Tiệc tài chính đã cử hành được mấy năm, giống như ăn một bữa cơm bình thường vậy không có gì lạ cả. Nhưng mà đêm nay lại thu hút không ít sự quan tâm, cho dù là không có hứng thú đối với buổi khai mạc vào thứ hai, nhưng hôm nay cũng muốn chen vào xem náo nhiệt.
Chạng vạng tối sáu giờ rưỡi, buổi tiệc mới bắt đầu, mọi người đã đến đông đủ. Không ít người nhìn quanh bốn phía, âm thầm hỏi thăm tin tức của Lục Tam Phong, còn có người chuẩn bị xem Đường Đình Nhân bị cười nhạo.
"Ôi chao, Tổng giám đốc Hác? Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!" "Ông cũng tới à, thế nào? Nhìn thấy Đường Đình Nhân không?"
"Không có, cũng không nhìn thấy Lục Tam Phong. Tôi bưng ly rượu lắc lư ở đây mười phút rồi."
"Hôm nay thật nhiều người đấy nha!"
"Không phải sao, nghe nói đầy đủ năm trăm người đấy."
"Nhà giàu nhất cả cái đại lục này, vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến. Không phải ông làm ăn ở đại lục bên kia sao? Có nghe nói tới người này bao giờ chưa?"
"Không có không có, tôi nói với ông, người có tiền ở đại lục bên kia đều riêng tư kín đáo, không có bảng xếp hạng tài sản gì cả, không ai biết nước sâu bao nhiêu."
"Quan tâm nhiều như vậy làm gì, xem náo nhiệt là được, gần đây tỷ giá hối đoái dao động tương đối lớn, có hứng thú không?"
"Không chơi được, tôi không còn xào những thứ này nữa."
Trong phòng bao ở trên lầu có bốn năm người đàn ông đang ngồi, nhìn sơ qua thì mỗi người đều mang dáng vẻ tuổi già sức yếu, một người trong số đó đeo mắt kiếng, lưng to, trong tay kẹp một điều xì gà, trên người có một cỗ khí thế đứng ở vị trí cao.
"Ngài Phùng, hôm nay có không ít người đâu!"
"Tiệc tài chính đã rất lâu không có nhiều người như vậy." Ánh mắt ngài Phùng nhìn chằm chằm dưới lầu.
"Người giàu nhất đại lục này, có chút ý tứ, trong thời gian ngắn gây ra động tĩnh lớn như thế, nếu người này chơi chứng khoán, tôi cảm thấy rất có năng lực."
"Cổ phiếu không phải là chạy nước rút ngắn hạn, là học đầu tư. Nếu như Tổng giám đốc Khương vẫn cảm thấy thị trường chứng khoán là nơi đặt cược, hẳn là ông nên đi đánh bài."
Người ở chỗ này cười lên.
Nếu bàn về đầu tư, Hồng Quảng dưới trướng ngài Phùng, tuyệt đối là người đứng đầu ở Hương Giang. Bây giờ vẫn chưa phải là thiên hạ của nhà họ Lý, ngài Phùng mới xứng đáng là ông lớn ở Hương Giang này.
Trong này cho dù là nhà họ Hà hay nhà họ Hoắc đều là ông trùm khổng lồ.
Hồng Quảng đầu tư chủ yếu vào kim loại quý, ngoại tệ. Thương mại Đại Tông nắm cổ phần đầu tư mấy loại lớn. Chỉ cái công ty này, có thể nhìn ra địa vị của ông ta trong giới tài chính.
"Cậu ta có tới không?"
"Đã nhận lời mời, hôm nay tôi tới là vì muốn nhìn một chút, người tới đại lục này, rốt cuộc muốn làm gì."
"Tôi cảm thấy cậu ta muốn đến để ra vẻ."
"Nghe nói tuổi không lớn lắm?"
"Hơn hai mươi tuổi. Một người còn trẻ, làm ra loại chuyện này cũng rất bình thường mà thôi."
Ngài Phùng cầm điếu xì gà lên hút một hơi, ông ta cũng không tới Hương Giang vì Lục Tam Phong. Chỉ là vì ra vẻ, cho dù Lục Tam Phong là thế hệ thứ hai, mảnh đất đại lục lớn như vậy, bà cô dạng nào mà không có?
Ở trong mắt ông ta, hình tượng này quá yếu đuối, căn bản không đủ chống đỡ cho Lục Tam Phong làm lớn như vậy, hơn nữa tin tức chỉ bùng nổ trong một đêm, đây rõ ràng có người dày công sắp đặt.
