Các cuộc đàm phán kinh doanh chú ý về tạo áp lực lớn, buộc bên kia phải đồng ý các điều kiện thấp nhất để chính mình có thể chiếm được lợi thế lớn nhất.
Đối với các công ty như Cao Thịnh, Quỹ Morgan, điện tử Thủy Hoàn có thể
đầu tư không? Đương nhiên là có thể đầu tư rồi!
Dưới tình cảnh Sông Hương phong sát Lục Tam Phong có bối cảnh lớn như vậy, những công ty này vẫn qua lại với Lục Tam Phong cũng đủ để nhìn ra khát vọng đầu tư vào điện tử Thủy Hoàng của bọn họ.
Đợt ép giá trước đó chẳng qua là vì bọn họ muốn tranh thủ thêm nhiều lợi ích hơn mà thôi.
Nhưng nghe thấy thời gian Lục Tam Phong quyết định khiến những người này gấp gáp, làm kinh doanh mà có gì thì từ từ nói chuyện, làm vậy là sao?
Bảy giờ tối, đã có người tập trung trước cửa quán bar Dạ Khúc, không ít xe sang và xe thể thao xuất hiện, thiếu gia nhà giàu thì trái ôm phải ấp, người không có tiền thì ngồi nhặt điều thuốc.
“Honey, bên này!” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi về phía Đường Đình Nhân, nụ cười trên mặt làm ngũ quan dồn vô một chỗ, bà kéo cánh tay Đường Đình Nhân: “Lâu rồi ngài không tới, làm em nhớ ngài muốn chết”
“Nhớ bao nhiêu?” Đường Đình Nhân nhìn bà ta, vỗ tay lên mông bà ta một cái.
"Ây da, ngay cả đậu hũ của má mì mà cũng ăn, cậu chủ Đường gần đây không kén ăn lắm nhỉ? Mau ngồi xuống đi.” Má mì dẫn anh ta ngồi trên ghế dài.
“Hôm nay ngài tới sớm, mấy cô gái còn chưa thay đồ lên đây đâu!” Má mì chào hỏi Đường Đình Nhân và những người khác rồi thì thầm: “Em nói với ngài, người mẫu rất hot gần đây hôm nay tới chỗ em đây.”
“Được, chút nữa kêu tới đi, hôm nay chủ yếu là mời khách, đem mấy món ăn đắt nhất của bà lên đây.” Đường Đình Nhân có vẻ không thèm để ý chút nào.
Má mì cười nhăn mặt, nếu nói về kiếm tiền vẫn là phải nhờ vào những thiếu gia nhà giàu này, một phần món ăn chính là mấy triệu tới mấy chục triệu.
Trong sàn nhảy có nhiều cô gái đang lắc lư cơ thể, mấy tên lưu manh nhìn trên sản nhảy như muốn kiếm con mồi để phóng túng đêm nay.
Anh Gà và bảy tám người khác ngồi ở đó quan sát Đường Đình Nhân, khi biết được là thay cậu chủ nhà họ Đường làm việc, anh Gà cảm thấy mình thật là thiệt thòi, cậu chủ Đường mà đã ra tay thì sao chỉ có thể đưa ba mươi triệu thôi được chứ?
Anh Gà cũng là một người thông minh, gã ta cực kỳ biết rõ mấy tên có tiền như này không thiếu tiền nhưng sĩ diện nên giả vờ như không biết mình, vì vậy anh Gà cũng không có đi qua, tối nay làm tốt chắc chắn sẽ được nhận không ít tiền.
Hơn bảy giờ tối, Lục Tam Phong chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi chị Ngô gọi điện cho Tổng giám đốc Đỗ, trường hợp hôm nay ông ta thích hợp nhất.
Ngày đó Tổng giám đốc Đỗ đến cũng chưa nói mấy câu, quan trọng nhất là Chị Ngô cảm thấy hôm nay ngài Phùng chắc chắn sẽ tới gặp Lục Tam Phong.
