Mọi người ở hiện trường xì xầm bàn tán, miệng lưỡi của Lục Tam Phong khiến cho người ở đây mở rộng tầm mắt. Mấu chốt là người này ở một nơi xa lạ, một chút cũng không mất bình tĩnh.
Người bình thường khi ở địa bàn của người khác, nhất định phải cho người ta chút mặt mũi, gây ra chuyện không xuống nước được, ai cũng không tốt hơn.
"Tổng giám đốc Lục? Đúng không?" Một người đàn ông bốn mươi tuổi mở miệng hỏi.
Lục Tam Phong nhìn về phía người đàn ông quan sát một lát, gật đầu nói: "Vừa nãy ông không nghe thấy tôi nói chuyện hả? Còn hỏi nữa? Ông là ai?"
"Tôi là chủ tịch của Tài chính Hải Luân, nơi này là tiệc tài chính, chủ yếu trò chuyện về giao dịch cổ phiếu, không phải chỗ để cậu giương oai. Nếu như cậu không có chuyện gì khác, có thể rời đi được rồi." Người đàn ông xua đuổi.
"Tiệc này do ông mở à? Tôi cầm thiệp mời đến đây, ai mời tôi tới, tôi sẽ để cho người đó mời tôi đi ra ngoài, ông coi đây là cọng hành sao?" Lục Tam Phong không hề để lại chút mặt mũi nào cho ông ta, bác bỏ nói: "Tới nơi như thế này thu thập tin tức về thị trường chứng khoán, ông cũng không phải nhà chơi chứng khoán đắt giá gì cả, các người không vui khi so sánh với người có tiền sao? Giá trị con người của ông bao nhiêu?"
Ngược lại lời này của Lục Tam Phong lại có lý, nếu như người chơi chứng khoán cập nhật tin tức kém, rất ít người biết được tin tức người khác không biết, chuẩn bị trước thời hạn, là có thể kiếm được tiền.
Mà buổi tiệc tài chính này càng giống như chợ bán thức ăn hơn. Mặc dù có thể hỏi thăm được một số nội tình, nhưng mà hết sức có hạn, càng nhiều hơn chính là một loại tin tức tất cả mọi người đều biết.
Ngược lại cũng không phải nói ông lớn này không có tiền, mà nói ở phương diện cổ phiếu, ông ta cũng không phải nhà chơi chứng khoán đắt giá, không chen vào trong vòng trâu bò được.
Đàn ông muốn dùng giá trị của vũ lực, nhưng mà Lục Tam Phong có tiếng là người có giá trị ba mười nghìn tỷ, hoặc là người đàn ông giàu nhất, mặc dù không thể kiểm chứng, nhưng khí thế là phải có.
Mà anh thật sự không có giá ba mươi nghìn tỷ, cho dù tính luôn đánh giá thì cũng không đủ.
Đám người ở đây cảm giác trên mặt không có ánh sáng, bị một đứa đến từ đại lục đè đầu, cái loại cảm giác bực bội đó, tựa như ngực bị nghẹn một hơi.
"Cậu nói xong chưa? Nơi này là chỗ thảo luận về giao dịch cổ phiếu, cậu lại không mua cổ phiếu, tới đây làm gì?" Một người đàn ông bên cạnh mở miệng nói.
"Ai nói tôi không mua? Ông biết tôi không mua à?" Lục Tam Phong đánh giá người đàn ông nói: "Nhất định phải mua cổ phiếu mới có thể vào đây à?"
"Vậy ngược lại là cậu có mua à. Tôi đề cử cho cậu một cổ phiếu đi, thương mại Thiên Chính, hiện tại bán thảo khá nhiều, thích hợp mua vào số lượng lớn. Không phải cậu không thiếu tiền sao? Chỉ cần mua cổ phiếu này vào, lợi nhuận trong tầm tay đấy!" Bên cạnh lại có một người đàn ông mở miệng nói.
Xung quanh không ít người nghe được lời này thì cười lên. Thương mại Thiên Chính là công ty của ông ta, gần đây cổ phiếu hạ giá hơi thảm, không tìm được người tiếp nhận, chạy tới đây dây dưa với kẻ ngu.
"Vậy à?" Lục Tam Phong trơ tráo không cười nhìn chằm chằm ông ta. Đối phương nói vậy là đặt anh lên lửa để nướng đây mà. Nếu không mua, vậy thì rõ ràng mình không đủ nhiều tiền, không đủ giàu có, lời khoác lác mới vừa rồi, tất cả đều là trò cười. Nhưng mà nếu như mua, vậy thì thật sự là kẻ ngu, tiến lùi đều không được.
