Thư ký Thôi này, phương diện công việc thì chỉ tính là bình thường, xử lý một vài chuyện thường ngày khá tốt, vì Hoàng Hữu Danh bị điều từ Dã Cương đến, nên thư ký Thôi cũng bị điều theo.
Có một số chuyện, cuối cùng bắt buộc cũng phải thỏa hiệp.
Hoàng Hữu Danh vừa mới điều tới, không phải ông ta cứ mở miệng, thì chuyện gì cũng đều yên ổn, ở thành phố này, quan hệ phức tạp, nhân sự đa dạng, có nhiều bè phái, người bình thường không cách nào tưởng tượng được.
Tìm lối ra trong mở rắc rối, thúc đẩy địa phương phát triển, áp chế bớt mạng lưới quan hệ, mà không cản trở việc thực thi ý tưởng của bản thân, chuyện này vốn cực kỳ khó khăn.
Giống như Hoàng Hữu Danh ở tập đoàn Dã Cương dùng cơm với một số người có chức vị trong huyện, lời nói trên bàn cơm là như thế này, ông, một tờ điều chuyển, đến là vua, trước mặt ông tôi chỉ là con chó cụp đuôi, ra khỏi cánh cửa kia, tôi vẫn bị chữ 'Quan đè đâu.
Qua vài năm, ông lại nhận được tờ điều chuyển, thăng chức? Giáng chức? Hay là lên voi xuống chó?
Chữ 'Quan' này cũng đè đầu chúng tôi cả đời.
Ở trong mắt Hoàng Hữu Danh, tầm mắt của thư ký Thôi rất hạn hẹp, đôi khi còn không bằng Lục Tam Phong, chỉ e cả đời không được thăng chức.
Cái mùi lâu năm của phố lớn hẻm nhỏ càng lúc càng nặng, nhà nhà đều mua vài món đồ tết còn thiếu, trong tay xách bao lớn bao nhỏ, có vài người đi xe máy, thông thường, đều đi xe đạp.
Trên đường có thể thường xuyên nhìn thấy xe ô tô cỡ trung, lôi kéo các bà đang đi làm tóc, mỗi năm một lần làm tóc luôn là thú vui lớn nhất của phụ nữ mỗi khi tết đến.
Một nhà ba người của Lục Tam Phong lên máy bay, Lục Tam Phong ngồi bên cạnh Như Lan, lấy tay lục túi của cô bé.
“Đây là tiền của con!” Như Lan dùng tay che túi gào.
“Để ba giữ giùm con” Lục Tam Phong nhìn cô bé nói: “Con không tin ba sao?”
Như Lan lắc đầu, rồi nhìn qua Giang Hiểu Nghị nói: “Mẹ ơi, ba cướp tiền của con."
Như Lan cứ tưởng mẹ sẽ giúp mình giải vây, ai ngờ Giang Hiểu Nghi lại nói: “Trẻ con không nên giữ nhiều tiền như thế, để mẹ thay con cất kỹ nhé, hết hè con đã lên lớp một rồi, đến lúc đó sẽ mua sách giáo khoa các thứ, rồi mẹ sẽ lấy ra, được không?”
"Không được!” Như Lan nói như chém định chặt sắt.
Giang Hiểu Nghi bất đắc dĩ, nhìn về phía Lục Tam Phong nói: “Đều học theo anh hết cả đấy
“Học anh gì chứ, anh là một người cực cực tốt đó.” Lục Tam Phong quýnh lên.
“Người tốt không bao giờ nói mình là người tốt.”
Lục Tam Phong cảm thấy quỷ kế của mình không lùa được tiền, suy tư một chút nói: “Như Lan ới, ba là nhà đầu tư đó, có rất nhiều người giao tiền cho ba, sau đó ba sẽ kiếm nhiều tiền hơn cho người ta, có câu nói, lương chết không bằng tiền sống, con đầu tư cho ba đi, sang năm ba sẽ đưa con nhiều tiền hơn.”
Cô nhóc trầm ngâm suy nhĩ một chút, hỏi: “Vậy ba có thể cho con bao nhiêu?”
“Gấp đôi, chính là gấp đôi số tiền hiện tại mà con có, nếu con không vung tiền, thì không có, nếu đầu tư cho ba, tiền dùng mãi không hết. Trong đôi mắt của Lục Tam Phong tỏ ra rất chân thành.
“Vậy ba nói được làm được, ngoéo tay!”
