Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 404: Ai kêu cậu ngồi xe lửa màu xanh vậy?




Trong phòng 608, Bạch Mai Hà đang ngồi trên giường, tâm trạng loạn thành một đống, lúc đi vào quán rượu, cô ta đã nhìn thấy những cảnh tượng như là phú quý, xa hoa, hoang đường. Tất cả những điều đó dường như đều đang kích thích tâm trí cô ấy, thậm trí tam quan của cô ấy cũng có phần thay đổi.

Nhất là sau khi nhìn thấy chị họ, cô ấy càng hiểu rõ chị họ muốn giới thiệu cho mình công việc gì. Bên trong miệng của họ hàng, chị họ là một người rất thành công, trở về mở xe lớn xe nhỏ, ăn mặc còn vô cùng phong cách, ở trong thành phố thì đảm đương vị trí giám đốc, nói là quản lý nhà hàng.

Giờ phút này cô ấy cũng đã hiểu rõ, chị họ đúng là làm quản lý thật nhưng chỉ là không phải là quản lí nhà hàng mà thôi.

Cửa phòng được mở ra, cả người Bạch Mai Hà bất chợt run lên, giật nảy mình, lúc nhìn thấy là chị họ của mình thì tâm trạng cũng ổn định lại đôi chút, hỏi: "Chị, chị làm xong chưa?"

"Còn chưa đâu, dành ra chút thời gian ghé thăm em một lát thôi." Quản lý Bạch tiện tay đóng cửa lại, nhìn cô em gái này một chút, tướng mạo của cô ta không tệ, nếu trang điểm thêm một chút có lẽ còn xinh đẹp hơn chính mình, từ trong túi áo cô ta móc ra một điều thuốc, đốt lên rồi phun ra một vòng sương mù.

"Chị, lúc trên xe lửa em gặp tên trộm, tiền đều mất hết, ngay cả điện thoại cũng bị trộm mất, may mắn em đã gặp được...."

"Đừng nói với tôi những lời này, ba em thế nào rồi?" Quản lý Bạch cắt đứt lời cô ấy nói.

"Ba vẫn còn nằm trong bệnh viện, bệnh viện trong huyện nói phải chuyển lên bệnh viện thành phố phẫu thuật, trong nhà lúa gạo cũng đã bán hết nhưng vẫn còn thiếu sáu triệu. Nếu ba em bị liệt thì đầu xuân sang năm sau có thể lo liệu được, em của em còn nhỏ..."

Bạch Mai Hà vừa nói vừa khóc, quá khó khăn, cái nhà này thật sự chỉ có bốn bức tường chắn gió, ba là trụ cột chính trong nhà, một khi ba ngã xuống thì cả nhà bốn miệng ăn đều không còn phương pháp nào khác.

Quản lý Bạch nhìn dáng vẻ này của cô ấy thì thở dài, mở miệng nói: "Chuyện chị có thể giúp em cũng không nhiều, tình huống nơi này em cũng nhìn thấy đó, tại nơi này loại không lời nói giống như nhân viên phục vụ, một tháng cũng chỉ gom được khoảng ba trăm nghìn, đến các loại ăn mặc các kiểu để tiếp đãi quan khách có thể coi như là công chúa thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai triệu mốt tới hai triệu tư thôi!"

Bạch Mai Hà thẳng thừng lắc đầu, cô ấy làm không được.

"Mạng của em tốt, bây giờ có cơ hội đang bày ra trước mặt em, lúc em ở trên xe lửa nhận biết Tổng giám đốc Lục, người đó rất có tiền, nhìn ra được anh ta cũng có rất tốt với em, em tiếp tục ở bên cạnh anh ta, tốt nhất là trở thành người bên cạnh thân thiết với anh ta, nghe ngóng thêm nhiều chuyện về bọn họ, nói lại nội dung của bọn cho chị nghe, hoặc tốt nhất là em cố gắng vào được phòng của anh ta, tìm kiếm giúp bộn chị một chút đồ."