Gần bảy giờ tối, xe của Lục Tam Phong dừng ở trước cửa. Cửa xe mở ra, Lục Tam Phong đi xuống, khoa trương chỉnh sửa cái khăn choàng lông ở trên người một chút, một đám nhân viên an ninh bên cạnh bao vây xung quanh anh.
Người gác cửa ở nơi này cũng thấy thể diện quá lớn, ông chủ lớn nào mà chưa từng nhìn thấy đâu, nhưng mà tình thế lớn như vậy, là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.
Lục Tam Phong nhìn quanh bốn phía một lần, bước đi vào bên trong, tiện tay móc một chồng tiền vung ra ngoài, mặt không chút thay đổi nói: "Thưởng!"
Người gác cửa, đón khách, bảo vệ điên cuồng cướp tiền dưới đất.
Người đón khách nhìn thấy chuyện này, vội vàng đi lên trước hỏi: "Chào ngài, xin hỏi ngài tới tham gia buổi tiệc này phải không ạ? Xin trình thiệp mời."
Lục Tam Phong khoát tay với Lý Minh Phương, tỏ ý cô đưa thiệp mời ra. Lý Minh Phương lấy thiệp mời ra, đối phương nhìn một chút, đi phía trước dẫn đường: "Mời ngài đi theo tôi."
Đoàn người tràn ngập oai nghiêm đi vào thang máy, sau khi đi tất cả mọi người ở hiện trường bàn tán sôi nổi.
"Người đó là ai mà phách lối vậy?" "Không biết, không quen nữa, nhưng mà phách lối thật."
"Tôi đi qua hỏi một chút." Một người đàn ông đi đến chỗ tiếp đón hỏi: "Người vừa nãy đi lên là người nào vậy?"
"Từ đại lục tới!"
"À! Tên nhà quê đại lục!" Bên trong phòng tiệc, Trang Đức Trung đã tới, anh ta đi một vòng quanh hội trường, muốn tìm Lục Tam Phong, kết quả phát hiện toàn bộ người ở đây đều đang tìm Lục Tam Phong.
Về phương diện tạo thanh thế này, Trang Đức Trung không thể không thừa nhận, Lục Tam Phong thật sự có năng lực. Nếu như người này có thể đến làm giám đốc bán hàng cho mình, tuyệt đối là một tên lão luyện, gạt người luôn không đỏ mặt, liên tiếp ra đủ các loại chiêu kỳ la.
Đương nhiên, cho dù Lục Tam Phong làm giám đốc bán hàng cho anh ta, anh ta cũng không dám dùng, rất sợ một ngày nào đó vừa vào công ty thì phát hiện công ty đã không còn là của mình nữa.
Loại người như vậy chính là sói mắt trắng, không nuôi được.
Trang Đức Trung càng nghĩ càng giận, mình cũng là người đã từng xông xáo cả trong và ngoài nước, lại bị đồ chơi này lừa gạt xoay quanh, tin vào câu chuyện dối trá của anh ta, quan trọng nhất là có Hoàng Hữu Danh hỗ trợ làm chứng.
"Làm sếp nói chuyện cũng không giữ lời." Trang Đức Trung đứng ở cửa tức giận mắng bâng quơ.
Lục Tam Phong vừa ra khỏi thang máy, khoát tay với người phía sau: "Các người đừng cản trở tôi, đứng phía sau đi, lát nữa cản người một chút."
"Tôi giúp cậu cản." Chị Ngô đi lên trước xung phong nhận việc nói.
"Cô không cản được!"
"Không sao, tôi biết người muốn tìm cậu rất nhiều, trước kia tôi từng giúp ngôi sao cản người hâm mộ rồi." Chị Ngô tự tin nói.
"Bọn họ không tìm tôi xin ký tên."
"Vậy thì làm gì?"
"Chỉ là... quá nhiều người, có thể họ sẽ xông lên đánh tôi!" Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: "Chị ngăn được sao?"
Chị Ngô không nói tiếng nào lùi về phía sau, tiện thể kéo hai cô gái nhỏ sang bên cạnh mình, miễn cho bị đánh trúng.
"Mời bên này thưa ngài!" Nhân viên tiếp đón dùng tay làm động tác mời.
Lục Tam Phong còn chưa đi được hai bước, đã nhìn thấy Trang Đức Trung chạy tới, vừa chạy vừa la lớn: "Lục Tam Phong! Hôm nay anh chạy đi đâu? Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không trả tiền, tôi và anh chưa xong đâu."
