Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 506: Phải thất bại thật sao?




Lục Tam Phong nói chuyện điện thoại với Hà Gia Nhạc xong, anh ngồi im sững sờ, Phùng Chính Anh nói nhỏ: "Anh Phong, anh hứa hẹn với nhiều người như vậy, đến lúc đó là sao ăn nói với bọn họ?"

"Ai trả giá cao hơn thì đồng ý thôi, ngoài ra, chỉ cần hai tòa thị chính cho một cái giá cả phù hợp thì tôi cũng không phải là không đủ sức." Lục Tam Phong ra vẻ không quan tâm mà nói.

"Nhưng anh sẽ làm mất lòng người khác đấy." Phùng Chính Anh nhắc nhở.

"Cậu có biết bình quân một người giữ chức quản lí tòa thị chính sẽ làm trong bao lâu hay không?" Lục Tam Phong nhìn về hướng Phùng Chính Anh rồi hỏi cậu ta.

Phùng Chính Anh lắc lắc đầu nói: "Tôi không ở Đại Lục, không biết những điều đó."

"Khoảng chừng ba năm, một số người lại có thể bị điều động đến vị trí khác, thậm chí giữ chức không đến ba năm. Áp lực đè lên tôi lớn, bọn họ lại càng áp lực hơn, lúc nào cũng phải hoàn thành được nhiệm vụ mà cấp trên giao xuống, chỉ cần cậu có thể hoàn thành được thì sẽ giữ chức lâu. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là gì? Là kinh tế, nếu như ai có thể vung tiền nhiều thì sẽ càng nhiều xí nghiệp đua nhau kéo đến. Người đó sẽ là ai đây?" Lục Tam Phong giơ ngón tay cái lên.

"Cho nên anh nghĩ rằng bọn họ sẽ không dám làm gì anh hay sao?"

"Nếu như cậu biết được những thủ đoạn mà bọn họ có thể làm ra trong một hai năm đó, thì cậu sẽ xấu xa hơn tôi nhiều, phải biết nắm rõ trong tay mọi thứ. Cậu biết không, có người xây được năm ngôi nhà bằng gạch gói, trong đó có nuôi bảy tám con bò sữa, mướn ba người chăn bò nhưng lại báo cáo kiểu khác với chủ để kiếm được nhiều tiền trợ cấp hơn.”

"Khi đó, người gan lớn lại sẽ phải chết vì bội thực nhưng nếu cậu nhát gan thì cũng sẽ chết vì đói."

Dường như Phùng Chính Anh đang suy nghĩ đến điều gì đấy, có vẻ như đã hiểu ra những vấn đề trước kia.

Lúc cậu ta đang vô cùng nghiêm túc suy nghĩ thì Lục Tam Phong đứng lên nhắc nhở: "Chuyện đó cho ta thấy rằng, cuối cùng người to gan lại phải chết vì bội thực nhưng người nhát gan lại không hẳn sẽ chết vì đói. Bất kì chuyện gì cũng phải biết kiềm chế, khôn quá là hóa ngu, cậu về nghỉ ngơi đi."

Phùng Chính Anh đứng dậy đi về phía phòng của mình. Sau khi tốt nghiệp, có lần cậu ta đã muốn lập nghiệp, cầm ba nghìn tỷ để gây dựng sự nghiệp thì vẫn khá là dễ dàng đối với tài sản mà nhà cậu ta có.

Nhưng nên lập nghiệp ở đâu thì cậu ta vẫn luôn phải cân nhắc, đúng là bây giờ tử Long đang là những nơi hot nhất. Trong khoảng thời gian cậu ta ở Đại Lục thăm dò, cũng có thể bởi vì bị Lục Tam Phong ảnh hưởng nên cậu ta lại cảm thấy rằng Đại Lục rất có tiềm năng.

Thế nhưng những chuyện xảy ra hôm nay lại khiến cậu ta phải thay đổi suy nghĩ, cảm thấy Đại Lục quá lớn, tình hình mỗi nơi đều không giống nhau, có nơi dễ thân cận nhưng có nơi lại không tốt cho lắm, có quá nhiều việc luẩn quẩn ngoằn ngoèo.

Cậu ta không thể nào nằm dưới bánh xe người khác như Lục Tam Phong được.

"Gây dựng cơ đồ quả thật còn khó hơn cả ăn shit." Phùng Chính Anh cảm thán nói rồi đẩy cửa trở về phòng của mình.

Ba tòa thị chính, ba người phụ trách, đương nhiên là bọn họ cũng không ngốc, làm mất lòng người khác đã là chuyện không nên làm, huống hồ ở đây còn là mất lòng người của tòa thị chính, ngộ nhỡ sang năm cậu ta lại bị điều đến Thủy Phi thì biết phải làm gì?

Ngày hôm sau, tin tức mà cả ba thành phố đăng đều được lên trang đầu của báo chí, nội dung đều giống nhau, chúc mừng Thủy Phi đồng thời cũng giới thiệu sản nghiệp của thành phố mình, bày tỏ rằng có thể hỗ trợ cho công nghệ VCD, chung tay cùng tiến tới một tương lai tươi sáng.

