Buổi sáng, khi Lục Tam Phong ngủ dậy thì bữa sáng đã chuẩn bị xong tốt rồi. Cháo trắng, rau trộn, trứng bọc bánh mì chiên có màu vàng xốp giòn.
Anh ngồi xuống nói với mẹ con dì Lưu, nói: “Hai người cũng lại đây ăn đi, ở nhà cứ tùy tiện là được rồi. Tính tôi bình thường ít nói, nhưng không phải người nghiêm túc."
“Mau ngồi đi!” Giang Hiểu Nghi nói.
Dì Lưu vội vàng nói lời cảm ơn, năm người ngồi xuống. Như Lan gắp một miếng bánh mì cho Chu Nhan, nói: “Chị ăn di!"
Chu Nhan gật đầu, dì Lưu nhìn về phía con gái mình, nói: “Con phải nói cảm ơn.” “Cảm ơn!” Chu Nhan rụt rè nói.
“Dì Lưu, không cần khách sáo như vậy đâu, cứ coi đây là nhà mình đi.” Giang Hiểu Nghi nhìn về phía Như Lan, trên mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười.
Đừng nhìn con bé này trước mặt Lục Tam Phong, Giang Hiểu Nghi ầm ĩ náo loạn, trước mặt người ngoài lại vô cùng ngoan ngoãn hiền lành. Dựa theo lời Lục Tam Phong nói, cô bé chính là người ra đường ở nhà trái ngược. Cô bé ra ngoài đều khoe mình là đứa nhỏ tốt đẹp lễ phép.
Ở trường thì đầy đủ lễ nghi, nhưng trước mắt ba mẹ là quậy phá vô cùng. Đối với tính cách của cô bé này, Lục Tam Phong cũng có thể hiểu được. Thật ra cô bé trưởng thành cơ bản đều dựa vào sự che chở của Giang Hiểu Nghi, mỗi ngày đều sinh hoạt trong khủng hoảng.
Hiện tại đối mặt với Lục Tam Phong sẽ có tâm lý muốn bồi thường, hy vọng có thể ở trước mặt anh có được thật sự chú ý và chiều chuộng vĩnh viễn. Dạy dỗ con nhỏ là một môn học khó.
Sau khi ăn cơm, anh đưa Như Lan đi học, trong nhà đã thu dọn xong. Mẹ con dì Lưu đều tìm việc làm, không có khả năng ngồi yên xem TV trên số pha như hai ngày mới tới.
Lục Tam Phong đưa Như Lan đi học xong thì đến công ty Nghiên cứu và Phát triển. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc tham gia yến hội, anh chủ yếu đều chăm chú vào công ty Nghiên cứu và Phát triển, nhất là chú ý đến tiến độ nghiên cứu phát triển, không thể để lệch phương hướng được.
Hơn tám giờ sáng, công trường đã bắt đầu làm việc. Ông Chu không thể chuyên tâm làm việc, ông ta lo lắng đến người vợ thích đấm đá của mình. Nhưng con gái đã lớn, bà ta cũng già rồi, không có khả năng rời khỏi mình.
Nhưng mà thật sự rời khỏi thì đáy lòng ông ta lại không thể không hoảng hốt. Lấy điều kiện của ông ta, đi đâu tìm người phụ nữ sống cùng ông ta?
Bỏ lại thép trong tay, ông Chu duỗi tay chân, chạy chậm đến căn tin, tìm được một người phụ nữ có quan hệ không tệ với dì Lưu, hỏi: “Bà nhà tôi đã nói đi đầu vậy?”
“Đã chết!” Bà ta trích đồ ăn, cũng không buồn ngẩng đầu lên, nói. “Cô xem cô nói những lời này làm gì chứ. Bà ấy đi đâu vậy, cô nói với tôi một tiếng đi.”
“Ngày đó ông dùng gậy đánh chết bà ấy, mọi người ở công trường đều không ngăn được, hiện tại nhớ vợ mới đến đây? Ông Chu, làm như vậy không giống người lắm nhỉ?”
“Tôi uống chút rượu, chuyện này không phải..."
“Ngày nào ông chả uống rượu. Nếu ngày đó không phải có hai tên béo ngăn thì ông đã dùng thép đánh rồi. Đừng hỏi nữa, người ta đi làm công rồi, ở thành phố lớn như vậy còn có thể đói chết sao?” Người phụ nữ nói xong, đổ đồ ăn thừa vào trong túi rác.