Anh ta chạy lên phía trước giận dữ không kiềm được. Một năm này anh ta bị cấp trên ở công ty mắng đến máu chó đầy đầu, đây chính là mười lăm tỷ lận đó. Sau khi đến hạn hợp đồng, nếu như tiền không thu về được, vị trí người phụ trách của anh ta cũng không giữ được.
"Tổng giám đốc Trang, đã lâu không gặp. Anh càng ngày càng đẹp trai nhỉ, vẫn là đôi mắt con lai xinh đẹp." Lục Tam Phong nhìn anh ta khen ngợi.
"Bớt nói những thứ nhảm nhí đó!" Trang Đức Trung nắm lấy cổ áo Lục Tam Phong, lúc này anh ta đã hoàn toàn thất lễ, quát lên: "Trả tiền đây!"
"Tổng giám đốc Trang, không cần phải thể, có lẽ anh có chút hiểu nhầm đối với phương thức hợp tác giữa chúng ta. Như vậy đi, chúng ta đổi nơi khác, trò chuyện riêng một chút, được chứ?" Lục Tam Phong nói với anh ta.
"Tôi không nghe anh đưa đẩy làm gì cả, bây giờ chỉ có hai chữ, trả tiền!" Trang Đức Trung cắn chết, những lời nói dối nhất quyết không nghe, chỉ hai chữ, trả tiền!
"Được, trả tiền, chúng ta qua bên đó trò chuyện." Lục Tam Phong nói.
Các vệ sĩ ở bên cạnh đã vây lại, ở trong mắt họ, chỉ cần uy hiếp Lục Tam Phong, đều có thể ra tay.
"Mọi người đừng động tay, đây là bạn tôi."
Lục Tam Phong nói, đối phó với Trang Đức Trung, không thể dựa vào đấm đá, phải dựa vào đầu óc, đánh một trận không giải quyết được vấn đề, phải tiến hành tẩy não anh ta hoàn toàn.
"Mời anh, chúng ta đi bên này." Lục Tam Phong đưa tay ôm lấy bả vai của Trang Đức Trung, nói với nhân viên tiếp đón: "Chuẩn bị một căn phòng tiếp khách cho chúng tôi."
Lúc này Trang Đức Trung vẫn cảm thấy ăn chắc Lục Tam Phong, chắc chắn có thể lấy lại mười lăm tỷ. Nhiều năm sau lúc anh ta nhớ lại đoạn này thì cũng dở khóc dở cười. Thời điểm Lục Tam Phong ôm vai anh ta, không chỉ không cầm được mười lăm tỷ, mà còn có thể lấy lại không ít.
Trong phòng khách, Lục Tam Phong đóng cửa lại, nhìn anh ta thở dài nói: "Anh ngồi đi, vốn dĩ tôi định gọi điện thoại cho anh, nhưng mà anh nôn nóng kích động như vậy, tôi lại bận rộn, luôn không rảnh rỗi, không phải nói không trả anh tiền, chủ yếu là người anh em như tôi không thể nhìn thấy kiếm được nhiều tiền, mà đẩy anh ra rìa đúng chứ?"
Trang Đức Trung ngồi ở đó lạnh mặt, nói cái gì cũng không nghe, chỉ có hai chữ: "Trả tiền!"
"Anh xem anh kìa!" Lục Tam Phong ngồi xuống, cuống cuồng muốn hút thuốc, lần sờ nửa ngày, tìm được kẹo cao su bèn đưa cho anh ta một miếng, nói: "Trả tiền cũng được, nhưng anh nghe tôi nói xong trước đã. Ban đầu tôi không lừa gạt anh, điện tử Thuỷ Hoàn thật sự có kế hoạch thu mua công ty nhà nước. Lúc tôi sáng lập thuở ban đầu, thì đã chạy đến mục tiêu này."
"Ngày đó lúc ăn cơm với Hoàng Hữu Doanh, anh cũng đã nghe được, anh thật sự là người anh em hiểu rõ tôi. Tôi chính là một người đàng hoàng, miệng mồm rất vụng về, chỉ biết cắm đầu làm việc. Anh đầu tư cho tôi, tôi đặc biệt biết ơn, luôn luôn ghi nhớ ơn tri ngộ của anh ở trong lòng!"
"Trả tiền đi!" Trang Đức Trung lạnh lùng nói.
"Về sau tại sao không được đây? Lúc ấy kế hoạch của nhà nước là đào