"Sau khi làm xong những chuyện này, tiền thưởng cho em không ít hơn ba trăm ngàn đâu, thậm chí lên đến ba mươi triệu cũng không thành vấn đề, em hiểu ý chị không?"

"Nhiều như vậy sao?" Hai mắt Bạch Mai Hà bắt đầu phóng lớn, con số này đối với cô ta mà nói là quá lớn, quá mức rung động, căn bản là cô hoàn toàn không có sức chống cự.

"Đúng! Em muốn ở lại trong thành phố chứ?" Quản lý Bạch trầm giọng nói:

"Cơ hội này, nghìn năm mới có một thuở đấy!"

Nói cô ta không động tâm là giả, mấy ngày nay cuộc sống sinh hoạt trong thành phố nhộn nhịp hiện rõ sự chênh lệch với cuộc sống thôn quê lúc trước, cô gái nào lại không thích cuộc sống cao cấp một chút.

Nếu trực tiếp đi làm ở chỗ này, cô ấy thật sự không có cách nào chấp nhận nổi, nhưng đi theo bên cạnh Lục Tam Phong thì cô ấy vô cùng nguyện ý.

"Mai Hà, gương mặt của em không xấu, tuổi tác của Tổng giám đốc Lục cũng không lớn, chị nói cho em rõ một chuyện, giá trị bản thân của anh ta chính là tổng giám đốc. Với cái tuổi này còn có gương mặt, dáng người đó, thật sự là cả nước không tìm ra được người thứ hai, đây chính là cơ hội tốt cho em."

Quản lý Bạch cũng không nói rõ chuyện Lục Tam Phong đã kết hôn cho Bạch Mai Hà nghe, cô ta đương nhiên biết, loại người non nớt như một tờ giấy trắng giống Bạch Mai Hà thì trước mặt Lục Tam Phong căn bản là không đáng được chú ý tới, người ta cũng sẽ không vì cô ta mà ly hôn với vợ của mình đâu.

Chỉ là muốn cho cô ta một cái suy nghĩ, mơ mộng chút mà thôi.

Hơi thở của Bạch Mai Hà tương đối nặng nề, trong lòng dường như đang dâng lên sự tranh đấu, chần chờ mười mấy giây sau đó thì liên tục gật đầu.

"Anh ta cũng đã mặc quần áo xong, đang chờ dưới lầu, chị đưa em 600 nghìn để dự phòng, ngày mai ra ngoài mua chút quần áo, mua thêm đôi giày cao gót, học thêm cách ăn mặc, nếu không biết trang điểm thì tìm chủ cửa hàng nào đó để trang điểm cho em biết không?"

Quản lý Bạch nói thẳng một đường, nên mặc cái gì mang giày gì, mua cái gì, rồi đóng vai mình như thế nào để tiếp cận Lục Tam Phong, rồi cần nghe ngóng những tin tức gì, tất cả đều nói thật tỉ mỉ một lượt.

Lục Tam Phong mặc quần áo xong, đứng trước gương sấy tóc, anh thật sự hiểu rất rõ loại người như quản lý Bạch, từ lúc cô ta bắt đầu kể ra tâm địa của mình thì anh đã biết cô ta muốn làm cái gì.

Quản lý Bạch dự đoán rằng Lục Tam Phong sẽ đồng ý với tâm tình mà cô ta thổ lộ, Lục Tam Phong lại dự đoán trước phản ứng của cô ta.

Lăn lộn nhiều năm như vậy, Lục Tam Phong luôn biết rõ một điều, người lăn lộn trên giang hồ mặc kệ là nam hay nữ đều sẽ có hai lớp mặt nạ, một là cho người ngoài nhìn, một cái khác chỉ chính mình nhìn thấy khi soi gương.

