Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 415: Về nhà






Bạch Mai Hà ngẩng đầu lên nhìn Lục Tam Phong, ánh mắt có mấy phần né tránh, nhưng vẫn mở miệng nói: "Trùng hợp thế, lại gặp tổng giám đốc Lục ở đây!"

Cô ta đã thay đổi rồi!

Thay đổi nhanh như vậy, khiến Lục Tam Phong có mấy phần không nhận ra.

"Cô không đi làm à?" Lục Tam Phong nhìn cô ta từ trên xuống dưới, chân mang giày cao gót, trong tay xách một chiếc túi làm bằng da thật, chân mặc quần jean, áo màu trắng tay rộng, kính râm cài lên trước trận, cả người mang phong cách Tây khó tá.

"Đi làm à, mấy ngày nay mới đi tìm công việc mà thôi!" Bạch Mai Hà nhìn chăm chăm Lục Tam Phong, dường như cô có mấy phần bực bội, như thể đang nói với Lục Tam Phong, tôi thích như thế đấy.

"Sao không tiếp tục làm giáo viên

nữa?"

"ít tiền quá, tôi biết anh muốn hỏi cái gì, là tôi nói với Tổng giám đốc Kha. Tôi đã bán đứng anh, để đổi lấy một ít tiền." Bạch Mai Hà mặt không đỏ tim không đập mạnh nói.

"Đều đã qua rồi, cái đó...

Lục Tam Phong chợt phát hiện tuy mình miệng mồm lanh lợi, nhưng giờ phút này lại ả khẩu không nói được gì.

"Cô thay đổi rất lớn đấy!" Lục Tam

Phong nói.

"Con người luôn luôn phải thay đổi, mỗi người đều có con đường của riêng mình, cho dù tôi biết, nhưng trước đây tôi sống trong một ngôi làng nhỏ ở trên núi hơn hai mươi năm, không biết thế giới này rực rỡ tươi đẹp như vậy. Người sống, cả đời không thể chỉ kiếm được có chín mươi ngàn một tháng chứ?"

Lục Tam Phong gật đầu nói: "Nghĩ rõ ràng thì tốt rồi."

"Tôi trước!" Cô ta khoát tay một cái nói: "Có duyên gặp lại!"

Lục Tam Phong đưa mắt nhìn cô ta ra khỏi ngân hàng, leo lên ghế kế bên tài xế trong một chiếc xe, người lái chính là quản lý Mã.

Vào ngân hàng lấy một ít tiền, Lục Tam Phong quay trở lại xe, nhìn ảnh mặt trời chói mắt ở bên ngoài mà cảm thấy có chút hoảng hốt, Diệp Vô Thanh ở một bên lái xe nói: "Tôi thấy Bạch Mai Hà đó, không phân rõ tốt xấu, không biết đi con đường đúng đàn "

"Tôi không thể không thừa nhận,

một người quanh năm rơi vào nghèo

khó, khát vọng đối với vật chất sẽ

vượt xa người bình thường, một khi

đến thời điểm nào đó đạt được điều

kiện vật chất nhiều hơn, họ sẽ điên

cuồng bù đắp cho bản thân. Đơn giản

chút, chính là người nghèo chợt giàu

có, hung hăng ngang ngược!"

"Dựa theo lời đó của chúng ta, chính là người chưa từng thấy mấy đồng tiền, bị tiền khống chế, cái gì mà đạo đức, tôn nghiêm trong chớp mắt đều có thể quên mất" "Đúng!" Lục Tam Phong gật đầu

nói.

Diệp Vô Thanh nhìn Lục Tam Phong một cái, nói: "Tổng giám đốc Lục, tôi nhớ anh cũng là tay trắng lập nghiệp, xem ra anh thật sự không phải người bình thường. Nếu như tôi là anh, tôi đã sớm ly dị với vợ, còn phấn đấu cái gì nữa, những đồng tiền kia xài mấy đời cũng không hết."

Lục Tam Phong cười, nói: "Ngược lại cậu cũng bình thản!"

