Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 47




Lục Tam Phong đi qua hết mười lăm căng tin, tình huống cũng tương tự, ngoại trừ căng tin đối diện trường trung học hiển nhiên không hấp dẫn bọn họ.

Buổi trưa, trong tiệm mì, Lục Tam Phong xì xụp mì, đầu đầy mồ hôi, Cao Chí Dũng nói: “Tôi bắt đầu hâm mộ anh rồi.”

“Anh ngưỡng mộ tôi cái gì?”

“Lòng đạ đen tối, dám làm, lại dám đánh vào tâm lý trẻ con. Có thể cho phụ huynh yên tâm với bảng hiệu đó và không để họ từ chối. Khi người lớn lấy lý do không lành mạnh, ngăn cản con cái mua thì bọn trẻ có thể sử dụng các từ trên nhãn hiệu.

Lục Tam Phong gật đầu, đặt bát mì xuống, ợ lên: “Chỉ như vậy mà anh hâm mộ rồi? Tôi còn chưa bắt đầu chơi đâu!”

“Tôi nghĩ anh có thể đi làm tiếp thị ở bất cứ công ty nào, họ sẽ giao cho anh chức phó giám đốc luôn đi, không có chút thua thiệt nào.” Cao Chí Dũng suy nghĩ một chút: “Tại sao không cùng tôi đi về phía nam, tôi biết nhiều ông chủ, tôi sẽ giới thiệu với anh một chút.”

“Tôi sẽ đi về phương nam, quét sạch tứ phương, đi thôi!” Lục Tam Phong đứng dậy tính tiền.

“Làm gì nữa?”

“Nói xấu sếp Nhậm, mẹ kiếp, dám mua bảo là tôi nổi tiếng xấu, hèn hạ, tôi đường đường là quân tử, cây ngay không sợ chết đứng.” Lục Tam Phong trả tiền mì cho ông chủ, còn không quên tự khen mình, ông chủ nghe vậy thì nhíu mày.

Ngoài việc tập trung sản xuất, mấy ngày nay Lưu Vượng cũng nhìn chăm chăm Lục Tam Phong, trong phòng làm việc, Lưu Vượng đã giải thích ngắn gọn tình hình.

“Lợi nhuận căn bản giao cho quán nhỏ. Doanh thu tốt, nhưng là bán quá nhiều, lỗ quá nhiều, sẽ không có thành tựu.” Lưu Vượng suy tư một chút: “Nhưng là bọn họ những điều rất tốt, có muốn theo dõi không?”

“Có thể theo dõi. Miễn là anh ta không giải quyết được vấn đề kinh phí tiếp theo thì sẽ không có gì hiệu quả. Dù sản phẩm có tốt đến đâu, nó cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.” Nhậm Thiên Bác trầm giọng nói.

“Sếp Nhậm, nếu sản phẩm bán chạy thì liệu có ai đầu tư không? Tôi luôn cảm thấy tổng giám đốc Hoàng coi trọng anh ta.” Lưu Vượng rất lo lång.

Nhậm Thiên Bác cau mày, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh ta có vài đồng tiền. Nếu ai đó đưa cho anh ta bốn trăm năm mươi triệu và yêu cầu anh ta tiếp tục chia lợi nhuận cho cửa hàng tiêu thụ, thì tôi không gánh được đầu đầu. Ông Hoàng có một bốn trăm năm mươi triệu? Chủ tịch Mã dám bỏ nhiều tiền như vậy không? Nếu có nhiều người giúp đỡ, vậy thì tôi khỏi lăn lộn trong giới này nữa.” Lưu Vượng gật đầu và rất tán thành.

Ông Hoàng cầm trên tay một bản báo cáo đơn giản, sau khi đọc xong, chỉ là đồ ăn vặt của trẻ em mà Lục Tam Phong có nhiều chiều trò như vậy, ông Hoàng xem mà giật mình.

“Nhân tài!”

“Thật đáng tiếc, đừng nói là nhân tài, ngay cả thiên tài mà không có tiền, thì không giữ được, hoặc là phá sản” Tổng giám đốc Hoàng ném bản báo cáo sang một bên, ông cảm thấy Lục Tam Phong là một người thông minh, nếu có thể ở dưới chướng ông ta thì có thể sẽ mang lại cho ông ta nhiều bất ngờ.

Bây giờ đã là giữa tháng chín. Dù đã là đầu mùa thu nhưng giữa trưa nắng vẫn còn gay gắt, Cao Chí Dũng lấy tay che đầu, liếc nhìn bảng hiệu vũ trường rồi nói: “Không phải anh nói ghê tởm Nhậm Thiên Bác sao? Đến phòng ca múa làm gì? Sao thế bây”. giờ vợ ông ta đi làm ở đây à?”

“Suy nghĩ của anh sao lại bẩn thỉu như vậy?” Lục Tam Phong thở dài bước lên lầu.

“Anh đâu phải người nghiêm túc, cũng không trách được cho tôi nghĩ lung tung.”