“Cô xem cô nói gì kìa. Thà phá mười ngôi miếu cũng không nên bỏ một mối hôn sự. Tốt xấu gì cũng là người một nhà, cho dù không cho tôi lo lắng thì cũng nên đưa cái Nhan về chứ. Đã là thiếu nữ rồi, lúc cưới hỏi không cha thì thành cái giống gì chứ?” Ông Chu vừa khuyên bảo vừa tỏ vẻ mình về sau sẽ không bao giờ hỏi tới nữa.
Người phụ nữ thở dài, cũng là bất đắc dĩ. Mỗi nhà đều có chuyện khó nói, vợ chồng nhiều ít cũng đã từng ngọt ngào với nhau, sau lưng lại đâm nhau.
“Đi làm bảo mẫu cho người ta rồi, ông yên tâm đi.”
“Làm cho ai vậy?”
“Cho nhà giàu, tự kiếm tiền.” Bà ta bê đồ ăn đã nấu xong, nói: “Tôi còn cần nấu cơm, đừng hỏi đông hỏi tây.”
Ông Chu cảm thấy ngày một ngày hai sẽ không thể hỏi ra được, đành phải về công trường làm việc trước.
Lục Tam Phong ngoại trừ đi đến công ty Nghiên cứu và Phát triển thì mấy ngày nay chỉ chạy qua công ty xuất nhập khẩu Tấn Phát nhìn vài lần. Công ty này có vẻ vẫn chính quy, các thủ tục của hàng mục đều đầy đủ hết, công ty hợp tác cùng cũng nhiều.
Hơn một tuần, anh tham gia không dưới mười yến hội. Những yến hội này đều có đại diện của các công ty ngoại thương tham gia.
Có người chủ động gọi điện thoại cho anh, giá cả vô cùng thấp. Chỉ cần hai bên hợp tác là có thể thành công, hơn nữa cam đoan là giao dịch bằng thư tín dụng không thể hủy ngang, đa phần đều ba hoa chích chòe.
Lục Tam Phong cũng hiểu không ít cách thức bên trong. Thư tín dụng này tuy rằng nhìn qua có bảo đảm, nhưng cũng có rất nhiều cách để động tay động chân trên đó.
Thư tín dụng chủ yếu dùng cho mậu dịch quốc tế, là kết nối giữa ngân hàng và ngân hàng, chia ra làm nhiều loại: thư tín dụng không thể hủy ngang, thư tín dụng xác nhận, thư tín dụng trả ngay, thư tín dụng trả chậm, thư tín dụng chuyển nhượng, thư tín dụng tuần hoàn, thư tín dụng không tuần hoàn.
Mỗi loại thư tín dụng đều có điều khoản khác nhau, ngân hàng thực hiện cũng không giống nhau. Như công ty đại lý ngoại thương nói, đối phương lấy ra ba loại thư tín dụng. Người mua thư tín dụng là người trả tiền, công ty đại lý ngoại thương là người thứ nhất được lợi, điện tử Thủy Hoàn là người thứ hai được lợi.
Mạo hiểm lớn nhất trong đó chính là khi biên lại có vấn đề, ngân hàng không thể đối phiếu, tiền bị công ty đại lý ngoại
thương giữ lại dùng để quay vòng vốn công ty. Yêu cầu sổ sách chính là chuyện phiền toái.
Khi Lục Tam Phong nói chuyện với ông ty xuất lập khẩu Tấn Phát, hy vọng bọn họ chuyển tiền trực tiếp, không qua thư tín dụng, trực tiếp bán hàng cho bọn họ, bọn họ yêu cầu bán chỗ nào thì bán chỗ đó.
Đối phương căn bản không thể đáp ứng điều kiện như vậy. Lý do là quốc tế sẽ không muốn mua quá nhiều sản phẩm điện tử trong nước. Bọn họ cần cầm hàng hóa đi tìm người mua, nhỡ không bán được thì phải giữ hàng trong tay, mạo hiểm quá lớn.
Lục Tam Phong nói chuyện với ba công ty đại lý ngoại thương khác nữa. Trứng chim không thể đặt trong rổ, đạo lý này anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Cho dù có mạo hiểm quá lớn, Lục Tam Phong vẫn muốn thử một lần, để cho sản phẩm điện tử trong nước xuất khẩu ra nước ngoài. Chỉ cần con đường này thông rồi, anh sẽ lập tức thoát khỏi công ty đại lý ngoại thương, tự tay mình làm. Chuyện này dù như thế nào cũng phải thử một lần.
Phùng Chính Anh đã trở về sông Hương. Trong nhà họ Phùng, ông Phùng cầm bút lông, nhìn bộ tranh thủy mặc trước mắt, do dự một lúc lâu, cuối cùng buông xuống.
“Ba, gần đây thân thể của ba có khỏe không?” Phùng Chính Anh quan tâm hỏi.