Nói tóm gọn một câu chính là tôi có thể đứng sau giúp đỡ bạn, cùng hỗ trợ công nghiệp, cùng nhau thành lập doanh trại công nghiệp VCD.

Ba tiêu đề này đều khiến truyền thông bùng nổ trong nháy mắt, từ sau tết Nguyên Đán, mọi người đã bắt đầu tiếp cận với loại hình điện tử này, đến cả ba chữ VCD người ta đã nghe đến tức tại sắp mọc kén luôn rồi.

Các đài truyền hình từ các địa phương cũng đã mời chuyên gia đến để phân giải về những cải tiến mà kỹ thuật VCD có thể mang đến, nhất là tiến độ của vốn đầu tư bên ngoài và các cuộc đàm phán buôn bán.

Buổi trưa, một bài báo với tựa đề "Đừng để giọt mồ hôi, xương máu của những nhân viên nghiên cứu khoa học làm bàn đạp cho người khác, hãy tiếp thêm cho bọn họ niềm hi vọng" được đăng tải. Nội dung vô cùng cay độc, chỉ trích nhóm người ở tòa thị chính, nhất là trong cuộc đàm phán với chủ đầu tư nước ngoài, còn có cả phương hướng nghiên cứu khoa học, thậm chí còn điều tra ra cả kinh phí nghiên cứu phát minh của sở nghiên cứu vào mấy năm trước.

Dư luận cũng không bị điều khiển theo như vậy, tất cả mọi người đều đã hiểu lãnh đạo địa phương bán tổng bán tháo kỹ thuật mới nhất cho vốn đầu tư nước ngoài là vì mình, có người đã hô giá của kỹ thuật VCD lên hơn ba mươi ngàn tỷ.

Hoàng Hữu Danh ăn cơm nước xong xuôi mới quay về văn phòng, thư ký Thôi cầm một xấp bảo mang đến đặt lên trên bàn rồi nói: "Tiêu đề mà phố Đông và Thành Minh hôm nay đăng tải cũng không khác lắm so với chúng ta, tôi cảm thấy có bóng dáng của Lục Tam Phong đứng sau chuyện này."

Hoàng Hữu Danh cầm tờ báo lên nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi khó coi, nhưng mà ông ta cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, nếu như Lục Tam Phong mà đàng hoàng đàm phán thì ông ta mới cảm thấy bất ngờ.

"Lúc nãy trong tỉnh đã gọi điện thoại đến, bảo chúng ta hãy kiềm chế lại, không muốn mọi chuyện ầm ĩ lên, đừng để vì một chút công nghệ mà tranh cãi với anh em thành phố khác, đương nhiên họ còn nói thêm, nếu có thể giành lấy thứ gì thì hãy cố hết sức mà giành lấy."

Đó mà là dạy dỗ sao? Đó là lời cổ vũ thì có! Hoàng Hữu Danh cầm tờ báo viết về hai thành phố khác lật lật xem, ông ta không muốn tranh giành, Lục Tam Phong đã trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, hai thành phố này, một bên là một thành phố mới lập, lại có tiền, có chính sách, một bên lại là một thành phố nghèo, chỉ có mấy huyện hợp lại thành một thành phố, nghiễm nhiên ra vẻ chân trần không sợ mang giày.

Thế nhưng, mũi tên đã bắn ra thì không thể thu lại, ông ta hỏi một chút, không ngờ dân chúng rất chú ý đến chuyện này.

"Đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, noi với bên đài truyền hình, chúng ta không có mục tiêu cố định, cứ để bọn họ muốn làm gì thì làm." Hoàng Hữu Danh ném mấy tờ báo sang một bên. Thế nhưng vẫn cứ thấy không vừa lòng, muốn gọi điện thoại nói vài câu với Lục Tam Phong.

Ông ta lại có thể cảm nhận được rằng Lục tam Phong đang liều mạng muốn thúc đẩy chuyện này. Đối với Lục Tam Phong, trong lòng Hoàng Hữu Danh hiểu rất rõ, anh là một người tốt, nói không chừng một hai năm sau anh sẽ phải bị điều đi nơi khác, ông ta vẫn còn cần một con tốt trong kinh doanh.

Đương nhiên ông ta cũng hi vọng là có thể điều anh đi Thành Minh, một là thăng chức cho anh, chứng minh rằng anh còn có thể làm lại mọi thứ, hai là Lục Tam Phong vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của ông ta.

"Giúp cậu sao, chuyện này tôi không làm chủ được." Hoàng Hữu Danh vẫy vẫy tay ra hiệu cho thư kí Thôi ra ngoài, ông ta tựa ra sau ghế, trong lòng thầm nghĩ lại những chuyện mình đã làm trong vòng hai năm nay, ước chừng vẫn còn có tác dụng đấy.

Bầu không khí trong văn phòng của thị trưởng Vương vô cùng nặng nề, vẻ mặt tức giận như đóng một lớp băng, trên bàn còn có một đống báo giấy.

