Sau khi Lục Tam Phong rời đi, bầu không khí trong căn phòng trở nên tốt hơn nhiều. Mọi người cụng ly với nhau, biểu tình trên mặt là nụ cười hì hì.
Lý Thành Kiên hẹn tổng giám đốc Trịnh, TCL của tổng giám đốc Hầu, với một vài xí nghiệp hạng trung. Ông ta biết bây giờ thị trường đang hỗn loạn, muốn có lợi nhuận, ăn được cái bánh ngọt là VCD kia, chỉ có một con đường đi duy nhất là bóp chẹt người khác.
Mấy người này tạm thời liên kết với nhau thành một khối liên minh. Lục Tam Phong thì không có đủ bằng chứng, đồng thời Lý Thành Kiên còn âm thầm ký một bản hiệp nghị với tổng giám đốc Trịnh.
Với cam kết trong mấy tháng sắp tới có thể gây dựng lại Điện tử Thuỷ Hoàn đã phá sản, anh ta sẽ sẽ thế chấp nhà máy, bản quyền sáng chế, kênh bán hàng, tên thương hiệu,... của hai công ty Đức Sinh và Đức Kình để đổi lấy Lý Thành Kiên sẽ cho anh ta vay không lấy lãi ít nhất chín mươi tỷ, cao nhất thì có thể lên tới một trăm năm mươi tỷ.
Có thể cho vay một lần nhiều đến như thế, cả nước chẳng có mấy nhà làm được, Trường Hồng chính là một trong số đó. Từ thập niên những năm chín mươi, sau khi tivi dần thay thế Hùng Miêu thì hàng năm cũng sinh lời.
Tổng giám đốc Trịnh kí kết được bản hiệp nghị này, cả người kích động không thôi. Cuộc đời anh ta sắp lên hương, rắn ăn voi không còn là chuyện mơ mộng nữa, mà Lý Thành Kiên nhìn anh ta như thế cũng rất vui.
Cục diện của Điện tử Thuỷ Hoàn hiện nay đang rối rắm, chỉ có Lục Tam Phong có thể điều chỉnh được, anh cược là thế chấp được hai năm, thậm chí chỉ trong vòng một năm cũng không có cách nào trả được số tiền này.
Tổng giám đốc Trịnh thì thèm Điện tử Thuỷ Hoàn, còn
Lý Thành Kiên thì muốn hết.
Tiệc trà kết thúc, Hoàng Hữu Danh vội vã tìm người phụ trách tài chính, người phụ trách ngân hàng địa phương, lập một phương án phòng ngừa Điện tử Thuỷ Hoàn có thể bị phá sản, nội dung cực kỳ đơn giản, mọi người góp tiền, nâng nền Điện tử Thuỷ Hoàn lên.
Rất lâu sau, thời điểm rạng rỡ của người làm ăn đúng thật là rạng rỡ. Họ đi xe sang, mặt mày vui vẻ. Xí nghiệp lớn đi đến những nơi nhỏ lẻ, lãnh đạo địa phương còn phải đi theo, trong mắt người bình thường, chắc chắn họ là người có quyền thế.
Nhưng đến khi thê lương thì là thê lương cực kỳ. Nếu coi Điện tử Thuỷ Hoàn là con người, thì người này còn chưa chết, anh em bạn bè đã đứng ngoài sân thổi kèn xôna, ngoài mặt thì than khóc ỉ ôi, miệng thì anh ơi em ơi an tâm mà đi, trong lòng thì nhìn chú ý người đó cực kỳ.
Ngày tiếp theo, tiêu đề nhiều bài báo đăng lời kêu gọi bảo vệ bằng sáng chế, cải tiến luật sáng chế, tiêu chuẩn hóa cơ chế cạnh tranh thị trường, nhưng chỉ đăng cho có thế thôi.
Lượng tiêu thụ sản phẩm giảm mạnh gần đến 90%. Trước đây xe tải vận chuyển hàng hoá đi cả nước, đường cao tốc, đường thuỷ đều rầm rộ ngút trời. Còn giờ mới qua mấy ngày, hàng tồn kho sắp chạm vạch đỏ.
Hoạt động sản xuất của khu nhà máy mới bị đình chỉ hoàn toàn. Công nhân chỉ đến dọn dẹp, tham gia các lớp học tập trung. Nhiều người không còn giữ nổi bình tĩnh. Một số đã đi hỏi thăm các nhà máy bên ngoài, chuẩn bị sẵn tư thế bỏ chạy lấy người.
Công ty gặp khó, làm một người đàn ông chân chính thì phải biết tránh xa những nơi nguy hiểm, người có thể cùng công ty đi qua gian khó lại quá ít. Trước mắt có nhiều nguy cơ, nhưng không nghiêm trọng đến như thế, càng không có chuyện ngừng sản xuất.
Hơn nữa qua các báo cáo trên báo chí, có người bí mật lan truyền rằng nó sẽ bị nhà nước thu mua lại, lại có người nói, vốn Điện tử Thuỷ Hoàn dựa vào chi nhánh Hùng Miêu để khởi nghiệp, bây giờ sẽ bị thu hồi.
