Nằm trên giường nhưng không ngủ được, Lục Tam Phong bật đèn ngủ rồi ngồi dậy, nuốt nước bọt, sau khi suy nghĩ một lúc vẫn gọi qua cho Tô Ái Linh.
“Ai vậy?” Giọng nói của đầu dây bên kia còn mơ mơ màng màng, hiển nhiên là đang trong giấc ngủ.
“Là tôi, Lục Tam Phong đây!”
“Anh có bệnh không vậy hả, giờ này rồi mà còn gọi điện thoại cho tôi.” Tô Ái Linh bực mình tỉnh giấc, ngồi tựa lưng vào đầu giường, dùng tay vuốt mái tóc dài một chút nói: “Làm sao? Anh nghĩ xong chưa?”
“Làm phiền cô ngủ à? Vậy lúc nào rảnh thì nói sau.” Lục Tam Phong dứt lời chuẩn bị ngắt máy.
“Anh làm tôi tỉnh giấc, xong lại không nói gì với tôi, anh dám cúp điện thoại, có tin tôi đến sòng bạc đánh cho anh một trận không?” Tô Ái Linh hét lớn.
Lục Tam Phong cầm điện thoại lên, nói: “Tôi hỏi cô một việc, nếu cô nắm được vốn của Trần Thị, cô sẽ đưa cho tôi bao nhiêu tiền?”
“Không cho anh được bao nhiêu cả, vốn của Trần Thị là thuộc hệ thống hội đồng quản trị, Trần tổng chỉ sở hữu ba mươi bảy phần trăm cổ phần mà thôi, nếu tôi nắm được quyền kiểm soát, tôi có thể đầu tư vào Điện tử Thủy Hoàn, lấy được nhiều tiền nhất, mua ít quyền sở hữu cổ phiếu, tiếp sức cho anh, với lại bảo lãnh quỹ, trên việc phát hành nợ xí nghiệp đều có thể giúp anh.” Tô Ái Linh dường như đã suy nghĩ về mọi thứ.
Ở phương diện tài chính, cô ta có thể giúp Lục Tam Phong mọi chuyện, hiện tại điều quan trọng nhất của Điện tử Thủy Hoàn là tiếp máu tài chính, chỉ cần cho anh tiền, thì có thể tiếp tục làm lại.
“Tôi biết anh muốn đi trên con đường chính là khai thác, phải tốn rất nhiều tiền, anh lại không bằng lòng công khai, sợ công ty khoát khỏi sự kiểm soát của anh, tôi là đối tác hợp tác tốt nhất và hậu thuẫn của anh, theo tình hình tôi nghe được, trước mắt lượng tiêu thụ máy quay Waypod của anh đang rất chậm chạp, cùng với sự thay đổi các sản phẩm trên thị trường, anh lại không có tích lũy kỹ thuật gì để cạnh tranh với những người khác!”
“Tôi tin anh có thể làm được, nhưng trong giai đoạn chuyển đổi này, hiện tại trong tay anh có đủ hàng trăm triệu không? Một khi không đủ, hiệu suất thị trường kém, khai thác lại không có thành quả, anh không thể nhận được tiền, huống hồ bây giờ ở Sông Hương anh đã làm mất lòng không ít người rồi.”
Tô Ái Linh biết quá nhiều về Lục Tam Phong rồi, nói chính xác, là quá hiểu về Điện tử Thủy Hoàn, với sự thay đổi sản phẩm, rõ ràng công nghệ của Điện tử Thủy Hoàn không thể theo kịp, mà việc phát triển sản phẩm không phải việc một sớm một chiều, nội trong thời gian này, chính là khoảng thời gian nghẹt thở của Điện tử Thủy Hoàn.
Bỏ tiền vào nhanh nhất, phát triển sản phẩm theo kịp các công ty khác, mọi thứ sẽ ổn định.
Lục Tam Phong hít sâu một hơi, anh đương nhiên hiểu rõ, sự hợp tác này rất quan trọng, nhưng sâu trong tim có một âm thanh nói với anh, đây là cho tương lai của anh sau này.
“Anh nói xem, nửa đêm anh gọi điện thoại cho tôi, tôi nói nhiều như vậy, anh lại không nói gì cả, có vui không vậy? Anh muốn cảm thấy vui vẻ, tôi cho Giang Hiểu Nghi gọi đến, cũng rất vui đó.” Tô Ái Linh uy hiếp nói.