"Không biết xấu hổ, đầu năm nay bọn họ làm sao vậy, sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy?" Ông ta tức giận đứng bật dậy đập mạnh lên bàn, thế nhưng trong lòng vẫn uất ức vô cùng.

"Mấy tên chuyên gia chó má này, chỉ chỉ trỏ trỏ, mở miệng ngậm miệng đều là anh em thành phố, quay đi quay lại thì làm ra chuyện như thế này đây, cái gì mà thảo luận khoa học kỹ thuật chứ, đúng là thứ dở hơi!"

"Buổi sáng người trong tỉnh có gọi điện đến, bảo rằng lần đầu tư này phải cẩn thận, đừng phản ứng quá gây gắt, đây vốn là chuyện tốt." Một người đàn ông trung niên nói.

"Tất cả đều là do Lục Tam Phong làm nên, những thành phố kia ghen tị với nhau như vậy thì có ích gì chứ!" Thị trưởng Vương tức giận đến nổi mặt mũi đều nhăn nhúm lại, đúng là chuyện tốt mà, vốn sẽ được vinh quang lừng lẫy, nhưng bây giờ lại bị người ta mắng nhiếc như vậy.

"Bây giờ không chỉ có ba thành phố này không thôi, vẫn còn một số thành phố khác muốn tham gia vào, có một huyện tên Tảo Bình còn nói rằng kỹ thuật này thích hợp để phát triển bên đó, tên chủ nhiệm của huyện đó còn gọi điện thoại đến đây, bảo chúng ta có thể qua đó xem xét tình hình sông ngòi."

Thị trưởng Vương cảm thấy mệt mỏi vô cùng, người cầm nhìn vào cũng phải thốt lên một câu: "Ông thật thảm hại!"

"Đi tìm Lục Tam Phong, bảo cậu ta đến đây, còn nữa, bảo đài truyền hình thêm vào vài chương trình thảo luận, phổ cập kiến thức khoa học về loại kỹ thuật này, với cả vốn đầu tư bên ngoài và vốn tư bản." Thị trưởng Vương suy nghĩ một lúc rồi dặn dò: "Không được để mâu thuẫn xảy ra nữa, lấy mục tiêu là phổ cập kiến thức khoa học làm chính."

Sáng hôm nay, Lục Tam Phong lại gặp gỡ đám người Smith, bây giờ đối phương lại càng lộ rõ vẻ biếng nhác hơn, trực tiếp mang dép lê và một ấm trà, ngồi một chỗ uống trà cho đến trưa.

Giữa lúc ăn cơm trưa, cả hai bên đều nhìn đồng hồ, canh đúng giờ thì lại đứng dậy bỏ đi.

Buổi chiều, Smith mở một cuộc họp nội bộ, ông ta cảm thấy Lục Tam Phong đang thay đổi một cách kì lạ, bây giờ người cần nôn nóng phải là anh, thế nhưng tại sao ông ta lại cảm thấy Lục Tam Phong còn kiên nhẫn hơn cả chính mình.

Mở một cuộc họp với cố vấn của công ty để hiểu rõ tình huống của đối phương hơn, đồng thời cũng tiến hành thay đổi một số tài liệu.

Ba giờ chiều, một chiếc xe dừng lại dưới lầu của một khách sạn, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xuống xe, bước vào sảnh hỏi một câu rồi đi thẳng lên lầu.

Người đàn ông đến trước cửa phòng của Lục Tam Phong rồi gõ cửa, nói: "Tổng giám đốc Lục, anh có ở đây không? Tôi là người của tòa thị chính đây."

Cửa phòng của Lục Tam Phong còn chưa mở thì Phùng Chính Anh ở phòng bên cạnh đã bước ra, cậu ta nhìn thoáng qua, nhận ra đó là người mà hôm trước mắng quát hai người bọn họ, cậu ta lập tức khó chịu.

"Gõ cửa làm gì vậy?" Phùng Chính Anh nhìn chằm chằm người đàn ông kia mà hỏi.

Vẻ mặt của người đàn ông đó vô cùng ôn hòa, không biết là thân thiện hơn ngày hôm qua biết bao nhiêu lần, ông ta đáp: "Tôi đến tìm tổng giám đốc Lục, tòa thị chính gọi cậu ta đến."

"Ông tìm anh ta thì anh ta phải có mặt ở đây sao? Anh ta ra ngoài khảo sát rồi đấy, thế nào? Ông có hẹn trước không? Đã đưa giấy hẹn chưa? Có đóng dấu không? Có giấy chứng nhận không? Có thư giới thiệu không? Vừa đến đã gõ cửa ầm ầm." Phùng Chính Anh hỏi như bắn súng liên hoàn.

Sắc mặt của người đàn ông kia lúng túng nhưng cũng không nổi giận, vội vàng móc một bao thuốc lá ở trong túi quần ra, cố gắng nhét vào trong túi quần của Phùng Chính Anh, nói rằng: "Người anh em à, chuyện ngày hôm qua là tôi không đúng, nhưng mà tôi phải làm việc cho người

chapter content



chapter content



chapter content