"Cho nên người như tôi, đời này cũng không thể đi tới độ cao như cậu, hơi có chút tiền thì bắt đầu không tự biết mình!" Lời này thật sự có lý, Bạch Mai Hà, chủ, người nào không đánh mất chính mình. Cái thời đại bắt được cơ hội thì một đêm chợt giàu này không còn là mơ mộng, nhưng cũng càng có nhiều người trong một đêm mất đi tất cả.

Trên đường trở về, Lục Tam Phong suy nghĩ. Nếu không phải đời trước mình có giá trị hơn sáu trăm tỷ, bị số tiền này mài mòn hết tâm tính, có phải là cũng đã cho Giang Hiểu Nghi một chút tiền, rồi đuổi cô đi từ lâu rồi không.

"Con người mà, nếu không nhanh chóng tránh xa vụ nổ thì sẽ trực tiếp bị nổ cho mất mạng!" Lục Tam Phong than thở một câu rồi không nói thêm gì nữa.

Xe dừng ở dưới lầu, sau khi xuống xe Lục Tam Phong theo thói quen liếc nhìn bốn phía. Anh đắc tôi không ít người, ai biết lúc nào sẽ bị người khác ném đá giấu tay.

Thói quen này anh đã có từ đời

trước.

Sau khi đảo mắt nhìn một vòng,

từ trong ví anh rút ra hơn ba trăm ngàn rưỡi đưa cho Diệp Vô Thanh nói: "Giúp tôi đặt một tấm vé máy bay ngày mai đi Thành Minh!"

"Được, Tổng giám đốc Lục!" Diệp Vô Thanh quay đầu xe, chạy vùn vụt về phía sân bay. Lục Tam Phong lên lầu, ăn cơm qua loa, nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi điện thoại đến phòng làm việc của Trương Phượng Tiên.

Bên kia điện thoại trợ lý nhận máy, trong chốc lát truyền đến âm thanh của Trương Phượng Tiên: "Tổng giám đốc Lục, chuyện gì vậy?"

"Công nhân bị thương thế nào rồi?" Lục Tam Phong hỏi.

"Đã hoà giải xong, tiền bồi thường đã đưa vào ngày hôm qua. Hôm nay chúng tôi còn tìm mấy tờ báo truyền thông công bố một chút tin tức, quyết định xử lý các quản lý cấp cao kia vẫn đang được thảo luận."

"Thảo luận cái gì?" Ánh mắt Lục Tam Phong tối tăm, anh trầm giọng nói: "Đuổi hết toàn bộ, khấu trừ tiền lương tháng, tổ chức hội nghị trong công ty, sẽ nghiêm trị nặng. Đồng thời cử ra người phụ trách đốc thúc sản xuất an toàn, cử ra phó xưởng phân công quản lý sản xuất an toàn, đối với người thao tác các loại máy móc nguy hiểm, phải được huấn luyện!"

"Sau đó tôi đã cử ra, chuyện này không cần phải nói, tôi toàn quyền phụ trách mà?" Trong giọng nói của Trương Phượng Tiên có chút bất mãn. "Hôm qua đã nói xong rồi, hôm nay lại gào lên với tôi!"

"Tôi không có gào lên với cô, hôm nay lúc tôi đang làm nghi thức ký hợp đồng thì bị một đảm ký giả chặn lại. Để cho người của văn phòng thương mại ngừng lại chuyện này, gần đây hãy chọn một số nhân viên đắc lực, thành lập đoàn đội ở bên này." Lục Tam Phong nói.

"Tôi cảm giác hướng gió dư luận gần đây lại không đúng lắm, có mấy ký giả chạy tới, nói chúng ta chèn ép công nhân, là nhà máy bóc lột, muốn vạch trần chúng ta. Kết quả bọn họ chưa đi đến nhà máy, thì đã bị các công nhân chặn ở cổng mắng chửi." Chong 415 V

Trương Phượng Tiên nói một chút về những chuyện xảy ra gần đây.

Lục Tam Phong biết, tình trạng đối đầu với loại dư luận bị lôi kéo này thật sự là bình thường. Mặc dù trong thời gian ngắn những đối thủ cạnh tranh kia không đánh chết được Lục Tam Phong, nhưng về lâu dài hướng gió dư luận cũng sẽ làm được.