Dưới sự bảo vệ của một nhóm vệ sĩ, Lục Tam Phong lên xe đi thẳng tới quán bar Dạ Khúc.
Vào trong quán bar, bên trong đã vô cùng sôi nổi, các quán bar ở Sông Hương hoàn toàn khác với các quán bar khác, nơi này không khác với quán bar hai mươi ba mươi năm sau.
Ở phía trên sàn nhảy lớn là mấy cô gái ăn mặc mát mẻ khoe cơ thể, trong hoàn cảnh mờ tối có nhân viên phục mặc đồ sáng đi qua đi lại, cô gái bồi rượu, ông mật nhỏ hút mật, mọi thứ.
Khách quý như Lục Tam Phong vừa mới vào cửa đã bị các cô gái vây quanh, ở phía trước có tấm bảng hiệu sáng lấp lánh viết hai chữ khách quý. Lục Tam Phong đi theo sau bọn họ vào.
Đường Đình Nhân ôm một cô gái trang điểm đậm ngồi ngồi trên ghế dài lớn nhất, hai chân bắt chéo nhìn Lục Tam Phong, chẳng có chỗ nào là ý tứ muốn xin lỗi.
“Tới rồi à? Ngồi đi!” Anh ta chỉ cái ghế salon bên cạnh.
“Đây không phải là người giàu nhất Đại lục mới nổi tiếng gần đây sao?” Má mì nhìn Lục Tam Phong và cười tới cong mắt, đây cũng là một người đàn ông giàu có khác, bà ta chào hỏi: “Không nghĩ tới khách quý chính là ngài, mau ngồi mau ngồi.”
Lục Tam Phong ngồi xuống không nói gì.
Đường Đình Nhân cầm ly rượu hơi nghiêng về phía Lục Tam Phong, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, chuyện giữa chúng ta sẽ xóa bỏ.”
Nói xong uống một hơi cạn sạch.
“Nếu có thể xóa bỏ thì tốt, hơn nữa tôi cũng không tới vì anh.” Lục Tam Phong nâng ly rượu nói: “Tôi là tới đầu tư bỏ vốn, nhiều bạn nhiều đường hơn, tôi uống."
Lục Tam Phong uống xong cô gái bên cạnh vội vàng rót.
Tuy miệng hai người nói xóa bỏ nhưng bầu không khí cứng ngắc, Đường Đình Nhân cười nói với cô gái bên cạnh, không chút phản ứng với Lục Tam Phong.
Mấy cô gái bên cạnh Lục Tam Phong lắc lư cơ thể theo âm nhạc.
“Cục cưng ơi, anh ta chính là người giàu nhất đại lục sao?” Cô gái bên cạnh Đường Đình Nhân hỏi, ánh mắt quan sát Lục Tam Phong tràn đầy ghét bỏ.
Đường Đình Nhân gật đầu không nói gì.
Những người phụ nữ này đều là tay già đời nhiều kinh nghiệm rất biết nhìn mặt, đương nhiên nhìn ra Đường Đình Nhân đang khó chịu.
“Người quê mùa như anh ta mà cũng xứng làm người giàu nhất, làm như em chưa từng tới đại lục vậy.” Cô gái quái gở nói.
Lục Tam Phong nhìn cô, nở nụ cười: “Vậy làm sao mới xứng làm người giàu nhất đại lục đây?”
“Anh thật sự có tiền sao? Nhưng tôi không nhìn ra, nếu anh có tiền thì kêu mấy chai rượu ngoại đi.” Cô gái dùng lời nói khích Lục Tam Phong, đơn giản là muốn anh ra chút máu mà thôi.
Lục Tam Phong không muốn chấp nhặt với cô ta nên cũng không nói gì.
“Hừ, quỷ nghèo, ngay cả mấy chai rượu ngoại cũng không mua nổi, vậy mà còn giả vờ giàu nhất với chả giàu nhì, quả thực là chuyện cười.” Cô gái vươn tay ôm cổ Đường Đình Nhân làm nũng: “Người ta muốn Louis mười ba Co."