“Hai người chúng ta nói chuyện, cô có thể đừng nhắc cô ấy không?” Lục Tam Phong thở dài, nói: “Được rồi, nhưng tôi chỉ dạy cô kiến thức tài chính thôi.”
“Không, anh phải dạy cho tôi, làm sao để chiếm lấy công ty!” Tô Ái Linh nghiêm nghị nói.
“Chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát, tôi không biết.”
“Anh không biết? Tên lừa đảo, anh là tên lừa đảo thành thạo nhất, anh cùng tôi nói chuyện mà anh lại không biết? Ma cũng không tin, chính anh nói với tôi, tôi đầu tư vào một công ty nước ngoài, sau khi rút tiền, làm sao cô ấy có thể tận dụng vốn chủ sở hữu của mình!” Tô Ái Linh trực tiếp hỏi.
“Cái này đơn giản, đòn bẩy cao tăng biểu quyết cổ đông, cô cầm tiền mua cổ phiếu, sau đó thế chấp, sau khi đổi tiền, lại mua cổ phiếu, lại thế chấp, theo thứ tự thao tác, cô lấy ra mười triệu, có thể nâng lên hơn một tỷ? Rủi ro là ngân hàng, cô chỉ có rủi ro mười triệu, tăng lên chút lãi, khi đó trở thành thành viên hội đồng quản trị, thì có thể kéo mọi người bỏ phiếu rồi, đến lúc đó chọn mình quản lí công ty, cô có thể điều khiển được công ty” Lục Tam Phong tựa vào đầu giường nói: “Đơn giản là như vậy.”
“Anh chắc chắn như thế? Cổ phiếu trong thị trường chứng khoán giống như là cổ phiếu tam cấp à, cổ phiếu đó không đủ tư cách để quản lí công ty.” Tô Ái Linh nghi ngờ nói.
“Mỗi công ty mỗi tình huống, được chia vài cấp độ, vì là để một số giám đốc điều hành công ty dễ kiểm soát, còn có loại vốn chủ sở hữu biểu quyết nào, ví dụ trong tay tôi chỉ có một phần trăm vốn chủ sở hữu, nhưng tôi có một nghìn phiếu bầu cho mỗi phiếu bầu, công ty vẫn nguyên là tiếng nói của tôi, hôm nay đến đây thôi, gác máy đây!”
Lục Tam Phong chuẩn bị giác máy, bỗng nhiên lại nói: “Tôi đã đồng ý hợp tác cùng cô rồi, nhưng thời gian sẽ không vội, cô không được phép gọi cho vợ tôi, biết không?”
“Yên tâm đi, tôi chính là người tình nhỏ thân thiết của anh, ha ha ha. Tô Ái Linh cười xấu xa, hương tới điện thoại, trêu ghẹo: “Ngủ đi, có thời gian có thể từ từ học, nằm xuống học trong chăn, cho anh một em bé mập mạp nữa đó.”
Lục Tam Phong cúp điện thoại. Nằm xuống trong lòng cảm xúc lẫn lộn, muốn dụ dỗ đàn ông, Tô Ái Linh tuyệt đối là một người rất giỏi, cô ta có đủ để dỗ một người vui vẻ như một đứa trẻ.
“Đi một bước nhìn một bước đi!” Lục Tam Phong nói xong lật người quấn chăn vào, hai chân kẹp giữa rồi ngủ.
Trong sòng bạc này, mỗi ngày người ra vào không ít, việc không mất gì cũng rất thường gặp, nhưng một lần đặt cược có thể lên đến hàng triệu, và không gặp nhiều, rất nhiều ông chủ lớn chơi trò lớn hơn, đều là đi một vài chiếc xế họp sang trọng đến.
Vụ đánh bạc của Lục Tam phong đã thu hút không ít người chú ý, đặc biệt là chơi với một số người bản địa, ngày hôm sau, chín giờ sáng, ăn sáng xong, Lục Tam Phong nhận điện thoại, hôm nay đổi một nơi khác, là 799/654/283/233.
Chuông cửa vang lên, Lục Tam Phong mở cửa, nhìn thấy Hồng Mai Hương của hôm qua đã thay trang phục, một chiếc áo ngắn tay màu hồng, một chiếc quần đùi, chân mang một đôi giày thể thao, tóc xõa, giống như cô gái mới lớn nhà bên.
“Không nhận ra tôi à?” Hồng Mai Hương nháy mắt với Lục Tam Phong.