"Đúng vậy, không phải cậu nói nhiều tiền không có chỗ tiêu sao? Đề cử cho cậu một cổ đó!"
"Trái lại tôi có thể tính toán một chút, xin hỏi hiện tại có bao nhiêu cổ phiếu này?" Lục Tam Phong biểu hiện thành thật nói.
"Chín mươi tỷ triệu cổ, trong đó ba mươi tỷ cổ đang được nắm giữ. Thời kỳ đỉnh cao mỗi cổ phiếu có giá một phẩy hai mươi sáu tiền Hồng Kông, bây giờ chỉ còn không phẩy hai mươi sáu." Đối phương nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong.
Đừng nói Lục Tam Phong, đảm người xung quanh nghe được cái giá của cổ phiếu này thì cũng bật cười, đây không phải là hạ giá chạm đáy để tăng lên sao, mẹ nó coi anh là vật hy sinh đây mà!
"Nói cách khác, thời kỳ giá cổ phiếu cao nhất cùng lắm cũng chỉ một nghìn hai trăm tỷ đồng mà thôi." Lục Tam Phong lắc đầu một cái, rất không coi trọng, nói: "Không có ý gì, cho dù giá cổ phiếu tăng lên đến đỉnh điểm thì tôi cũng không kiếm được mấy đồng. Người như tôi xài tiền có một tật xấu, hoặc là cực kỳ giàu có, hoặc là xin cơm đầu đường, chơi mới kích thích."
"Chắc là không có tiền nhỉ, còn ở đây huênh hoang"
"Đúng vậy, đập một phát cho chúng tôi mở mang tầm mắt đi!"
"Ba hoa chích choè cho hay lắm vào, cũng đâu có bỏ tiền!"
"Chắc là lăn lộn ở đại lục không được, chạy đến bên này giả bộ giàu có." Đường Đình Nhân nhân cơ hội tiến tới trước hai bước, nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong khiêu khíc: "Tổng giám đốc Hoàng nói rồi, thương mại Thiên Chính của ông ta đang giao dịch chín mươi tỷ cổ, tôi đầu tư một nửa, anh một nửa, có dám không?"
Người ở chỗ này nghe được lời của Đường Đình Nhân, rối rít gật đầu, cảm thấy đây là biện pháp hay.
"Cậu có dám hay không, thổi phồng những thứ kia có ích lợi gì chứ? Không phải cậu chế cậu Đường nghèo à, tới đi!" Ông chủ của thương mai Thiên Chính đứng ra kích thích Lục Tam Phong.
Phép khích tướng đơn giản như vậy, Lục Tam Phong nghe được thiếu chút nữa bật cười. Hai người này định ép buộc anh.
Trang Đức Trung và chị Ngô một mực đứng ở một bên không nói lời nào. Trái lại Trang Đức Trung không có vấn đề gì, anh ta rất vui khi nhìn thấy Lục Tam Phong khó chịu một chút. Dẫu sao một năm này anh ta bị Lục Tam Phong đùa bỡn quá dữ rồi.
"Tổng giám đốc Lục..." Chị Ngô không nhịn được mở miệng, định giúp anh giải vây.
"Tổng giám đốc Ngô, ở đây không tới phiên chị nói chuyện, đừng tưởng rằng có tài sản vài tỷ, thì có tư cách không được phép mà đã nói chuyện ở trước mặt tôi!" Lục Tam Phong quay đầu qua nhìn cô ta chằm chằm lạnh giọng quát lên.
Tổng... Tổng giám đốc Ngô?
Chị Ngô cũng ngơ ngác, cái gì mà vài tỷ!
"Xin lỗi, một giám đốc nhỏ dưới tay không hiểu quy củ lắm, xen lời lung tung!" Lục Tam Phong nhìn về phía Tổng giám đốc Hoàng nói: "Doanh nghiệp của ông làm bao lâu rồi?"
"Mười bốn năm!"
"Mười bốn năm tạo ra một cái doanh nghiệp như vậy, năng lực của ông thật sự quá kém, còn không bằng tôi từ tuỳ tiện chơi một chút." Lục Tam Phong hằng giọng một cái, đột nhiên lên giọng: "Ba năm trước tôi tốt nghiệp đại học Harvard, trở về đại lục muốn làm chút gì đó, sau đó cầm ít tiền, tuỳ tiện mở một công ty thực phẩm, một năm, niêm yết giá ba nghìn tỷ!"
Tất cả mọi người ở hội trường nghe nói như vậy nửa tin nửa ngờ. Một năm, niềm yết giá ba ngàn tỷ?
Đừng nói là đại lục, cho dù là ở đây cũng là một kỳ tích, huống chi ở trong mắt bọn họ, đại lục nghèo đến mức ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn mở công ty?
