Giới tài chính địa phương có rất nhiều người đều đang chờ đợi, nếu như lúc bắt đầu phiên giao dịch thứ hai mà tổng giám đốc Trần còn chưa giải quyết được Lục Tam Phong thì một số nhà tư bản lớn có thể sẽ rút vốn.
Giống như một con voi dẫm lên một con kiến, nếu như bị voi dẫm mà không chết thì chứng tỏ con kiến đó không phải là một con kiến bình thường.
Đám người này rất tinh ranh, nhất là mấy cái mấy cái công ty tài chính khổng lồ đã sớm lặng lẽ nghe ngóng trong bóng tối, có thể là tin tức ở mặt này vô cùng kín kẽ.
Ngay cả khi Hồng Quảng có gia nhập vào điện tử Thủy Hoàn thì ở cái vùng sông Hương này cũng không mấy người biết, thay vào đó là chuyện tổng giám đốc Đỗ nhập cổ phần của công ty truyền thông Tinh Không lại xôn xao cả lên.
Hơn nữa tổng giám đốc Đỗ có thể đưa nghệ sĩ đến phát triển ở Đại Lục, khai thác thị trường. Công ty truyền thông Tinh Không vốn đã tiến hành một vòng đầu tư mới, tổng giám đốc Đỗ chỉ là được nước lên thuyền lên, rất được mấy nhà tư bản ưu ái.
Dưới góc nhìn của các chuyên gia tài chính địa phương, Lục Tam Phong chỉ là một tên Đại Lục chạy tới, không hề có bất cứ gốc gác gì phía sau anh.
Mấy người trong giới tài chính đều là người thông suốt, Lục Tam Phong càng như vậy bọn họ lại càng sợ, phía sau vũng nước này còn sâu đến nhường nào, đục đến mức nào không ai biết. Nếu như dính vào, nhỡ mà bước sai một bước có khi nước ngập đến đầu.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Lục Tam Phong ngủ dậy, đi rửa mặt. Sáng nay tiếp tục gặp phóng viên, trưa thì đi tham gia một bữa tiệc, vẫn là cái lý do thoái thác tối hôm qua, anh muốn tất cả mọi người đều biết anh đã hạ quyết tâm rồi, tập đoàn tư bản Trần thị không diệt thì anh sẽ không ngừng tay.
Vào buổi trưa, tổng giám đốc Trần không muốn ngồi ngây ra ở công ty nữa, không ngừng nhận điện thoại. Thành viên trong hội đồ quản trị đang ép hỏi, tâm trạng của bà ta tệ vô cùng, chỉ hy vọng ngày mai khi mặt trời lên, tên Lục Tam Phong này sẽ không thể mở miệng đi nói lung tung được nữa.
Trong nhà, Tô Ái Linh mở ti vi lên, ngồi lên ghế salon nhưng lại không xem ti vi, cô ta chỉ ngồi sững sờ chỗ đó. Sau khi tổng giám đốc Trần trở về nhà thấy cô như thế không yên tâm hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
"Hả?" Tô Ái Linh quay đầu lại, giật mình vội vàng đứng lên nói: "Tổng giám đốc Trần, sao ngài lại về rồi?" "Phiền." Tổng giám đốc Trần thuận tay đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống nói:
"Tên Lục Tam Phong kia còn chưa bị bắt, trái lại còn ầm ĩ đủ thứ."
"Ngài uống nước!" Tô Ái Linh bê một ly nước đặt trước mặt tổng giám đốc Trần, sau đó ngồi xổm bên cạnh bà ấy vỗ vỗ lên chân, an ủi:
"Ngài cùng đừng phí công vô ích nữa, em vẫn hiểu hắn ta một chút, người này ở đây không quyền không thể, không gây dậy nổi bao nhiêu sóng gió đâu."
Tổng giám đốc Trần xoa huyệt thái dương, trông có vẻ vô cùng hao tổn tinh thần, thở dài nói:
"Chỉ sợ có người đứng sau ủng hộ tên này, tạm thời tôi còn chưa tra ra là ai. Có điều con cờ như hắn nhất định phải diệt, nếu không để đến thứ hai bắt đầu phiên giao dịch, nếu cổ phiếu của tập đoàn nhỡ mà có khủng hoảng gì thì rất là phiền phức."