Trong cuộc sống này kiêng kỵ nhất chính là thổ lộ tâm trạng của mình cho người khác biết, vì tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, mà trái tim chồng chất vết thương kia là đang muốn tìm người dựa vào, nói hết ra những tổn thương trong lòng của mình bao năm qua.

Thế nhưng khi thổ lộ tâm trạng cùng người kia, bạn sẽ không có cách nào phán đoán được người kia là thật hay giả, một khi bạn thổ lộ hết tâm trạng của mình ra với người kia, người kia có thể sẽ lại mang tới cho bạn một đòn trí mạng.

Bên trong những hàng quán buổi đêm, các cô gái kia thổ lộ tâm trạng với bạn chính là vì bán rượu, lừa tiền bạn, thổ lộ tâm trạng cùng bạn là vì muốn bán hàng cho bạn, bên trong miệng họ luôn hô hào người nhà này nọ chính là vì muốn nhân cơ mà tìm chỗ tốt cho mình, lấy tiền bán đồ vật cho bạn, khiến bạn cảm động tới rối tinh rối mù, thật ra họ lại chính là người tàn nhẫn nhất với bạn.

Việc thiện lương như thế này đã sớm trở thành thói quen xấu mà những người như anh nên sớm vứt bỏ đi rồi.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Lục Tam Phong thích người chân thật, lúc trước là Giang Hiểu Nghi và giờ là Bạch Mai Hà.

Sấy khô tóc xong, Lục Tam Phong nhìn gương mặt mình đang mỉm cười trong gương, chỉ là một giây sau gương mặt tươi cười đã lập tức biến mất, trong lòng anh than thầm, bây giờ có lẽ chỉ khi đối mặt với Giang Hiểu Nghi lâu một chút thì bản thân anh mới không tự chủ được mà bật cười.

Đến phòng tiếp khách, mấy người Diệp Vô Thanh đang chờ sẵn ở đấy, ở bên kia Thái Tử Huy lập tức nói: "Tổng giám đốc Lục anh nên ở lại đây thì hơn. Tổng giám đốc Kha đã nói, hôm nay anh chính là khách quý, chỉ cần là nơi trong quán rượu này thì đều tùy ý để anh chơi đùa."

"Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Kha, tôi thật sự không ở lại đây được." Lục Tam Phong nhìn lướt qua mấy người kia rồi hỏi: "Bạch Mai Hà ở đâu? Không trở về sao?"

"Cô ấy đang ở dưới lầu chờ đấy thôi."

Lục Tam Phong gật nhẹ đầu, trong lòng cũng hơi hài lòng, một cô gái đơn thuần như vậy mà đi theo bên người nưhu quản lý Bạch thì coi như sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, Lục Tam Phong còn muốn tìm giáo viên giúp cô ấy có nghề nghiệp ổn định đây.

Thái Tử Huy tiễn Lục Tam Phong xuống lầu, quản lý Bạch khi nhìn thấy Lục Tam Phong tới thì lập tức lấy vẻ mặt tươi cười nghênh đón, nói:

"Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh đã quan tâm em gái tôi, vốn dĩ còn muốn ở lại chỗ này nhưng cô ấy lại không nỡ bỏ anh."

Chị họ nói những lời này ra khiến cho mặt của Bạch Mai Hà đỏ chót một mảnh, cúi đầu đứng ở bên kia cũng không dám nhìn lên Lục Tam Phong.

"Có bỏ được hay không tôi thấy không quan trọng, chỉ cần không ở lại chỗ này đã coi như hành động sáng suốt rồi, ít nhất quản lý Bạch không phát rồ tới mức sẽ gây họa cho người nhà đâu nhỉ?" Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: "Tổng giám đốc Kha bên kia có tin tức gì, lúc nào cô cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, cứ như vậy, đi thôi!"