“Ngoéo tay! Phải giữ chữ tín chứ.” Lục Tam Phong nói xong giơ tay lấy túi tiền của cô bé.
Tính nữa ngày, khoảng chừng có bốn trăm tám mươi nghìn, những người này ra tay cũng hào phóng thật, Lục Tam Phong đưa cho Giang Hiểu Nghi hai trăm bốn mươi nghìn rồi nói: “Mỗi người một nửa!”
“Sao ba lại đưa cho mẹ?” Như Lan cuống quýt, la lên: "Không phải là ba sẽ thay con kiếm tiền sao?”
"Con gái, cái này gọi là chia sẻ rủi ro, như vậy giúp giảm bớt rủi ro thôi, con cứ yên tâm đi, ba lừa con làm gì?”
Như Lan mặc dù không hiểu, nhưng cảm thấy Lục Tam Phong rất chuyên nghiệp, khôn ngoan, cô bé ước mơ sang năm lấy được nhiều tiền hơn.
Giang Hiểu Nghi im lặng ngồi kia, đứa trẻ này rất tinh ranh, nếu mà học xong tiểu học, còn ở bên người Lục Tam Phong rèn luyện nữa, người khác chắc chắn không giải quyết được cô bé.
Máy bay trượt đường băng, lấy đà bay lên, đi về hướng Bắc.
Nhà máy đồ hộp Phong Giai vẫn sản xuất như cũ, như lời nói của Cao Chí Dũng, không đình công không ngừng làm, làm lớn một năm, để đối mặt với sự cạnh tranh kịch liệt trên thị trường, tận dụng lợi thế năm nay để phát triển cho năm tới.
“Này... Ừm... Cậu Vương!” Cao Chí Dũng đứng trước lan can, kẹp điều thuốc trong tay, mặc bộ vest màu xám, đầu tóc dài phất phơ, chừa lại cái trán, gọi anh chàng phía dưới nói: “Gọi người rửa mấy chiếc xe trong ga ra đi.”
“Được, bây giờ tôi đi gọi người, vừa rồi quản lý Lý đã nói rồi.” Vương Bảo rất hoạt bát, trước tiên đi gọi người, rồi mang theo xô nước ra rửa xe.
“Không phải mấy ngày trước mới rửa à? Cấp trên ở trụ sở đến thực bày vẽ.” Một người trẻ tuổi nói nhỏ.
“Anh Vương, đi theo cấp trên có hưởng được cái gì tốt không?”
“Người ta đến mấy ngày thôi, có thể cho chúng ta lợi ích gì?”
“Tôi không quan tâm gì cả, hết năm nay có thể mang tôi theo, đi mở cửa xe cũng được, có thể nhìn thủ đô một lần, là mãn nguyện rồi.”
Mặc dù mặt trời ló dạng, nhưng khí hậu vẫn lạnh lẽo, nước trong thùng đều là nước lạnh, không ngừng giặt khăn, khiến bàn tay đỏ bừng vì lạnh, nhưng mấy người kia lại sôi nổi không ngừng.
Phía nhà máy, hiện tại là nhà máy sản xuất trực thuộc, một số phòng ban chức năng quan trọng đã được điều đến trụ sở, lúc trước Lục Tam Phong quy hoạch mười tám nhà máy, có chín cái đã hoàn thành thành giai đoạn hai của dự án, đưa vào sử dụng.
Đồ hộp Phong Giai trở thành công ty sản xuất thực phẩm số một trong nước, mùa hè, được xem là thời kỳ đỉnh cao của Cao Chí Dũng, lượng tiêu thụ của tháng liên tiếp tăng vọt, kéo theo hàng loạt đối thủ cạnh tranh ào tới.
Thống Lĩnh, thực phẩm An Khang, Vượng Thực các doanh nghiệp chuyên ngành thực phẩm lần lượt tiến vào khu vực đại lục, mùa hè năm 92, đầu tiên là dây chuyền sản xuất mì ăn liền chính thức xuất hiện ở Mạc Tân, tiếp theo bắt đầu có xu thế lan rộng.
Những doanh nghiệp địa phương như Hoa Hồng, Bạch Mã quật khởi nhanh chóng, còn phải đuổi theo sau mông của ông trùm thế giới như Coca Cola, Sprite, Lục Tam Phong nói không sai, doanh nghiệp thực phẩm có tiềm năng khá tốt, ai mà không thích ăn đồ ăn vặt cơ chứ?