Tô Ái Linh nghe vậy trong lòng rất bất ngờ, dịu dàng nói: "Với chị mà nói thì giết gã không phải chỉ là chuyện đơn giản hay sao? Với quyền thế của chị cứ làm cho gã không thấy được ánh mặt trời ngày mai cũng đâu tốn bao nhiêu. Tìm một con bạc làm là được rồi."
"Tôi sợ bị thất bại cho nên cứ để cho người chuyên nghiệp đi làm chuyện chuyên nghiệp đi, thôi không nói mấy chuyện này nữa."
Tổng giám đốc Trần ngồi thẳng người, bưng ly nước lên uống một ngụm rồi sau đó đứng lên nói:
"Tôi lên nghỉ ngơi một lát, tối nay em nấu nướng thanh đạm thôi, cơm nước xong rồi ra ngoài với tôi."
"Được ạ, em đi chuẩn bị hầm chút canh." Tô Ái Linh vội vàng đi theo, đỡ tổng giám đốc Trần lên lầu.
"Cứ nấu đại cái gì đó là được, không cần phải ra ngoài mua, tôi không muốn ăn gì cả, trong nhà còn thứ gì thì nấu cái đó đi."
"Vâng." Tổng giám đốc Trần lên lầu nằm xuống, Tô Ái Linh xuống dưới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Tổng giám đốc Trần đầu có ngủ được, tâm tư bà ta còn thâm sâu hơn bất cứ ai. Bà ta đưa tay lên đầu giường lấy điện thoại, tất cả điện thoại trong nhà đều cùng một đường dây, bất kể cuộc gọi đến hay gọi đi nào bà ta đều có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Trong phút chốc, tổng giám đốc Trần đứng lên và lặng lẽ mở cửa phòng, nhìn Tô Ái Linh đang bận rộn ở dưới, mọi chuyện đều bình tĩnh thong dong như vậy.
Cả một buổi chiều, ngoài bận rộn công việc thì Tô Ái Linh còn pha cho tổng giám đốc Trần một ly nước chanh rồi bưng lên đặt ở đầu giường, sau đó lại xem ti vi một lát rồi lại đâm đầu vào trong bếp.
Cái cô Tô Ái Linh này quá thông minh, lúc Tổng giám đốc Trần nói chuyện với cô, bà ta đã cảm thấy cô ta bất thường nên cũng có lòng phòng bị, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên sẽ không kể với cô ta.
Điều này làm cho Tô Ái Linh lo lắng suốt cả buổi chiều, hai lần tổng giám đốc Trần hé cửa phòng ngủ cô đều thấy cá.
Cơm tối cũng tương đối đơn giản, xào hai đĩa rau với nấu nửa nồi cháo. Sau khi tổng giám đốc Trần xuống lầu chỉ ăn hai ba miếng đã bỏ đũa xuống.
Xem ra bà ta thật sự không còn tâm trạng ăn uống, ánh mắt nhìn Tô Ái Linh đánh giá, nói: "Đi chạy bộ với tôi một vòng để giải sầu chút."
Tô Ái Linh vội vừng đứng lên lấy giày thể thao của Tổng giám đốc Trần, bố trí thỏa đáng sau đó mới cùng ra ngoài. Mặt trời vừa xuống núi, thời tiết vẫn hanh khô. Trên đường phố có rất nhiều người đi dạo hóng mát, trông có vẻ hơi chen chúc.
"Chúng ta đi hướng bên kia đi." Tổng giám đốc Trần chỉ vào một con phố ít người, nhìn Tô Ái Linh thờ ơ hỏi: "Trước đây em cũng từng làm tổng giám đốc, bây giờ mỗi ngày không phải dọn nhà thì là nấu cơm, em bằng lòng cam chịu thế sao?"
Tô Ái Linh chậm rãi bước đi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, dường như đáy lòng cô không hề bận tâm vậy.
"Chỉ có người từng trải qua mới hiểu, thực sự làm người quản lí mệt chết đi được. Hồi đó ngày nào em cũng phải cản rượu, uống đến mức ói ra, lúc ra ngoài thì có cả một nhóm người đi theo, cứ như ngài đây uy phong lẫm liệt. Nhưng trước sau đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em lại khao khát tới những khoảng thời gian yên tĩnh.