Mọi người đưa anh ra cửa, có một chiếc xe vẫn luôn đợi ở đó, quản lý Bạch lôi kéo Bạch Mai Hà qua, hợp tình hợp lí mà nhét cô ta ngồi vào sau chỗ của Lục Tam Phong, phất phất tay.

Đã chín giờ tối rồi, gió đêm thổi có hơi lạnh, Lục Tam Phong nhìn về phía Bạch Mai Hà bên cạnh nói: "Cô ta nói với cô cái gì?"

"Nói... Nói để cho tôi đi theo bên cạnh anh..."

Lục Tam Phong nở nụ cười, từ trong móc ra một điều thuốc, cái bật lửa rơi vào trên ghế ngồi, Bạch Mai Hà nắm lấy nhấn cái bật lửa, ngọn lửa lập tức nhảy

lên, cô ấy vội vàng dùng tay bảo vệ. Lục Tam Phong nhìn hành động này của cô ấy, trong lòng dâng lên một tia mất mát, đưa tay cầm lấy cái bật lửa lại, hút thuốc: "Mới ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ mà thôi, cô cũng đã học được hành động như con buồn rồi."

"Chị họ tôi..."

"Cô là giáo viên, những việc này cô không nên học, cô xem tòa cao ốc vàng son lộng lẫy kia kìa, có giống như một tòa nhà bị ma quỷ nuốt chửng đúng không?" Lục Tam Phong đưa tay ra ngoài cửa sổ đập đập khói bụi:

"Tôi sẽ tìm công việc giáo viên lại cho cô, trước đó việc đã đồng ý với cô mà không làm được, lần này tôi nhất định làm được. Hãy tin tưởng tôi, ông trời sẽ không khi dễ cô gái hiền lành đâu."

Bạch Mai Hà nhìn về phía khách sạn và những khách quý kia dần xa, gật đật, bên trong miệng vang lên tiếng "Ừm!" một cái.

"Ba cô làm phẫu thuật bị đòi tiền rồi sao? Nếu không trước tiên hãy gửi tiền về nhà đi?" Lục Tam Phong nói.

"Không có chuyện gì, chị họ tôi ứng trước cho tôi một chút tiền, tạm thời cũng đủ dùng." Bạch Mai Hà nói chuyện rồi thu ánh mắt nhìn về phía khách sạn từ phía xa, có mấy phần không bỏ được.

"Người trong nhà của cô, có phải cô ta có rất nhiều tiền, bà con láng giềng cũng có quan hệ rất tốt với họ?"

"Đúng, chị ấy mua xe con, là một người thành công trong mắt bà con ở xóm." Bạch Mai Hà cúi đầu nói:

"Chị ấy nói mình đi làm cho nhà hàng, làm quản lý, chị họ tôi là người rất tốt, rất thích giúp người, tôi cảm thấy có lẽ là do việc không thể kháng cự lại, hơn nữa, chị ấy cũng không có làm chuyện gì xấu, chị ấy không phải làm những việc kia."

Giọng điệu Bạch Mai Hà có hơi loạn, không ngừng giải thích hộ cho quản lý Bạch, nói không ít chuyện, nói cái gì mà cho họ hàng vay gần 3 triệu mà cũng không cần trả gấp, mua quà tết này kia, còn có rất nhiều chuyện nhỏ lặt vặt khác.

Trên đường đi, Lục Tam Phong nghe cô ấy nói rất nhiều chuyện, nên mở miệng nói: "Không có người nào chỉ bằng một bước đã đạp xuống vách núi, đồ đần cũng không làm như vậy, cô cảm thấy chuyện nguy hiểm vẫn chưa nguy hiểm lắm nhưng thật ra nó lại vô cùng nguy hiểm, cho nên cô cứ an tâm làm cái nghề giáo viên của mình đi."

"Tôi biết, nhưng mà... Tôi nghĩ mình muốn ở đây thêm vài ngày, bây giờ phải

chapter content



chapter content



chapter content