Ngưỡng cửa thấp đồng nghĩa với sức cạnh tranh lớn, không ai có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối.
Những áp lực cạnh tranh trước kia, Cao Chí Dũng luôn để ý đến điện tử Thủy Hoàn, khi gọi điện cho Trương Phượng Tiên, anh ta đã vô số lần ngỏ ý muốn đầu quân cho điện tử Thủy Hoàn.
Nhưng vào mùa hè, thời gian của Cao Chí Dũng bận rộn nhất, anh ta hoàn toàn từ bỏ ý định đầu quân cho điện tử Thủy Hoàn, mà trước đó anh ta bị dao động bởi mấy lời của Lục Tam Phong.
Cứ tưởng hiện tại là thời điểm khởi đầu của thực phẩm Phong Giai, tương lai sẽ vươn ra toàn cầu, trở thành một tập đoàn giống như Coca Cola, nhưng mộng đẹp còn chưa thực hiện, hiện thực đã tát cho anh ta một cái.
Hiệu suất tháng bảy giảm ba mươi phần trăm, một vài doanh nghiệp cùng nhau liên hợp lại, thiếu chút nữa quật ngã đồ hộp Phong Giai, hương vị độc đảo, phương pháp maketing mới lạ, ai nhìn vào chắc chắn sẽ nói mấy câu này.
Cổ đông triệu tập ban giám đốc, đầu to cũng có mặt lúc liên hệ Lục Tam Phong, anh đang ở Tứ Vĩnh dập lửa cho điện tử Thủy Hoàn, nào có tâm tư để quản lý những việc này.
Ban giám đốc nhất trí yêu cầu thay người, cho rằng bốc cục chiến lược của Cao Chí Dũng xuất hiện vấn đề, hai hạng mục xác định sản phẩm, xác định thị trường đều sai phạm nghiêm trọng.
Đầu to bỏ phiếu lựa chọn tin tưởng Cao Chí Dũng, mặc dù Lục Tam Phong từ chối, nhưng Trương Phượng Tiên âm thầm lấy danh nghĩa của Lục Tam Phong, bỏ cho Chí Dũng.
Cứ từ từ điều chỉnh sản phẩm, cấp bách tung ra mì ăn liền, mới ổn định xu thế đang trên đà giảm xuống.
Cao Chí Dũng ngoảnh đầu lại nhìn bóng hình ngày đó của mình và Lục Tam Phong, anh rất nhạy cảm trong lĩnh vực nghiên cứu và đánh giá thực phẩm, khiến anh ta không khỏi thốt lên câu người tài, bội phục sát đất.
Không có người nào trở thành tín đồ của ai đó trong vòng một đêm, chỉ khi thấy được tương lai thảm thương qua vài câu nói của đối phương, lúc đó mới cam tâm tình người cúi đầu bái phục.
Cao Chí Dũng cẩn thận nhớ lại lời nói của Lục Tam Phong ở đoạn thời gian trước, tìm một quyển vở, ghi lên.
Năm nay làm chuyện này, cũng chỉ muốn nhờ Lục Tam Phong đề xuất chủ ý, dù sao anh cũng là một trong những cổ đông lớn, chỉ cần ra mặt, thực phẩm Phong Giai không ai dám không nghe.
“Giám đốc Cao, xe đã rửa sạch, lái hết những chiếc xe này đi sao?” Quản lý Lý chạy chậm đến nói.
“Đi bốn năm chiếc xe thôi” Khi Cao Chí Dũng phản ứng lại, thuốc trong tay đã tàn, quay người bước vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, vẫn như cũ, nơi này có rất nhiều thứ thay đổi, duy chỉ có phòng làm việc không thay đổi, tấm gỗ kia trên phòng làm việc của Lục Tam Phong không biết đã cùng những người này bàn bao nhiêu chuyện.
Cao Chí Dũng còn nhớ rõ, Lục Tam Phong lấy bàn đồ dười ngăn tủ, ý tưởng xây mười tám nhà máy thiếu chút nữa dọa chết anh ta.
Ngồi ở sô pha bên cạnh, Cao Chí Dũng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn bốn giờ.”
“Rửa xe xong lập tức lên đường, nơi này cách sân bay khá xa, đi sớm một chút” Cao Chí Dũng sai bảo nói.
Sau khi rửa xe xong, bốn chiếc xe chạy như bay về phía sân bay.