“Nằm viện điều trị thì có thể sống được vài năm. Bức họa này có vẻ không thể hạ bút xuống rồi. Bức tranh này dù hạ bút ở đầu cũng như vẽ rắn thêm chân, nhưng mà lại không thể không vẽ, khó khăn quá!” Ông Phùng ngồi xuống, nhìn về phía Phùng Chính Anh hỏi: “Sao lại chạy về đây?”
“Con đã ra ngoài gần cả năm rồi, cũng nên trở về thăm ba, miễn cho có lúc không kịp.” Phùng Chính Anh đáp.
“Đây là con sao? Con ở nước ngoài mấy năm cũng không thèm về, không có tiền mới gọi điện thoại” Ông Phùng nhìn về phía anh ta, cười khanh khách nói: “Đây không phải con. Tuổi này là tuổi con có dã tâm, cậu ấy cho con trở về sao?”
“Anh Phong nói là để con trở về thăm ba, con cũng hiểu được nên trở về thăm ba.” Phùng Chính Anh đáp chi tiết.
Ông Phùng hứng thú nhìn con trai nhỏ của mình. Không ngờ tiến bộ lớn như vậy, trước kia vô cùng phản nghịch, hiện tại vậy mà có thể nói ra là muốn về thăm mình. Trong lòng ông ta an tâm là ba thì còn có thể yêu cầu anh ta chuyện gì nữa đâu?
“Người già rồi thì sẽ không còn cần tiền tài nữa.” Ông Phùng hít sâu một hơi, nói: “Lục Tam Phong này con không thể bắt kịp được đầu, ba cho con con đường khác. Gần đây sông Hương có vẻ ầm ĩ, nhìn qua thì có vẻ giống như bình thường, giữ mọi thứ ở chế độ riêng tư. Lục Tam Phong lại ở lúc này muốn nhúng tay vào, cậu ấy muốn tiền muốn đến điên rồi.”
“Ba, ba nói cái gì?”
“Còn lại không đến bốn năm nữa. Đây là bóng tối trước bình minh. Các tư bản lớn đều đã lựa chọn rồi, có người chạy ra nước ngoài, có người chạy về đất liền, lại có càng nhiều người đang do dự. Khi lòng người hoảng sợ, đó là một cơ hội.” Ông Phùng tựa vào ghế, trầm ngâm nửa ngày, nói: “Cậu ấy đang đợi ba!”
“Đợi ba làm gì?” Phùng Chính Anh có chút khó hiểu hỏi.
“Chờ ba giúp cậu ấy. Thật ra ba không muốn giúp cậu ấy. Vị trí đại cổ đông điện tử Thủy Hoàn nằm trong tay con là không thể kiếm ra được tiền. Nếu muốn đạt được tới độ cao như cậu ấy, cần đối nhiều tiền lắm. Hiện tại điện tử Thủy Hoàn giống như một con chim ưng non. Ba có thể nhìn thấy tư thế hùng vĩ khi nó bay về phía trời xanh, nhưng mà giữa đường sẽ phải đụng đến rất nhiều thực vật, nhiều lắm.”
“Nếu thật sự có tiềm lực lớn như vậy, con có thể toàn lực giúp anh ta.” Phùng Chính Anh nghiêm túc nói.
“Không không không!” Ông Phùng liên tục xua tay, dạy bảo Phùng Chính Anh: “Đầu tiên, điện tử Thủy Hoàn có 99% khả năng lớn mạnh, nhưng đầu tư sợ nhất chính là xác suất 1% cuối cùng đó. Con cược được không?”
Phùng Chính Anh lắc đầu. Anh ta chưa bao giờ đánh cược, đó là việc làm không đàng hoàng. “Con hẳn nên đi đánh cược một chút.”
Ông Phùng nghiêm túc nói.
"A?"
“Chỉ có con tự mình đi đánh cược, con mới có thể hiểu được. Cho con thua tiền chưa bao giờ là lá bài mục. Bởi vì con biết có lá bài mục trong tay, cho nên con sẽ không đầu tư nhiều lắm. Ngược lại, con cầm lá bài có thể có cơ hội tất thắng, con sẽ dùng tất cả lợi thế để đánh cược. Chỉ cần một lần này, con cũng có thể thua đến táng gia bại sản!”
“Cho nên, ba sẽ giúp anh ta.” Phùng Chính Anh nói.
“Cậu ấy biết ba sẽ giúp cậu ấy. Ba cũng biết, cậu ấy biết ba sẽ giúp cậu ấy. Ông Phùng nhìn thoáng qua Phùng Chính Anh, thở dài nói: “Ba mệt rồi, quay về phòng nằm một lát đi.”