Trong đó, tin bị nhà nước thu mua là bị bàn tán nhiều nhất, báo nào cũng đề cập qua. Lục Tam Phong ngồi trong phòng làm việc đọc báo, nghĩ xem đây có phải là tin tức mà Hoàng Hữu Danh tung ra ngoài để thăm dò hay không.
Trương Phượng Tiên gõ cửa, đi vào với vẻ mặt mệt mỏi, ngồi phía đối diện thở dài: “Nhà máy này vẫn ổn, waypod vẫn đang được sản xuất, thêm cả các sản phẩm như đầu đĩa, đài. Nhà máy mới đã ngừng hoạt động, đổi quản đốc mới, lòng người bàng hoàng, không dễ trấn an “Không lo, cô có biết trong quốc nội không thiếu cái gì nhất không?” Lục Tam Phong cầm báo, che mặt. “Cái gì?” “Con người, đi hết cũng chả lo, nâng tiền lương lên, cho đi hết. Tôi cho cô một tuần, cô không tuyển được một hai chục người sao?” Lục Tam Phong bỏ báo xuống trên mặt là vẻ hứng thứ hỏi: “Cô còn nhớ Trang Đức Trung không?” “Cái tên ngốc bị anh hổ đó á?” Trương Phượng Tiên buồn bực hỏi: “Lam sao?” “Bây giờ anh ta còn cầm trái khoán của Điện tử Thuỷ Hoàn, không phải là muốn Điện tử Thuỷ Hoàn bị quốc hữu hoá hả?” Lục Tam Phong cười khà khà, bỏ bảo lên bàn, nói tiếp: “Tôi gọi điện thoại cho anh ta, chọc anh ta chút cho vui.
Trương Phượng Tiên không biết nên nói gì. Nếu nói là tâm trạng tốt, mười người như cô ta cũng không so lại với anh, đến lúc này rồi vẫn còn tâm tư đi chọc trêu người khác.
Lục Tam Phong lục được số điện thoại của Trang Đức Trung rồi gọi đến. “Alo! Sếp Trang hả, tôi Lục Tam Phong đây, tôi ở Điện tử Thuỷ Hoàn ấy.” Lục Tam Phong dựa vào ghế, tươi cười, chế nhạo: “Tôi gọi báo chuyện hồi trước chúng ta nói sắp đến rồi.”
Trang Đức Trung ở bên kia điện thoại trợn trắng mắt. Hồi trước anh ta còn nói ở trụ sở chính, đầu tư cho Điện tử Thuỷ Hoàn quả là khoản đầu tư đúng đắn. Trước vòng tài trợ thứ hai của anh ta, trái phiếu đã được chuyển thành vốn chủ sở hữu. Chỉ cần Lục Tam Phong gây quỹ, bọn họ sẽ có tiền ngay.
Lúc đó anh ta còn được sếp khen. Mấy ngày sau thì có biến lớn, vẫn để anh ta cầm trái phiếu, nếu phá sản thì lấy lại tiền. “Sếp Lục, đầu tư cho anh là điều tồi tệ nhất tôi từng làm trong cuộc đời này, hiểu chưa? Tệ nhất, không ai hơn!” Trang Đức Trung nghiến răng nói: “Mấy người đầu tư cho anh cũng mất trí cả rồi, ông Phùng kia lớn tuổi đến thế rồi, anh không thể để cho ông ấy sống được thêm mấy năm à?" “Này có là gì? Đến lúc Điện tử Thuỷ Hoàn bị quốc hữu hoá, tiền của anh không phải tăng gấp mười lần à. Giờ không phải là cơ hội sao?” Lục Tam Phong cười hỏi: “Cơ hội tốt thế này, mua thêm đi, không mua nữa là mua không nổi đầu, nói không chừng mấy tháng nữa là tôi bán” “Xéo đi, đồ lừa đảo!” Trang Đức Trung nổi giận đùng đùng mắng một câu, cúp điện thoại luôn.
Lục Tam Phong dựa vào ghế cười, giống như trêu trẻ xong cười rồi nói với Trương Phượng Tiên: “Anh ta mắng tôi là đồ lừa đảo, đầu năm nay ấy mà, lại không phân biệt được người có ý tốt. “Tiếp theo nên làm thế nào? Anh cho tôi thuốc an thần cái” Trương Phượng Tiên thở dài: “Thị trường không ổn lắm, tổng giám đốc Chu cũng đình công, ở nhà nghỉ ngơi, nói không muốn nhìn báo cáo, người vội vàng duy nhất chỉ có Nguỵ Nhiễm Đan “Cô ta bận bịu là tốt, cũng nên thế, phương hướng của truyền thông là trên cao, cô cũng đừng buồn, nhân dịp này nghỉ ngơi hai ngày thì hai ngày có chuyện” Lục Tam Phong thuận miệng nói.
Trương Phượng Tiên thấy trong lòng anh đã có dự tính, không còn lo lắng như trước, cô ta biết hình như ở đầu đó có tay chân, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì, thì cô ta cũng không biết.
