục vọng chỉ cần van dục vọng bị mở ra thì rất ít người có thể kiềm chế bản thân.

Một người yếu đuối thì có thể yếu đuối cả đời nhưng chỉ cần anh ta dũng cảm một lần vậy thì sau này anh ta không thể tiếp tục chấp nhận sự yếu đuổi của mình nữa, có tiền cũng là một cái đạo lý đây cũng là lí do tại sao mà kẻ có tiền phá sản rồi nhưng rõ ràng vẫn còn có tài sản đến mấy tỉ đây là tài sản mà cả đời của người bình thường cũng không thể với tới nhưng anh ta vẫn lựa chọn tự sát.

Những người nghèo thì rất ổn định, đó cũng là một loại hạnh phúc.

Vương Vũ Hoàn nhìn thấy tiền trong tay mình, tất cả dục vọng trước đây bị giấu ở trong lòng trong nháy mắt đều bộc phát ra ngoài, vươn tay chặn lại một chiếc xe taxi, trực tiếp vào trung tâm tắm rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì đi mua một bộ quần áo mới, tiếp theo thì đi tìm những kẻ từng bắt nạt cậu để trả thù, nhìn thấy đối phương khi gặp mình vẫn châm chọc khiêu khích như cũ, lúc này Vương Vũ Hoàn cũng không thèm nhiều lời trực tiếp đánh ra một bạt tai.

Hai người đánh thành một đoàn, cuối cùng cậu ta nhẫn tâm xuống tay nhặt trên mặt đất được một viên gạch trực tiếp đánh đối phương ngã xuống đất.

Vương Vũ Hoàn chưa bao giờ sảng khoái như vậy, những thứ mà cậu ta từng e ngại, không dám nghĩ tới thì lúc này đều đã thành sự thật. Sau đó đi đến một nhà hàng lớn ăn cơm tối, cậu ta gọi những món ngon nhất mà trước đây cậu chỉ có thể ăn trên bàn tiệc.

Tiếp theo cậu ta đi đến phòng khiêu vũ, cậu ta hận không thể đem tất cả những trải nghiệm mà hơn hai mươi năm qua chưa từng được trải nghiệm, nội trong hai mươi bốn giờ thỏa mãn toàn bộ một lần.

Ở phòng khiêu vũ dấy lên xung đột, cậu ta lại bắt đầu đánh nhau với người khác rồi, xuống tay tàn nhẫn, trong tay có tiền sau khi đánh xong thì đưa cho bọn họ mấy trăm hay mấy triệu, đối phương ngay cả rắm cũng không dám phóng một cái.

Bắt đầu có người chú ý tới hắn, vào lúc ban đêm còn có mấy tiểu tử tỏ vẻ phải cùng hắn này đại ca hỗn.

Bắt đầu có người chú ý đến cậu ta, đêm hôm đó còn có mấy tên tiểu tử tỏ vẻ muốn đi cùng cậu ta.

Lục Tam Phong trở lại nhà máy, gọi Dương Khanh vào văn phòng mình, Dương Khanh mới vừa ngồi xuống thì Lục Tam Phong liền hỏi: "Đối với Ong Vàng Logistic cậu hiểu biết như thế nào?"

"Lục tổng, tôi càng hiểu biết, càng cảm thấy Ong Vàng Logistic này thật sự không cần phải tranh đấu cùng người khác." Trên mặt Dương Khanh tràn đầy lo lắng lo lắng, nói: "Tôi biết năng lực của những người này lớn bao nhiêu, đều là mạng lưới quan hệ."

"Cậu biết chẳng lẽ tôi không biết sao?" Lục Tam Phong cười cười với cậu ta nói: "Cậu cứ sắp xếp chuyện nội bộ của Ong Vàng Logistic còn những mặt khác thì giao cho tôi, dương tổng, cậu ở trong công ty nhà nước một thời gian dài, tôi có thể hiểu được, nhưng à công ty ngoài nhà nước thì không giống vậy, ở đây cậu có thể sẽ dài ra một bộ răng nanh sắc bén."

Dương Khanh thở dài nói: “Tiền gì cũng không dễ kiếm."

"Từ công ty nhà nước đi ra đều có loại trạng thái này, tôi có thể hiểu được."

Lục Tam Phong nói với anh ta: "Khoảng thời gian gần đây hãy tìm cho Ong Vàng Logistic một cái bãi sân ở bên ngoài mau chóng đưa ra một phần kế hoạch.

Mặc dù Dương Khanh chỉ là tạm thời làm việc ở đây, nhưng anh ta cũng biết rằng cầm tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta, anh ta gật đầu đồng ý nhưng anh ta cũng như cũ không xem trọng Ong Vàng Logistic.

Thậm chí trong lòng anh ta còn nghĩ, nhanh đóng cửa một chút để tôi có thể sớm một chút qua chỗ công ty đó đi làm chính thức.

Lục Tam Phong lái xe trở về nhà khoảng sáu giờ chiều.

Thiên Nhạc trang viên nằm ở vùng ngoại ô nơi này chiếm diện tích sáu mươi mẫu nằm cạnh bên hồ Thái Hồ, những bãi cỏ trên mặt đất tất cả đều là được nhập khẩu từ nước ngoài về, kiến trúc của biệt thự theo phong cách phương Tây bên trong cực kỳ xa hoa.

Hôm nay trời vừa mới mưa xong không thể chơi golf được, có một chiếc bàn trắng được đặt dưới mái che nắng, trên bàn đặt mấy món điểm tâm tinh xảo, trước mặt mỗi người đều đặt một ly cà phê.

"Ông dùng một chút, nó đến từ Thuỵ Điển." Hác Trung Hưng mặc một bộ quần áo thường ngày màu xám, dùng giọng điệu khách khí nói với Địch Văn Khởi ở phía đối diện.

Mã Xuyên Đào bưng lên nhấp một ngụm, khẽ gật đầu nói: "Có một cỗ hơi thở tự do!"

Mọi người có mặt đều khẽ cười.

"Thời tiết hôm nay thật đúng là làm cho người khác mất hứng khiến hai vị không chơi được rồi." Hác Trung Hưng lau miệng một chút, hỏi: "Lục Tam

chapter content



chapter content



chapter content