Ban ngày nơi này đóng cửa không có người, có mấy cô gái ngồi chơi bài với điều thuốc phì phèo trên miệng cười khúc khích, khi nhìn thấy Lục Tam Phong, một cô gái trêu chọc nói: “Ông chủ, giữa trưa, nhịn không nổi sao?”

“Tôi tìm Chó Điên.”

“Anh Cẩu đang ngủ trên lần, người ta mà ngái ngủ là cực kỳ khó chịu ấy.”

Lục Tam Phong mặc kệ, trực tiếp bước lên lầu, Cao Chí Dũng không ngờ Lục Tam Phong lại dính phải người trong giới, nhắc nhở: “Anh tránh xa loại người này ra, kẻo ngày nào đó liên lụy đến, đều là kẻ xấu.”

“Trong mắt tôi không có người tốt người xấu, chỉ có người hữu dụng và người vô dụng.” Lục Tam Phong vừa đi lên lâu vừa nói chuyện, vài tên lưu manh trong phòng riêng đầu câu thang đánh bài “Gọi cho Chó Điên ra, có chút việc cần tìm anh ta bàn.”

Một người em biết Lục Tam Phong vội vàng đồng ý và đi vê phía phòng bên cạnh, vài phút sau, Chó Điên bước vào ngáp một cái, thấy Lục Tam Phong thì nói: “Ông chủ Lục, có chuyện gì mà không nói vào ban đêm được vậy.’ “Mua bán lớn, nếu buôn ngủ, vậy anh ngủ trước đi: “Không buồn ngủ! Không buồn ngủ!” Anh Cẩu vội vàng lấy lại tinh thân.

Mấy tên đàn em chưa từng thấy Lục Tam Phong kinh ngạc nhìn anh ta, không ai là không biết danh tiếng của Chó Điên, tên này làm quái gì mà khiến cho Anh Cẩu nghe lời như vậy.

Họ không biết rằng đối mặt với tiên bạc thì ai cũng như nhau, đều là cháu trail “Lấy mười nghìn tấm giấy này và dán khắp thành phố vào buổi tối, hiểu không?” Lục Tam Phong đặt một xấp giấy lên bàn.

“Phát áp phích quảng cáo à?” Chó Điên có chút bất mãn.

“Không muốn dán thì thông, không kiếm được sáu trăm nghìn rồi.”

“Dán!

“Anh tìm người rồi giao việc, tốt nhất anh nên đưa người ra ngoài làm việc, phải làm cho gọn gàng.” Lục Tam Phong ra lệnh.

Cao Chí Dũng nhặt mảnh giấy lên, trên có dòng chữ ấn tượng, Trương Thúy Phương, có con trai bảy tuổi, đã ăn đồ ăn vặt hãng thực phẩm Vạn Nguyên làm, dẫn đến ngộ độc thực phẩm. Cậu bé bị thương nặng, thậm chí còn ghi cả địa chỉ nhà và số chứng miinh thư. Mô tả vô cùng chỉ tiết, khiến người ta khó mà không tin.

“Yên tâm đi.’ Lục Tam Phong liên tục gật đầu.

Trước khi đi, Lục Tam Phong để lại ba trăm nghìn tiên đặt cọc, sau khi dán xong sẽ đưa phân còn lại.

Khi xuống lầu, Lục Tam Phong lên xe máy nói: “Đi, tiếp theo đến toàn soạn, tôi phải đăng một bài báo vê an toàn thực phẩm cho trẻ eml”

Lục Tam Phong đã chi thêm một trăm năm mươi nghìn để đăng một bài báo với đầy đủ các phong cách truyền thông mới trên một số tờ báo địa phương có lượng phát hành lớn.

Tin sốc! Thức ăn của trẻ con chứa đầy chất gây ung thư, bạn có dám cho con ăn không?

Mặc dù từ Vạn Nguyên không được đề cập trong suốt bài báo, nhưng tất cả các loại manh mối đều chỉ ra Vạn Nguyên.

Trên đường về, đã hơn năm giờ chiêu, Cao Chí Dũng ngôi sau xe máy nói: “Thật là khủng khiếp khi gặp một đối thủ như anh”

“Kinh khủng?” Lục Tam Phong nhìn mặt anh ta từ kính chiếu hậu, cười nói: “Kinh doanh là quy luật của rừng rậm. Chỉ có hai lựa chọn: sinh tôn và chết!”

“Vậy còn tài chính của anh thì sao?

“Tôi có cách, đừng hỏi. Ở thời đại này, tiên ở khắp mọi nơi.”

Cao Chí Dũng cười hai tiếng, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, thực ra thì anh muốn rời đi, nhưng anh tò mò không biết kẻ mất trí này có thể làm gì tiếp theo.

“Ngày mai anh có đưa tôi đi cướp ngân hàng thì cũng không có gì kỳ quái.

“Đừng lo lăng, tôi sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc đó.” Lục Tam Phong trực tiếp lái mô tô vào nhà máy, xuống xe, hô lớn với Hàn Dương: “Gọi Đầu To, văn phòng của tôi để họp!