Cả công ty chỉ có anh, Liễu Ngoạn và Phùng Chính Anh biết, cực kỳ bí mật. “Anh nói tôi nghe chút đi, rốt cuộc là thế nào?” Trương Phượng Tiên xách ghế, đi lên đằng trước, trong đôi mắt to tròn toàn là vẻ hiếu kỳ. “Không nói, mấy ngày nữa là biết.” Lục Tam Phong lại cầm báo lên đọc, nói: “Không phải cô than mệt hả, đi nghỉ ngơi đi.” “Tôi đi mua ít hạt dưa, anh nói tôi nghe nha.” Trương Phượng Tiên đứng dậy, giống như là trẻ con, kích động chạy đến hàng bán đồ ăn vặt của nhà máy. Lát sau, cầm túi hạt dưa, thêm một đống đồ ăn vặt đi đến.
Hai người cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm, Lục Tam Phong nói chuyện này, Trương Phượng Tiên nghe xong không nhịn được nói: “Anh độc thế” “Nói như thế hả?” Lục Tam Phong cau mày hỏi. “Tôi sai, thông minh tuyệt đỉnh, anh thông minh nhất!”
Trương Phượng Tiên nói.
Cuối chợ, ở cửa hàng kinh doanh thiết bị, có bảy tám người vây quanh một quầy hàng, trên quầy là một cái VCD cháy hỏng, nhà này có già có trẻ, cả nhà đều đến. “Mới dùng được có mấy ngày đã hỏng? Chất lượng kiểu gì đấy, đổi cái mới cho tôi!” Giọng phụ nữ chua ngoa cực kỳ, không nói là bên trong nhà, người bên ngoài cũng nghe thấy. “Đắt quá, chất lượng lại có vấn đề, chúng tôi còn chưa làm gì, nhìn một tí đã bốc khói. Bà cụ giận đến rơi nước mắt. “Tôi nói cho mà biết, trả tiền hoặc là đổi, thì đừng có nghĩ buôn bán. Mẹ nó chứ, bỏ mấy trăm mua đồ, dùng không đến một tháng, mấy người giật tiền đấy à?” Người đàn ông nổi giận đùng đùng đập quầy.
Người bán hàng đứng trong nhà sắc mặt lạnh lùng, miệng ngậm điều thuốc, gác chân ngồi trên ghế, nói: “Điện thế nhà mấy ng không tốt, tìm tôi? Đổi cho mấy người? Dựa vào cái gì mà đổi? Bản thân làm hỏng xong tìm tôi?” “Anh thử không đổi cho tôi xem?” “Thử thì thử, trách ai? Anh tìm ai thì tìm, tôi nói anh biết, anh khỏi khắp cái tầng này, con mẹ nó ai đổi đồ cho anh, mua về không biết giữ, tìm tôi đòi đổi? Hơn nữa, anh mua ở chỗ tôi à?” Người bán hàng trách mắng. “Anh xem biên lại đây. Người phụ nữ đập phiếu lên bàn. “Tôi chưa thấy mấy người bao giờ, biên lai là giả, muốn tìm ai thì tìm, đừng có quấy rầy ở đây, cút xa ra kia, biết chưa?”
Người bán hàng chỉ tay mắng cả nhà nọ.
Lúc đó đi mua, người trẻ tuổi kia mặt mày tươi cười, bảo đảm này kia, há mồm gọi anh ngậm miệng gọi chị, so với bây giờ là hai mặt khác hoàn toàn. “Hại người rồi, không sống nổi!” Bà lão ngồi bệt xuống, hai tay đập đất khóc lớn: “Tới đây mà xem, trời đất ơi, bỏ ra mấy trăm mua đồ, xem không được hai ngày đã hỏng, mua ở nhà anh ta đây này.
Bà lão một bên sòm, một bên kéo tay cháu trai, để nó cũng ngồi xuống, hiện trường loạn xì ngậu hết cả lên.
Ở thời đại này, hàng quán bán hàng, lừa được là lừa, đồ giả đầy ra đấy, nhất định phải xem lại, chứ quay lại bắt đền, người ta không nhận, cũng không biết làm cách nào.
Làm loạn là cách duy nhất.
Ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa nhảo, thuận miệng mắng luôn mười tám đời tổ tông. Sở dĩ các ông lão bà lão hay dùng cách này, bởi vì trong lòng họ, nó có thể giải quyết vấn đề, lâu dần, thành thủ đoạn duy nhất giải quyết vấn đề.
Trước khi sản xuất ra VCD, mạch điện đã bị sử dụng đến mức giới hạn.
Trong một căn phòng nọ, ban ngày mà người đàn ông đó lại kéo rèm, liếm đôi môi khô khốc, rồi ra đóng kỹ cửa, lấy từ trong ngăn kéo tủ quần áo một đĩa CD.
Anh ta hít một hơi thật sâu, không thể nào khống chế được tâm trạng đang kích động của mình. Cắm điện VCD, bỏ CD vào. Đợi một lúc liền thấy có hình ảnh nên làm mờ Con người người đàn ông phóng to, bắp đầu “rèn luyện bắp thịt”.
Đến thời điểm mấu chốt, “bụp” một cái, VCD bốc khói, ti vi tối đen! "A!" “Mẹ nó!”