Trong ban ngành nhà máy sẽ có hình tượng thương hiệu ngành, thương hiệu công ty kinh doanh, tỷ như kết hợp điện tử Thuỷ Hoàn với những từ ngữ tốt đẹp, khiến cho mọi người hình thành suy nghĩ theo quán tính, giống như Gree nằm giữ khoa học kỹ thuật nòng cốt, Xiaomi vì lên cơn sốt mà còn sống.

khiến cho thương hiệu có tương

tác nhiều hơn

Mà loại hướng gió dư luận này được tạo nên để đảo ngược hình tượng thương hiệu, khiến cho thương hiệu của đối thủ cạnh tranh liên quan đến một số từ ngữ tệ hại, ví dư nhà máy bóc lột, sản phẩm kém chất lượng, hàng nhái vân vân.

Loại cạnh tranh này là cạnh tranh đường dài, cần phải kinh doanh dài lâu!

Phương thức thay đổi hình tượng thương mại đơn giản thô bạo nhất chính là quyền tiền, làm từ thiện, nhưng mà bây giờ Lục Tam Phong không muốn làm từ thiện, nhà máy điện tử Thuỷ Hoàn được miễn thuế

Tiền làm từ thiện có thể dùng để đền bù thuế, tương đương với việc không tiêu tiền để kiểm danh tiếng tốt. Bây giờ nếu như làm từ thiện, vậy thì thật sự là làm từ thiện.

Mấu chốt là, điện tử Thuỷ Hoàn

cũng nghèo!

"Đoàn đội của Hương Giang bên kia thế nào? Loại bỏ cũng phải có thời gian." Lục Tam Phong nói.

"Bốn năm ngày trước, tôi gọi một cuộc điện thoại, hiện tại chủ yếu là bộ phận kinh doanh đang làm chuyện này, nói là tìm mấy công ty, định giá thì tăng lên, nhưng mà người ta không quả đồng ý. Công ty bên kia phổ biến một loại thái độ mắt nhìn xuống đối với trong nước, khoảng thời gian này chắc là đang tiếp xúc cùng với hai công ty." Trương Phượng Tiên âm ở nói.

Có thể nghe ra, đối với Nguy Nhiễm Đan cô cũng có chút ý kiến. Vốn dĩ muốn bồi dưỡng thành người mình, đối kháng với Chu Hoài Đông, kết quả biến thành cục diện thế chân vac.

"Đến lúc đó tôi trực tiếp gọi điện

thoại hỏi bên kia." "Vậy khi nào thì anh trở về?"

Trong giọng nói của Trương Phượng Tiên có chút mong đợi.

"Tôi không về nữa, bảo bộ phận nghiên cứu và phát triển tổ chức một cuộc họp, tiện thể chúc mừng Hiếu Nghi một chút, tháng trước cô ấy kiếm được hơn ba mươi triệu đồng." Lục Tam Phong vừa nói xong thì bỗng nhiên cảm giác cô ta dường như có chuyện, anh hỏi: "Cô bảo tôi trở về là có chuyện gì?"

"Chỉ là tôi... nhớ anh thôi!"

"Thôi thôi thôi, dẹp ngay đi, làm tốt công việc của mình, cuối năm tôi phát tiền thưởng cho cô!" "Ừm, anh không còn chuyện gì khác à? Vậy tôi cúp máy nhé!"

"Cúp đi!"

Trương Phượng Tiên cúp điện thoại, ngôi ở có chút buồn buồn không vui. Cô cũng không biết tại sao mình lại ưu sầu không vui vẻ được. Mấy ngày trước gọi điện thoại về nhà, người nhà đều nói thời gian mới hơn một năm mà cô đã trưởng thành nhiều lắm.

Lúc này Trương Phượng Tiên mới nhớ, mình quen biết Lục Tam Phong, cùng lắm cũng chỉ mới hơn một năm, nhưng mà trong lòng cô có cảm giác so với mấy năm du học còn dài hơn. Quả thật cô đã trưởng thành, bây giờ Trương Phượng Tiên càng trở nên thận trọng hơn, đối mặt với các vấn đề xảy đến cũng thuận buồm xuôi gió, trước kia còn phải gọi điện thoại cho Cao Chí Dũng hỏi một chút, hai người đã không liên lạc từ lâu.