“Nếu đã nói xong, tôi còn có chuyện xin đi trước.” Lục Tam Phong nói với Đường Đình Nhân.
“Mua không nổi muốn tới cọ một lát, mới bị nói có hai câu đã đi.” Cô gái liếc mắt ghét bỏ nói: “Cậu chủ Đường, em không thích anh ta, anh để anh ta cút đi đi.”
Đường Đình Nhân nhíu mày nhưng không phải là vì lời nói của cô mà là người mình tổn hơn chục triệu mời tới sao lại chưa xuất hiện, để Lục Tam Phong cứ như vậy mà rời đi thì dù một triệu anh ta cũng không trả.
Vừa mới định mở miệng thì một người đàn ông gầy gò chắn trước mặt Lục Tam Phong, phía sau có bảy tám người, trong lòng ôm một em gái.
"Là nó! Vừa nãy là nó sờ em!” Em gái nhỏ chỉ mặt Lục Tam Phong rồi la làng: “Mày xong rồi, nói cho mày biết sờ ngực bà mày, bà đánh gãy chân mày!”
“Mẹ mày.” Anh Gà nắm lấy quần áo của Lục Tam Phong quát lên: “Đậu má mày, là mày đúng không? Tao nói cho mày biết, dù mày có là bạn cậu chủ Đường thì cũng không thoát được đâu.”
Đường Đình Nhân ngồi đó nói: “Không liên quan tới tôi, chúng tôi không phải là bạn.”
"Đúng vậy, nó có liên quan gì tới cậu chủ Đường chứ, nó là một tên quỷ nghèo giả làm người giàu nhất. Bây giờ đắc tội người khác còn muốn cậu chủ Đường ra tay, nằm mơ đi.” Giọng nói của người phụ nữ sắc bén cay nghiệt.
Lục Tam Phong nhìn bọn họ kẻ xướng người họa, cười khinh thường, tay kéo tay anh Gà ra, vệ sĩ thừa cơ chắn trước người che chở Lục Tam Phong.
"Không đi nữa, hôm nay muốn chơi đùa một trận.” Lục Tam Phong ngồi lại chỗ cũ nói với anh Gà: “Mày muốn làm gì tao? Mày có thể làm gì tao?”
“Con mẹ nó mày biết tao là ai không? Con nít ranh, mày nghĩ đây là đại lúc đấy hả?” Đám người anh Gà vậy quanh.
Chỉ là bên anh Gà chỉ có bảy tám người, bên Lý Phong có Lý Minh Phương, Chị Ngô cộng thêm một nhóm vệ sĩ cũng đã mười bảy mười tám người, đám anh Gà không chiếm lợi thế về số người.
“Nói cho mày biết, bọn tao là người của Trúc Liên, chọc bọn tao sợ mày sẽ không sống mà bước ra khỏi Sông Hương đâu.” Đàn em bên cạnh kêu gào.
Hai chữ Trúc Liên như một viên đá nặng ký rơi xuống biển, lập tức tất cả mọi người tròn xoe mắt nhìn anh Gà cởi áo ra lộ ra hình xăm ngay ngực.
“Tốt nhất nên thức thời, đừng làm khó tao.” Anh Gà trừng Lục Tam Phong: “Mặc âu phục đeo cà vạt ở đây giả đại gia cái gì? Giả người giàu nhất? Thằng nhóc Đại lục chết tiệt này!”
Mặt cô gái lập tức kinh hãi khi nghe danh tính của đối phương, nhích lại gần Lục Tam Phong và nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng gây chuyện, người của Trúc Liên không dễ chọc đâu, bọn họ muốn giết chết anh cũng chỉ như làm một bữa ăn sáng thôi.”
“Giết chết tôi?” Lục Tam Phong đứng dậy kéo vệ sĩ qua một bên nhìn anh Gà: “Anh em tao vào Nam ra Bắc đã gặp đủ loại người, đừng gọi tao là thằng nhóc Đại lục, mấy ngày qua nhịn quá nhiều rồi đừng để tạo trút giận lên