“Thay đổi rất lớn. Nhưng cũng không đến nỗi không nhận ra, tôi đi thu dọn rồi chúng ta đi.” Lục tam Phong quay người đi lấy thẻ.
Hồng Mai Hương tiện đi vào phòng, nhìn xung quanh, Lục Tam Phong quay lại phát hiện cô ấy đứng đối diện với mình, trầm giọng nói: “Đừng đi vào phòng tôi, đi thôi.”
“Anh là người luôn luôn hung dữ như vậy à?” Hồng Mai Hương có chút không vui hỏi.
“Người như tôi, đối diện với cô gái càng xinh đẹp càng hung dữ.” Lục Tam Phong thuận lay mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Anh là giúp người ta làm việc, hay là cho công ty của chính mình?” Hồng Mai Hương dùng tay ôm lấy túi xách, đôi mắt to nhìn rất thuần khiết, có chút ngốc nghếch ngọt ngào như trong phim thần tượng.
“Bí mật!”
“Anh kết hôn rồi à? Tối qua người con gái đó, nhìn không giống như vợ anh, già hơn anh rất nhiều." Cô ấy miệng nhai kẹo cao su, từ trong túi móc ra đưa cho Lục Tam Phong một cái: “Tôi cũng mua kẹo cao su, hút thuốc lá không tốt!”
“Tôi có, tôi hy vọng cô chuyên nghiệp hơn, đừng hỏi lung tung nữa.”
Lục Tam Phong dừng bước, nói với cô ta: “Hiểu chưa?”
“Tôi chỉ muốn cùng anh hiểu nhau thêm chút, anh là ở tỉnh nào đại lục, tổ tiên của tôi cũng là ở đại lục.”
Cô ta nhìn Lục tam Phong giống như không thích bộ dạng này, rất nản lòng, cùng đi ở phía sau, được vài phút thì hỏi: “Chỉ vì nhìn tôi đẹp, anh không muốn nói chuyện với tôi hay sao? Tại sao?”
“Bởi vì cô gái càng đẹp, thì càng biết lừa người.” Lục Tam Phong vừa nói vừa nhìn xung quanh, anh nhìn thấy bàn 799, liền sải bước tới.
Cầm tấm thẻ đổi lấy đồng xu, lập tức lao vào cuộc chiến.
Một người đàn ông mặc giản dị ngồi đối diện, nhìn Lục Tam Phong một cái, hỏi: “Tối qua cậu có phải cậu bé có hàng triệu không?”
“Đúng!” Lục Tam Phong cầm lấy thẻ, nhìn cũng không thèm, nói: “Tight passive, cầm chân, mười lăm triệu!”
Bàn tay này khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều phải nhìn, tight passive mười lăm triệu, vậy coi như là bốn mươi lăm triệu, quay vài lượt thì là một đống tiền lớn.
“Đi theo đi!” Người đàn ông đang hút xì gà, cười lạnh: “Ông đây có tiền, biết không?”
“Biết!” Lục Tam Phong mặt không cảm xúc, trong lòng đã đoán được, người đàn ông này lẽ ra là công ty phái người đến để gửi tiền.
Hồng Mai Hương ở một bên quan sát, và không có ra tay, âm thầm tính toán thời gian và quan sát người xung quanh, bao nhiêu người trong số họ là người chơi lẻ, có bao nhiêu người là do công ty cử đến.
Trong ván đầu tiên, với sự cảm thán của tất cả mọi người, Lục Tam Phong đã rút được ba con sáu, thắng hơn ba trăm triệu, ván thứ hai, người đàn ông kia bắt đầu chữa cháy và gắng gượng chồng số tiền hai tỷ một trăm triệu lên bàn, cuối cùng Lục Tam Phong đã thắng.
Ván thứ ba trực tiếp lên ba tỷ đồng, người xem đặt biệt hiệu cho người đàn ông hút xì gà, chàng trai không có gì tốt, bài không giảm nhiều, bản lĩnh thật sự rất lớn.
Sau bốn ván bài thua sáu mươi ba tỷ đồng, Hồng Mai Hương nhẹ nhàng vỗ vai Lục Tam Phong, nói nhỏ: "Đi!"
Lục Tam Phong lần này đầu tư cũng không ít, trực tiếp bay bài, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Sao cậu lại đi rồi?” Người đàn ông hút xì gà lo lắng, hét lớn: “Tiền thắng rồi thì muốn đi đúng không? Ngồi xuống!"