Ban đầu lúc Cao Chí Dũng tiến cử cô cho Lục Tam Phong, cô giống như một đứa trẻ mới lớn, thậm chí có chút nghịch ngợm gây sự, mà bây giờ lại trở thành thành cái bộ dạng này rồi.

Trương Phượng Tiên ngồi ở đó hồi tưởng lại dáng vẻ lúc mới quen Lục Tam Phong, ngũ quan vặn vẹo, làm mặt quỷ, cô định khiến bản thân trở lại bộ dạng ngốc nghếch trước kia. "Cốc cốc cốc

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Trong nháy mắt sắc mặt Trương Phượng Hà trang nghiêm, trầm giọng nói: "Vào đi!"

Cửa phòng mở ra, là một cô gái nhỏ tuổi tác không khác lắm so với cô, nhưng đối mặt với Trương Phượng Tiên thì lại có sự căng thẳng khó nói. Cô gái ôm tập tài liệu, để lên bàn thận trọng nói: "Tổng giám đốc Trương, đây là bảng báo cáo của phòng nhân sự."

"Tôi biết rồi, để đó rồi đi ra ngoài

di!" Sau khi cô gái nhỏ rời đi, cả người có giống như quả bóng da bị xì hơi, ngồi phịch tại chỗ thở dài.

Sau khi Lục Tam Phong cúp điện thoại thì gọi cho Giang Hiếu Nghi, kết quả không có người nhận máy, có lẽ là cô đang bận rộn, anh cũng không sốt ruột, nửa nằm trên ghế sô pha xem tivi.

Thời điểm sắp chạng vạng tối, anh lại gọi tiếp, cô mới nhận. Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh có chút dịu dàng.

"Alo? Anh là?"

Lục Tam Phong có thể nghe ra, cô cổ sức khiến giọng nói của mình mang hơi hưởng ông chủ, chứa mấy phần uy nghiêm, nhưng mà cô là một người dịu dàng, sao có thể có giọng nói mạnh mẽ được chứ?

Nghe được âm thanh này, khoé môi Lục Tam Phong vô thức cong lên. "Ai thế? Nói chuyện đi, tiền điện

thoại rất đắt đó nha!"

"Là anh!" Lục Tam Phong cười nói: "Lúc bốn giờ gọi cho em nhưng không có người nghe máy, lúc đó đang làm gì vậy?"

"Có một nhóm hàng vừa mới đi, lại xong một đơn đặt hàng." Bên kia điện thoại không giấu được giọng nói vui mừng khó tả. "Ngày mai anh về "

"Xong chuyện rồi à? Lúc về anh đừng ngồi xe lửa, nếu không mua được vé máy bay, lái xe về đi thôi." Giang Hiểu Nghi quan tâm nói: "Lúc anh lái xe thì chậm một chút, thật sự không được thì tìm một chỗ ở lại, cũng đừng làm ra chuyện gì."

Lục Tam Phong chưa bao giờ nói với cô, ở bên ngoài anh gặp phải cái gì. Trong mắt Giang Hiểu Nghi, làm ăn nghĩa là ngồi xuống, mặc đồ tây thắt cà vạt, nói chuyện tao nhã lịch sự, nào ngờ cũng có dao súng gậy gọc.

Anh không muốn để cô phân tâm. "Anh về đâu nữa chứ? Anh về nhà

rồi!

"Về nhà?" Giang Hiếu Nghi kích động hỏi: "Anh muốn về hả? Lúc này mới đi chưa tới hai tháng mà."

"Cũng sắp hai tháng rồi, anh về nhà thì sao? Em không muốn anh về nhà hả?" Lục Tam Phong tức giận nói.

"Đâu có! Sao lại vậy chứ, anh là trụ cột trong nhà mà. Em tưởng là, chắc phải cuối năm anh mới về. Vậy được rồi, lát nữa em họp sẽ sắp xếp xong xuôi, ngày mai không đến nhà máy nữa. Đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói với anh." Giang Hiểu Nghi vui vẻ khó tả, cô vừa nói
chapter content