"Cứ giống như lúc này, dọn nhà, xem ti vi, nấu nướng. Thực ra nấu ăn rất thú vị, gần đây em học được cách pha trà kiểu Hồng Kông ở trên ti vi, tổng giám đốc Trần, em có một đề nghị nhỏ này muốn nói." Tô Ái Linh nhìn về phía Tổng giám đốc Trần.
"Nói thử tôi nghe xem."
"Em muốn nuôi một con chó có được không?" Ánh mắt Tô Ái Linh có chút lo lắng, dường như cô sợ tổng giám đốc Tràn không đồng ý.
Tổng giám đốc Trần nhìn dáng vẻ này của cô ta rồi nở nụ cười, đây chẳng phải là một cô bé muốn hướng về cuộc sống thôi sao, thật ra cái loại cảm giác mà Tô Ái Linh nói đó trước đây bà ta cũng từng có.
Đã từng nói với một người đàn ông, chỉ là gã đàn ông đó suýt chút nữa đã cướp đi tất cả của bà.
Giờ phút này, nội tâm của bà ta cũng buông bỏ triệt để, hai người đều trải qua những thứ giống nhau, rất nhiều suy nghĩ trong lòng giống nhau nên có một số thứ không lừa được bà.
"Được, nuôi đi! Mai đi mua một con về nuôi." Tổng giám đốc Trần đáp ứng.
"Cảm ơn tổng giám đốc Trần." Tô Ái Linh vui vẻ hôn lên mặt tổng giám đốc Trần một cái.
Hành động này thu hút rất nhiều ánh nhìn, có người nhận ra hai người nên đứng chỉ trỏ từ đằng xa, có người cười trộm, có người ghét ra mặt.
"Chúng ta qua bên kia dạo đi! Em có đem theo nước không?" Tổng giám đốc Trần hỏi.
"Để em đi mua!"
Tô Ái Linh đỡ tổng giám đốc Trần ngồi trên mội cái ghế dài. Quay đầu nhìn lại, cô ta liếc thấy dãy cửa hàng nhỏ đối diện, cô ta nhanh chóng nhìn trúng cửa hàng nhỏ ở bên cạnh. Cửa hàng này hướng về phía nam, chỗ tổng giám đốc Trần đang ngồi vừa tiện không nhìn thấy tình hình ở cửa ra vào của cửa hàng.
Chạy bộ suốt cả đoạn đường, lúc chuẩn bị ra ngoài cô đã thay một cái áo lót khác, không nâng được. Tô Ái Linh cảm giác lúc chạy chậm nảy đau cả người.
"Ông chủ, cho tôi hai chai nước." Tô Ái Linh móc từ trong túi ra hai tấm danh thiếp đặt ở trên bàn nói: "Ông chủ, giúp tôi gọi cho hai số điện thoại này một cú điện thoại, nói rằng đêm này tổng giám đốc Trần muốn tìm người xử Lục Tam Phong. Đây là số điện thoại quán rượu, không gọi được thì gọi số kia. Cảm ơn!"
Cô ta nói xong đặt ba mươi nghìn lên bàn rồi cầm hai chai nước đi. Ông chủ tiệm cầm lấy tiền nhìn thoáng qua, nhưng cũng không gọi điện thoại, lão ta nghe ra dường như trong chuyện này có gì đó. Nếu Tô Ái Linh rời đi rồi, lão ấy vẫn không gọi điện thoại.
Tô Ái Linh đem nước trở lại ghế, mở nắp rồi đưa cho Tổng giám đốc Trần uống một ngụm. Sau đó lại rồi cầm về rồi nói: "Nơi này khá tốt, chúng ta đi dạo tiếp nhé!"
"Lắm người lắm cái nhìn soi mói, hóng mát thêm một lúc rồi quay về." Tổng giám đốc Trần dặn dò.
Tô Ái Linh đưa tổng giám đốc Trần đi dạo chung quanh, chốc chốc lại nhìn về hướng ông chủ tiện, ông ta thấy cô cứ đi dạo chung quanh nên không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại lên gọi.