Trước đó Lý Minh Phương vẫn luôn làm công việc tài vụ nên đối với việc góp vốn cũng không hiểu biết nhiều, nhưng từ khi cô ta dẫn dắt đội ngũ tới nay thì cô ta đã học được khá nhiều.
Đặc biệt là ở phương diện đàm phản, cô ta cảm thấy bản thân có thể bàn lại mấy cái hợp đồng và cũng hoàn toàn có thể giao tiếp với những công ty tài chính, hơn nữa còn sẽ lấy được lợi ích lớn nhất về cho công ty.
Nhưng phương pháp của tổng giám đốc Lục hoàn toàn lộn xộn, nói là đi bàn bạc vấn đề đầu tư góp vốn nhưng lại toàn chỉ nói những thứ vô dụng.
Cô ta có rất nhiều thứ muốn nói nhưng lại không thể hỏi nhiều nên chỉ có thể chấp hành theo lời anh mà thôi.
Trở về biệt thự, Lục Tam Phong xác định bản thảo tin tức xong lại bận rộn một hồi thì đã qua nửa đêm, anh ta nhìn thấy mọi người đang ngáp ngắn ngáp dài thì phân phó nói: “Mọi người vất vả rồi, ngày mai không cần phải dậy sớm đâu, cứ ngủ nướng một giấc đi.”
Nói xong, Lục Tam Phong bỏ đi lên lầu, Lý Minh Phương vẫn cứ bận lòng chuyện này nên không muốn về ngủ, cô nhịn không được mà mở miệng nói: “Tổng giám đốc Lục, cái bản thảo tin tức này có ích lợi gì sao? Tôi cảm thấy hai ngày này những gì chúng ta làm chẳng hề liên quan gì đến việc đầu tư góp vốn cả.”
Lục Tam Phong đi xuống lầu ngồi xuống sô pha rồi cầm một tách trà ẩm trên bàn lên uống, anh bực mình nói: “Vậy cô cảm thấy góp vốn thì nên làm như thế nào?”
“Hẳn là tìm đến các công ty tài chính, đưa ra những tư liệu báo cáo của chúng ta sau đó hai bên cùng nhau thương lượng bàn bạc.” Lý Minh Phương vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Vậy cô đã đến đây thời gian dài như vậy rồi, việc đàm phán của cô thế nào?”
“Tôi... Tôi bởi vì sự tình đột phát nên đàm phán không thành công. Lý Minh Phương có chút tự tin nói.
“Cô đi đến tìm người ta thì phải xem sắc mặt của người ta. Buổi tối hôm nay tuy rằng ông Phùng không hề nói chuyện đầu tư với tôi nhưng đối với tôi thì ông ấy vẫn thực nể tình, ông ấy ở trong giới tài chính cũng xem như là nhân vật rất quan trọng.
Bản thảo tin tức ngày mai cô cũng đã nhìn thấy, nếu cô thấy một người như ông Phùng cảm thấy hứng thú với Điện tử Thủy Hoàn thì những người khác sẽ cảm thấy thế nào?”
Lý Minh Phương ngẫm nghĩ lại thì phát hiện cách này tuy rằng có điểm xuất phát khác với cách cô nghĩ nhưng lại không hề sai.
“Không cần chỉ biết lao đầu vào làm việc đến chết, mà phải học được cách dựa thế, phải leo lên được con tàu tốc hành của các doanh nhân, như vậy sẽ đi được thuận lợi hơn. Còn vấn đề gì không?” Lục Tam Phong nhìn cô hỏi.
“Không có vấn đề gì, chỉ là có chút không hiểu rõ... Lý Minh Phương xấu hổ xoa tay nói.
“Có biết Buffy không?”
“Có nghe nói qua nhưng không biết nhiều lắm...”
“Buffy nhờ vào đầu tư chứng khoán mà hiện giờ giá trị con người ông ta đã lên đến bảy nghìn tỷ, tương lại tài sản của ông ta còn theo thị trường chứng khoán mà còn gia tăng nữa, nếu có thể ăn cơm với một người như vậy thì cô nguyện ý bỏ bao nhiêu tiền?” Lục Tam Phong hỏi cô ấy.
Lý Minh Phương nghĩ rồi nói: “Ăn cơm với ông ta mà còn phải trả tiền, tôi có thể mời khách một bữa cơm thôi!”
“Ví dụ như cô phải trả ba tỷ chỉ để có thể cùng ăn cơm với ông ta trong vòng hai giờ thì cô có đồng ý hay không?”