Thậm chí có một số phương tiện truyền thông ở đại lục còn thông tin, ở đó mọi người đều ăn cỏ, hàng năm đói chết bao nhiêu người. Chớ có không tin, cho dù là năm 2021, cũng không có "khúc ngoặt" tin rằng người đại lục không ăn nổi trứng luộc nước trà.
Trang Đức Trung đánh giá Lục Tam Phong, nhỏ giọng hỏi chị Ngô ở bên cạnh: "Anh ta tốt nghiệp ở Harvard sao?"
"Chuyện này... tôi cũng không hiểu lắm, chỉ cảm giác Tổng giám đốc Lục không phải nhân vật bình thường!" Chị Ngô lúng túng nói.
Trang Đức Trung vừa nhìn về phía Lý Minh Phương, Lý Minh Phương đã cảm giác da mặt mình cũng căng thẳng. Trong ấn tượng của cô ta, Lục Tam Phong chỉ tốt nghiệp tiểu học, tay trắng lập nghiệp.
"Có lẽ... Có lẽ là..." Lý Minh Phương nhắm mắt giải thích: "Là cao đẳng Phật giáo Cáp Nhĩ Tân, gọi tắt là Harvard!"
Trang Đức Trung đầu đầy dấu hỏi, sao lại là thầy chùa chứ?
Trang Đức Trung đã từng tốt nghiệp ở đại học Harvard, anh ta nhìn Lục Tam Phong đánh giá, khí chất người này tự nhiên toát ra, cũng không giống học sinh mà loại địa phương Harvard này dạy dỗ mà!
"Các người ở đây chơi cổ phiếu, còn cười nhạo cách ăn mặc của tôi, đây gọi là người giàu vàng, có hiểu không?" Lục Tam Phong cười nhạo một tiếng. Hiện tại anh đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, lớn tiếng nói: "Các người có bạn bè ở đại lục, hoàn toàn có thể gọi điện hỏi thăm tôi một chút, công ty thực phẩm tôi lập nên dễ như trở bàn tay. Cảm thấy không có ý nghĩa nữa, tôi liền quay đầu, đi làm công ty điện tử, thầm nghĩ là khó khăn lắm đúng không?"
"Không ngờ rằng, chỉ một năm, điện tử Trường Hồng bị tôi đánh gục, điện tử Hùng Miêu bị tôi đánh cho răng rụng đầy đất, thiếu chút nữa bị tôi thu mua, cuối cùng cầu xin tha thứ, cho tôi quyền làm đại diện, tôi mới miễn cưỡng bỏ qua cho họ. Đến nỗi cái gì mà điện tử Khang Giai, phàm là mấy cái tivi đắt tiền nhất, cũng chỉ là một đống phân!"
Người ở đây dù không biết lời này là thật hay giả, nhưng mà năm nay làn sóng thị trường điện tử thật sự không ổn định, nhất là mua bán các loại tivi, bắt đầu ngưng trệ, hoặc là không đi vào đại lục được.
Lục Tam Phong đứng ở đó biểu cảm đau xót, thở dài nói: "Tôi đang ở đây, không phải ở đại lục, cho nên tôi mới có thể nói chuyện buông thả. Lúc ấy tôi sắp phá sản, nhà tôi làm gì thì không thể nói tỉ mỉ, tôi phải bồi thường tiền, các người biết không? Nhưng mà tuỳ tiện làm một chút, kết quả thành công. Không chỉ có tôi kiếm tiền, mẹ nó, những người đầu tư cho tôi, cũng kiếm đầy tiền."
Lục Tam Phong kể ra nỗi khổ của bản thân, không ít người thông minh đã bắt đầu gọi điện thoại ngay tại chỗ. Đây là một thành phố có nhịp sống nhanh, tin tức vô cùng nhanh nhẹn. Cho dù bạn không có ở trong nước bạn, chỉ cần bạn có tiền, công ty tư vấn sẽ nói cho bạn tất cả những chuyện bạn muốn biết
Mấy người ngồi ở lầu hai nhìn chằm chằm bên dưới, một người trong đó nói: "Thằng nhóc này có lại lịch không cạn nhỉ!"
"Cạn hay không thì không biết, nhưng mà năng lực khống chế toàn cục lại mạnh vô cùng. Ông không phát hiện hả, từ khi anh ta đi vào, toàn bộ mọi người đều nhìn chằm chằm anh ta. Anh ta lại nổ từng cái từng cái, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, căn bản không dám dời mắt khỏi người anh ta."
Người ở đây cười rộ lên. Ngài Phùng cười nói với trợ lý ở