Ly Minh Phương ngay lập tức lắc đầu nói: “Theo như tính toán thu chi của tài vụ thì tôi cảm thấy việc này không có lời, hơn nữa phải trả nhiều tiền như thế, đây là định lừa đồ ngốc hay sao?”
“Nếu trong lúc ăn, cô và ông ta tán gẫu về vấn đề cổ phiếu thì sao? Sau đó tuyên truyền một chút để toàn bộ thế giới biết vị thần cổ phiếu này đã xem trọng cổ phiếu kia, lúc đó cô cảm thấy cổ phiếu kia có thể bị người người đều tranh đoạt không?”
Lý Minh Phương hình như đã hiểu được, cô gật đầu mạnh một cái.
“Cho nên, cuộc trò chuyện của tôi và ông Phùng cũng giống như việc tiêu tiền để dùng bữa với Buffy vậy, đây chính là một đạo lý” Lục Tam Phong đứng dậy vỗ vào bả vai cô ta rồi nói: “Đừng tò mò giống như trẻ con vậy, mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Lục Tam Phong bước chân lên lầu, anh có chút thất vọng đối với Lý Minh Phương, cô ta là một nhân viên tài vụ rất có quy củ, có thể quản lý ở tầng giữa, nhưng lại không thể đảm nhiệm vai trò người quy hoạch ở tầng cao trong công ty.
Lý Minh Phương cũng không nghĩ nhiều, càng không ngờ cô ta đã bỏ lỡ thứ gì, cô đã từng có một cơ hội tốt đẹp như thế nhưng đáng tiếc do năng lực không đủ, tầm mắt hạn hẹp mà không thể lấy được.
Ngày kế tiếp, những việc phát sinh trong Đêm Hội Tài Chính đã bị người khác bàn tán say sưa, Lục Tam Phong một người trong giới tài chính đã trở thành người được người đứng đầu xem trọng, theo như tờ báo “Tài Chính Mỗi Ngày” và “Nhật Báo Tài Chính” đã đăng thì ông Phùng rất xem trọng Điện tử Thủy Hoàn.
Sáng sớm đã có rất nhiều người bắt đầu bàn tán náo nhiệt về việc này.
Thậm chí còn có người muốn mua một vài cổ phần của Điện tử Thủy Hoàn, đáng tiếc là nó vẫn chưa được đưa ra thị trường, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà ngay cả những dân cổ phiếu bình thường cũng có thể cảm nhận được vị nhà giàu số một từ đại lục đến này không phải người đơn giản, cách thức lăng xê này quả thật là quá lợi hại.
Phùng Chính Anh cầm tờ báo đi đến phòng sách của ba mình, sắc mặt anh vô cùng khó coi, đi đến trước cửa phòng thì gõ cửa rồi mới đi vào nói: “Ba à, người này sao lại kiêu căng như vậy chứ?”
“Ai lại làm con khó chịu?” Ông Phùng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Thì chính là tên chó má nhà giàu số một tối hôm qua đó, anh ta dám bịa đặt trên báo chí nói ba xem trọng công ty của anh ta. Lời nói đều là thổi phồng, ba không phải chỉ nói chuyện một lát với anh ta thôi sao, tên này thật không biết xấu hổ mà.”
“Tối hôm qua ba bảo con tiễn anh ta xuống lầu, con có làm chứ?”
“Con không muốn tiếp xúc với người như thế.” Phùng Chính Anh đặt tờ báo lên bàn, cả người đều ghét bỏ nhìn tờ báo đó.
“Không biết xấu hổ là phẩm chất đáng quý biết bao!” Ông Phùng cầm lấy tờ báo lên xem.
Phùng Chính Anh trợn to mắt nhìn ba mình, anh cảm thấy tam quan của mình sắp bị phá vỡ rồi, không biết xấu hổ mà lại là phẩm chất sao?
“Chỉ cần đưa cho một cây gậy là có thể dựa vào đó mà bò lên trên, làm được thì không tồi. Bài bản thảo tin tức này cũng được viết rất tốt, tuy rằng trong câu chữ không hề nói thẳng ra là ba xem trọng anh ta nhưng khi đọc lại cảm thấy giống như ba sắp đầu tư cho anh ta vậy. Con đó, còn thiếu nhất chính là sự khéo đưa đẩy và nhạy bén”
Ông Phùng cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi nói tiếp: “Con kết bạn với anh ta thì đúng là vô cùng thích hợp!”
“Con không muốn quen biết với người như thế, anh ta có khác gì tên Đường Đình Nhân kia đâu. Trước đó Đường Đình Nhân còn gọi cho con nói cái gì mà muốn mở tiệc chào đón con, những tên thiếu gia bên cạnh anh ta đều khiến con chán ghét. Phùng Chính Anh biểu cảm đầy chính nghĩa nói.
“Tên nhóc nhà họ Đường thì không cần thiết phải giữ mối quan hệ làm gì, anh ta chẳng làm nên trò trống gì. Một số tư liệu và đánh giá về Điện tử Thủy Hoàn sẽ giao cho con làm, con sẽ phụ trách liên hệ với Lục Tam Phong.
“Ba thật sự muốn đầu tư cho anh ta sao? Một xí nghiệp ở đại lục mà đáng giá ba nghìn tỷ không phải muốn lừa gạt người khác đó chứ?” Phùng Chính Anh kêu la nói.
“Bảo con làm thì cứ làm đi!”
“Biết rồi!”
Những tổng giám đốc đêm qua được Chị Ngô dẫn dắt giờ nhìn thấy tin tức này thì đều kinh sợ rồi, họ không ngờ rằng ông Phùng lại thật sự muốn đầu tư vào nội địa, sau khi họ nhờ người hỏi thăm chuyện tối hôm qua thì nghe đối phương nói tối qua ông Phùng và Lục Tam Phong nói chuyện rất hợp nhau.
Những thông tin khác lại không thể hỏi thăm được.
Chỉ trong một buổi sáng mà tin tức của công ty cố vấn bay loạn cả lên, nửa giới tài chính đều đến hỏi thăm chi tiết về Điện tử Thủy Hoàn, trong lúc nhất thời còn muốn đem hết quá khứ từ thời còn quấn tã của Lục Tam Phong đều hỏi ra.
Lục Tam Phong cũng trở thành người được chào đón nhất, không biết bao nhiêu người đã gọi điện đến đây chỉ vì muốn có thể dùng một bữa cơm với anh ta và bàn chuyện đầu tư.
Đường Đình Nhân nhìn bốn chữ to trên tờ báo “Thanh niên tài tuấn” khiến anh ta rất phẫn nộ, Lục Tam Phong cái tên đó mà cũng xứng với bốn chữ này sao?
Bốn chữ này chính là ước mơ tha thiết của anh ta, lại còn nghe nói ông Phùng rất xem trọng Lục Tam Phong còn bảo Phùng Chính Anh qua lại nhiều hơn với Lục Tam Phong nữa chứ.
Đường Đình Nhân đố kị đến mức mặt mày cũng méo mó, tay anh ta nắm chặt tờ báo, cả người anh phẫn nộ đến không nói nên lời. Chỉ là một tên nhà quê mà dám đoạt phụ nữ của anh ta, lại còn dám trước mặt công chúng làm anh ta mất mặt, nhưng quan trọng nhất là loại người này vậy mà may mắn vô cùng khiến anh ta hận đến nghiến răng!
Đường Đình Nhân đã hơn ba mươi tuổi, vẫn mang danh là một thiếu gia ăn chơi, mà chính anh ta cũng có tâm cầu tiến nhưng chủ yếu là do năng lực của bản thân không đủ.
Anh ta nghĩ muốn đi theo chơi với Phùng Chính Anh hai ngày để thay đổi chút danh tiếng thì người ta lại không thèm quan tâm đến anh ta.
“Tổng giám đốc Đường, ngài đừng tức giận với anh ta làm gì?” Bí thư bên cạnh thì thào nói.
“Cút!”
Đường Đình Nhân giận dữ la lên khiến bí thư hoảng sợ, anh ta cảm thấy vô cùng tức giận nếu đảm thiếu gia ở Sông Hương này khinh thường anh ta thì anh ta cảm thấy có thể nhẫn nhịn.
Nhưng một tên nhà quê ở đại lục đến mà cũng dám đè đầu cưỡi cổ anh ta thì tuyệt đối không thể nhịn được!
Anh lấy điện thoại gọi cho bạn thân của mình.
“Nè, tổng giám đốc Tiêu hả? Cái tên ở đại lục kia, anh có nghe nói qua không?”
“Có nghe nói qua, mấy ngày nay dư luận đều bàn tán về anh ta mà, sao có thể không nghe cho được, sao vậy, bây giờ anh vẫn còn chưa phục sao?” Một giọng nói bất cần đời từ đầu bên kia truyền đến.
“Tôi nuốt không được cục tức này, anh cảm thấy anh ta đang muốn làm gì?”
“Tôi cũng không phải hiểu lắm đầu nhưng vừa mới họp xong, những người trong công ty có nói anh ta hình như đang đi góp vốn. Tôi nói với anh này nếu muốn gây khó dễ cho anh ta thì đúng là không đơn giản nhưng tôi